Mộc Ngôn x Hạ An 2

Nơi khoái cảm không đến từ đụ dã thú, mà từ sự hủy diệt âm thầm của nhân cách, ép Omega quỳ gối vì lạc lối giữa đúng-sai, cho đến khi cậu tự xin được sống như một con rối ngoan ngoãn.

---

"Không cần giãy."

Giọng Mộc Ngôn vẫn đều – trơn tru như tờ giấy trắng, sạch đến đáng sợ.
Cặc hắn vẫn ở trong cậu – không quá nhanh, không dập mạnh.

Chỉ là… nhịp đều đặn, đúng một góc, đúng một điểm – lặp lại.

"Em biết vì sao ta không đụ mạnh không?"

"Vì nếu đau… em sẽ tỉnh."
"Nhưng nếu cứ nhấn vào đúng chỗ ấy, mãi không buông… em sẽ nghiện."
"Em sẽ không biết lúc nào mình bắt đầu cầu xin."

---

"A… a…"
Hạ An không thể giữ im nữa.
Mỗi lần Mộc Ngôn thúc vào điểm đó – cậu thấy tim mình nghẹn lại, như bị bóp từ bên trong.
Mỗi cú chạm – là một đợt run từ gót chân lên đỉnh đầu.
Cảm giác ẩm ướt, nóng rực, nhơ nhớp – hòa với tiếng thịt va vào nhau rất nhỏ – từng nhịp, từng nhịp, như thôi miên.

"Xin… đừng dừng…"
"Em không cần nhanh… chỉ xin đừng rút ra…"
"Xin… đâm mãi… vào chỗ đó…"

---

Mộc Ngôn không đáp.
Hắn rút cặc ra – khiến lỗ hậu đỏ sẫm, co giật thèm khát.
Hạ An ngước mặt, môi run, mắt mờ nước.

"Sai rồi."
"Con rối không xin."
"Con rối chỉ biết tạo dáng cho đẹp."

---

Cạch.
Mộc Ngôn bật cơ chế giá treo da đen phía góc phòng – từ trên trần hạ xuống móc buộc cổ tay.
Hắn lôi tay Hạ An lên cao, treo đứng bằng mũi chân, hai đùi bị khóa dạng ra, chân cắm vào hai vòng sắt cố định nền sàn.

"Không còn là người. Không còn là đĩ."
"Em bây giờ – chỉ là một món trưng bày."

"Một con búp bê tình dục, chỉ dùng để ngắm… và đụ."

---

Rụp.
Hắn đâm lại – lần này không phải bằng một cặc.
Một tay là cặc thật – tay kia đút thêm dildo lạnh ngắt, đút ngược từ dưới lên, nhấn vào tầng sinh môn.

"Hai hướng – một lỗ. Lỗ của em sẽ không còn nhận ra đâu là thật."

Hạ An gào lên – nghẹn, ướt, không thành tiếng.
Lỗ hậu bị kéo căng, môi nhăn chảy dịch, đùi run như điện giật.

---

"Giỏi lắm."
"Nhìn thân thể em đi – nó còn cần nhân cách không?"

"Cái lỗ đó đang tự co lại mời gọi. Không cần tao đụ – nó cũng rên."
"Mắt em thì mờ. Tim em thì rỗng. Nhưng lỗ địt thì đang sống."

"Đó là bản chất Omega – một con vật sinh ra để phục tùng cái cặc."

---

"Em còn nhớ mình tên gì không?"
"…"
"Em còn nhớ em từng chống lại ai chưa?"
"…"
"Giỏi. Không cần nhớ nữa."

"Chỉ cần biết – khi ta chạm vào em, em phải rên như con thú."
"Khi ta bảo 'xoay người', em phải nghiêng mông ra như đồ chơi bị bỏ xó."

---

Và giờ thì… cảm ơn đã ngoan."

Mộc Ngôn bắn tinh thẳng vào trong, kéo theo một tiếng thở dài nhẹ, lạnh lẽo như gió đông.
Hắn không rên. Không gầm. Chỉ bắn như… làm tròn nhiệm vụ.

"Giờ thì giữ nguyên. Đừng rơi giọt nào. Nếu nhỏ ra – tao khâu lại bằng thép nóng."

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip