Mộc Ngôn x Hạ An 3

Nơi Hạ An không còn là người, không còn là đĩ, mà chỉ là một món đồ sống thở vì khoái cảm, bị đánh dấu, bị ép phục tùng, và bị lập trình lại từ gốc nhân cách.

---

Căn phòng giờ chỉ còn tiếng hít thở khàn khàn, tinh dịch rỉ ra từ hậu huyệt Hạ An, nước bọt dây xuống ướt sàn.

Cậu vẫn bị treo, tay mỏi rã rời, chân không còn cảm giác, nhưng ánh mắt thì trống rỗng, cam chịu, như thể đã quên mất mình từng có tên.

Mộc Ngôn tiến lại gần gương tường, một tấm gương bán thân khổng lồ phản chiếu toàn bộ cơ thể Hạ An:
Thân hình gầy guộc, làn da nhợt nhạt, hậu huyệt đỏ sưng chảy dịch trắng, cổ đeo vòng sắt in tên Mộc Ngôn.

"Nhìn đi."
"Đó là em. Không phải Hạ An."
"Không phải đĩ."
"Chỉ là một cái lỗ biết ướt."

---

Hắn tháo khóa, đỡ lấy cơ thể rã rời, rồi ép Hạ An ngồi lên ghế kính đối diện gương – dạng chân thật rộng.

"Ngồi yên. Mở miệng ra."

Cậu làm theo. Không phản ứng, không cảm xúc. Như máy.

**Mộc Ngôn nhét vào miệng cậu một quả bóng cao su khắc chữ, vừa chặt, vừa sâu.
Trên mặt bóng khắc chữ kim loại nhỏ, sáng loáng: "Con đĩ của Mộc Ngôn."

**Sau đó, hắn lấy ra một cái vòng bạc – sáng bóng, sắc lạnh – và ép Hạ An **ngậm chặt lưỡi ra ngoài.
"Xỏ vòng vào."

"Đây là dấu hiệu cho một vật sở hữu."

---

Tạch.
Đầu kim xuyên qua đầu lưỡi.
Hạ An rên nghẹn, nước mắt trào, nhưng không lùi lại.

Máu nhỏ giọt lên đùi. Cực mỏng, cực đỏ.

Mộc Ngôn cười – không nhẹ, không độc, mà… hài lòng.

"Tốt. Giờ thì lỗ đít."

Hắn nâng cậu lên, rút toàn bộ dịch tinh ra, rồi lấy vòng thép tròn khép kín, bôi đầy gel, nhấn sâu vào trong hậu huyệt.

"Cảm nhận đi. Cái vòng này sẽ không ra. Nó nằm đó – siết lấy cơ vòng em – nhắc nhở mỗi khi em co thắt rằng:
'Đây không phải lỗ của Hạ An. Đây là cái hố tình dục của Mộc Ngôn.'"

---

Cậu nhìn mình qua gương.
Cái cơ thể này…
Không còn quen.
Không còn phản kháng.
Chỉ còn mở ra. Ướt. Run. Và chờ được đụ.

"Xin…" – giọng cậu mơ hồ, vẫn còn ngậm bóng miệng, nước dãi tràn khóe môi.
"Xin chủ nhân Mộc Ngôn đụ con…
"Con không cần thương… chỉ cần đụ như một đồ vật…"
"Con đĩ này đã bị đóng dấu rồi… xin hãy dùng nó… bất cứ lúc nào…"

---

Mộc Ngôn không gấp, không thô bạo.
Chỉ lẳng lặng ngồi sau cậu,
ôm cậu sát vào ngực, rồi đút cặc vào từ phía sau – vừa đủ chạm đáy.

Cảm giác… không phải là tình dục.
Mà là tuyên thệ.
Là đóng dấu.
Là khoét sâu một hình hài mới vào bên trong cậu.

---

"Từ nay, em không cần tên."
"Không cần tư cách. Không cần ký ức."

"Em chỉ cần học cách tồn tại như món đồ của Mộc Ngôn –
có thể lạnh, có thể rách, có thể rỉ máu –
nhưng không bao giờ được quên mình sinh ra…
là để bị dùng."

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip