12. Reaction
【"Isagi, dậy chưa?" Ego đặt bữa sáng lên bàn, gọi lên tầng một tiếng.
Bình thường giờ này Isagi đã rời giường và vệ sinh cá nhân.】
"Tôi có linh cảm không tốt." Chigiri bỗng nói.
"Tui cũng có linh cảm không tốt." Bachira gật đầu tán thành.
"Khỏi cần linh cảm." Kunigami trỏ sang biểu cảm chột dạ của Noa và Ego, "Linh cảm của các cậu chắc chắn sẽ thành sự thật."
【"Chắc là hôm qua chơi mệt quá nên ngủ quên rồi." Noa bỏ dao phết bơ xuống, xoay người lập tức lên tầng, "Tôi đi gọi em ấy cho."
Ego vốn đang cởi tạp dề bỗng khựng lại, khẽ thở hắt ra.
Để Noa giành trước rồi.
Dù sao thì đây cũng là một phúc lợi hiếm lắm mới có. Ego nhớ lại bộ dạng Isagi ngủ nướng lần trước, khi đó em nửa ngủ nửa tỉnh ôm y cọ tới cọ lui, giọng mơ màng gọi y cũng thật đáng yêu, sau khi y ghi âm lại làm chuông tin nhắn thì còn bị Noa hèn mọn ghen tị đến tận bây giờ.】
"Tôi có một vấn đề muốn hỏi hai anh." Lavinho giơ tay, "Vậy, lần nào hai anh cũng nhấc máy cực kỳ chậm là do?"
Không cần Ego và Noa nói, Snuffy đã trả lời thay, "Là do bọn họ muốn nghe tiếng chuông điện thoại."
"Lần trước lúc tôi ở cạnh Noa, tôi đã thấy cậu ta cầm điện thoại kêu phải chừng hết một lượt chuông reo rồi mới nhận cuộc gọi."
Cả đám người ngồi đây làm vẻ mặt ghét bỏ, "Hai anh nên bị phán từ 3 năm trở lên."
Hoặc trực tiếp tử hình thì hơn.
"Cậu kia, đừng tưởng tôi không biết tiếng chuông của cậu là 'Loki-nii-chan'." Noa di dời họng súng, "Cậu dụ Isagi gọi mình là 'nii-chan' lúc nào đấy?"
"Cậu kia nữa," Noa lại nhìn Ness, "Cậu ghi âm lời Isagi chửi mình làm chuông điện thoại thật sự quá là phong cách rồi."
"Nhất là cậu kia," Noa lại nhìn về phía Kaiser, "Cậu ghi lại tiếng ngâm (*) khi Isagi ngủ mơ màng rốt cuộc là để làm gì?"
(* Là cái 'ưm... hưm..." ấy :))))
"Mong rằng các cậu thật sự chỉ cài những âm thanh đó làm tiếng chuông điện thoại."
Dứt lời, không ít các vị ở đây còn chưa có được voice pack (*) riêng của Isagi lập tức nhìn những kẻ đã có voice pack của cậu mũi không ra mũi, mắt không ra mắt.
Nhẹ nhàng hoàn thành việc di dời chiến trường.
(* 语音包 (voice pack): là bộ sưu tập các file audio có giọng của nhân vật đọc một loạt câu thoại, về cơ bản thì ai chơi các game kiểu có gacha hoặc phải sưu tầm char hẳn sẽ biết, các nhân vật thường sẽ có một list/gói các câu thoại được dùng trong những tình huống khác nhau.
Lấy ví dụ game Touken Ranbu đi, mỗi kiếm sẽ có một gói câu thoại gồm lúc được rèn ra, lúc làm Cận thần, lúc được xếp vào đội ngũ, lúc được làm Đội trưởng, lúc bị thương, lúc hồi phục, lúc được phân làm nông, chăn ngựa, tập kiếm,..., rồi còn các câu thoại vào các dịp đặc biệt như lễ Tết, sinh nhật, kỉ niệm chơi 1 năm 2 năm 3 năm..., tập hợp tất cả các câu thoại đó được gọi là voice pack)
【30 giây sau, Noa lao xuống khỏi cầu thang, vẻ mặt nghiêm trọng, "Ego, thu dọn một vài vật dụng hàng ngày của Isagi đi, để tôi gọi cho xe cấp cứu."
Ba chữ 'xe cấp cứu' vừa được thốt ra, Ego suýt nữa nghẹn thở không ra hơi, y đỡ lấy cạnh bàn ăn, "Có chuyện gì thế?"】
Mọi người ở đây cũng suýt nữa không hít thở được.
【"Em ấy sốt rồi." Noa lại cầm nhiệt kế lao lên tầng, "Sờ trán còn rất nóng."
Ego: ...... Biểu cảm hoảng sợ của cậu làm tôi tí nữa thì tưởng Isagi đột quỵ...... Phỉ phui cái mồm.】
Luồng khí nghẹn trong họng rốt cuộc trôi xuống, rạp phim vang lên tiếng ho khan hết đợt này đến đợt khác.
"May mà chỉ là bị sốt......" Có người thì thầm, ngay lập tức đổi lấy một tiếng cười lạnh của "mama" Barou.
"'Chỉ là bị sốt'?" Barou hùng hổ, "Biết toàn quốc hàng năm có bao nhiêu trẻ em qua đời vì bị sốt không? Biết có bao nhiêu trẻ em bị tàn tật cả đời vị bị sốt không chữa khỏi kịp thời không?"
"Có biết bị sốt rất có thể không phải do cảm cúm bình thường mà là triệu chứng ban đầu của căn bệnh nghiêm trọng nào đó không?" Barou thở dài thườn thượt, "May mà hai người này không tự cho là đúng, cảm thấy uống mấy viên thuốc trị cảm cúm là được."
Ego và Noa: ...... Cảm ơn hai ta không có kinh nghiệm nuôi trẻ con, thích chuyện bé xé ra to.
【Ego bình tĩnh nhét thêm miếng bánh mì trên bàn vào miệng, uống thêm hai ngụm nước rồi lên tầng thu dọn đồ đạc.
Hồ sơ tiêm chủng vắc-xin phòng bệnh, hồ sơ xét nghiệm dị ứng và hồ sơ khám sức khỏe trước kia đều phải mang đi hết, sau đó là lại lấy thêm bình nước, chăn và con tôm của em nữa.
Ở bên kia, Noa đang mặc quần áo cho Isagi. Hắn nắm tay nhỏ của Isagi chui vào ống tay áo, lại mặc cho em một chiếc quần mềm mại và thoải mái, xỏ chân em vào tất, cuối cùng lấy thêm một cái chăn quấn kín người em, sợ Isagi bị gió thổi nhiễm lạnh.
Ego đi sang tìm mũ đội lên cho Isagi, rồi dán thêm một miếng dán hạ sốt lên trán Isagi.】
"Lại mắc lỗi." Barou cảm thấy mình xem bộ phim này mà huyết áp tăng cao liên tục, "Mặt Isagi đỏ như vậy, nhìn là biết đã bị sốt cao, đây là cảm mạo phong nhiệt (*) điển hình, các anh còn bắt thằng bé mặc kín mít như vậy là muốn thằng bé nóng đến mức hỏng đầu à?"
(* 风热感冒 (cảm mạo phong nhiệt): còn gọi là cúm phong nhiệt, hay gặp khi sức đề kháng yếu, yếu tố gây bệnh xâm nhập vào cơ thể, có những biểu hiện như: sốt cao, sợ gió, không sợ lạnh, miệng khát, đàm đặc vàng, rêu lưỡi vàng mỏng, tiểu tiện ít, nước tiểu vàng, đổ mồ hôi, đau nhức khớp xương)
Ego và Noa thật sự bái phục Barou, những chuyện này là thường thức mà họ phải nuôi Isagi nhiều năm rồi mới hiểu rõ, mà Barou thì mới tuổi còn trẻ lại đã hiểu biết đến thế.
"Đừng lo." Ego ho nhẹ, "Lên xe cấp cứu rồi thì bác sĩ đã cởi bớt ngay, chưa để em ấy bị nóng hỏng đầu."
Barou thở hắt ra, không nói thêm gì nữa.
【Làm bao nhiêu chuyện như vậy mà Isagi còn không tỉnh, như thể muốn mở mắt mà không mở được, chỉ có thể phát ra giọng mũi nhỏ bé, yếu ớt, lí nhí, khe khẽ cục cựa trong lòng Noa, khuôn mặt nhỏ ngày thường trắng hồng nay bị hun đến đỏ bừng, môi thì lại không chút màu máu.
Trông đáng thương đến độ khiến Ego và Noa sốt hết cả ruột.】
Cũng trông đáng thương đến độ khiến mọi người ngồi đây sốt hết cả ruột...... hoặc cũng có kẻ đốt lửa trong người...... dù sao thì Isagi bé nhỏ không thể giãy giụa và tỉnh lại, còn đang không ngừng phát ra âm thanh đáng thương lại đáng yêu...... khụ khụ, chuyện này thì không cần phải nói tỉ mỉ, quân tử làm việc từ tấm lòng chứ không phải từ sự việc, đây chỉ là tưởng tượng thôi, không phải hành động thực tế, không bị coi là ấm dâu.
【10 phút sau, xe cấp cứu đến. Noa xin nghỉ, cả hai đi cùng Isagi tới bệnh viện.
Nhân viên trên xe cấp cứu rút ít máu của Isagi đồng thời khám sơ qua cho em, sau đó bắt đầu hỏi han nhị vị phụ huynh về một vài tình trạng cơ bản của Isagi theo lệ thường.
Có tiền sử mắc bệnh di truyền không, có tiền sử mắc bệnh nặng không, gần đây cậu bé có làm chuyện gì có khả năng dẫn đến bị cảm không?
"Không ạ, không ạ." Ego lần lượt trả lời các câu hỏi, "Có thể là tối qua tham gia hoạt động Halloween nên bị cảm lạnh."
"Cũng có thể là do tối qua em ấy đã ăn nửa hộp kem." Noa bổ sung.
"Kem à." Nhân viên y tế cảm thán, "Trời này ăn kem thì trẻ con có thể chất hơi yếu sẽ dễ bị cảm lắm."
"Lần sau các cậu phải kiểm tra tủ lạnh hoặc giao hẹn với cậu bé mới được." Nhân viên dặn dò hai vị phụ huynh trông quá là trẻ này.
Hai ông anh xấu hổ hai mặt nhìn nhau.
Thật ra bọn họ đã đồng ý cho Isagi ăn kem...... bởi vì nhỡ tay mua phải đồ nữ cho Isagi khiến bé con tức giận, cuối cùng cả hai phải dùng nửa hộp kem mới dỗ Isagi vui lại được.
Chốc lát hồ đồ, kết quả khiến Isagi chịu tội, trong lòng hai người ảo não không thôi.】
"Tôi đã bảo là đêm qua Isagi mặc mỏng vậy, về rồi các anh còn để bé ăn nhiều kem như thế thì chắc chắn sẽ có chuyện!" Yukimuya vô cùng đau khổ, "Nào có ai cuối tháng 10 rồi còn cho trẻ nhỏ ăn tận nửa hộp kem chứ!"
"Nếu không phải tại các anh để Isagi-onii-chan ăn kem hộp thì Isagi-onii-chan đã không bị đổ bệnh, nếu không phải tại các anh khiến Isagi-onii-chan tức giận rồi phải dùng kem để dỗ thì Isagi-onii-chan đã không ăn kem, nếu không phải tại các anh mua nhầm trang phục thì Isagi-onii-chan đã không tức giận, nếu không phải tại các anh để Ness dẫn Isagi-onii-chan đi tham gia hoạt động Halloween thì các anh đã không mua nhầm trang phục!" Charles gàn bướng, "Tất cả đều là lỗi của các anh và Ness!"
Ness: Chốt tồ mát tề, cái này mà cũng đổ cho tôi?
Về phần Isagi cáu kỉnh đòi ăn kem mới chịu tha thứ cho Ego và Noa, cuối cùng còn không khống chế được cái miệng ăn một phát bay nửa hộp kem thì có lỗi không?
To gan! Dám nghi ngờ Isagi! Isagi không bao giờ sai, Isagi luôn luôn làm đúng!
Ego và Noa thành thật chấp nhận phê phán, không dám nói dù chỉ một câu.
Hiori không nhịn được nhẹ giọng cảm thán, "Hiếm có thật đấy."
Tuy bây giờ bọn họ đang ngồi đây sừng sộ với Ego và Noa, nhưng cả hai người họ thật sự đã là những vị phụ huynh tốt hiếm hoi.
Dù sao thì rất nhiều phụ huynh khi con cái đổ bệnh hay bị thương, đừng nói kiểm điểm bản thân không trông coi bé con chu đáo ở chỗ nào, thậm chí điều đầu tiên họ làm còn không phải xem xét tình trạng vết thương và bệnh tật của con.
Mà thay vào đó là một câu: "Ai bảo mày không tự trông chừng bản thân cho thật tốt, sao mày lại bị bệnh rồi, mày có biết bình thường tao chăm mày đã mệt lắm rồi không! Giờ lại còn bắt tao hầu hạ mày nữa!"
【Không lâu sau xe cấp cứu đã đến bệnh viện, cả hai bế Isagi theo sau bác sĩ, bác sĩ vừa đọc sổ khám của Isagi vừa giao việc cho hai người đằng sau, "Qua bên kia làm đơn xin nằm giường."
Noa đáp vâng, nhưng vừa thả tay đang nắm Isagi ra thì giây sau đã lại bị Isagi nhẹ nhàng túm lại.
Trái tim Noa sắp tan chảy cả rồi, hắn nhẹ nhàng dịch tay Isagi ra, chân còn chưa cất bước thì đã nghe thấy Isagi bắt đầu nức nở, tay khua khoắng vào không khí như đang bị bóng đè.
Noa vội vã đặt tay mình vào lại, Isagi không khóc nữa, hơi thở trở nên bình tĩnh mà nặng nề.】
Cả đám bắt đầu công cuộc hâm mộ rồi lại ghen ghét hùng hổ.
Dù sao thì ai mà không muốn được Isagi dựa dẫm cơ chứ? Ai mà có thể thả tay Isagi rời đi khi em cần dựa dẫm và cần mình cơ chứ? Ai mà nhịn được không cho Isagi nắm tay mình cơ chứ? Isagi gặp ác mộng, em ấy cần nắm tay mình......
Vẫn nên tỉnh táo lại xạc Noa một trận đi.
"Dứt khoát lên xem cái nào?" Sae chau mày, "Anh cứ dây dưa cà cuống như thế sẽ chỉ khiến Isagi bị bệnh nặng thêm thôi."
"Có biết xem xét tổng thể tình hình không?" Kaiser mỉa mai, "Đừng có tính toán được mất trước mắt như vậy, bệnh tình của Yoichi mới là điều quan trọng nhất."
"Thế này rồi mà còn không thả tay ra được, đồ phụ huynh vô dụng." Rin mở miệng còn thẳng thừng hơn.
Noa: ...... Một đám đứng nói chuyện không đau eo.
【"Cậu dứt khoát lên xem nào, đừng để bác sĩ phải chờ." Ego đề xuất cho Noa, "Chốc nữa cậu thả tay để tôi nhét tôm bông vào cho em ấy."
"Sao mà được chứ, hay là cậu đi đi." Noa nhìn bàn tay nho nhỏ của Isagi nắm ngón trỏ và ngón giữa của mình, rõ ràng không dùng bao nhiêu lực, nhẹ nhàng rút ra là có thể thoát, nhưng Noa lại không muốn buông tay dù chỉ một chút.
Ego: ......
Y cũng không muốn đi, Isagi như thế này rồi, làm sao y có thể rời khỏi Isagi được.
Cả hai đều không muốn đi thì phải làm sao đây?】
"Hai anh có bị trẩu không?" Karasu khoa trương đổ thêm dầu vào lửa, "Thế mà đều không muốn đi làm thủ tục cho Isagi, rốt cuộc các anh có thật sự đặt Isagi vào trong lòng không vậy!"
Otoya càng phóng đại, "Trông hai anh như thể chuẩn bị đánh một trận quyết định ai mới là kẻ chiến thẳng được ở lại canh gác bên cạnh Isagi ấy."
Ego và Noa: ......
Nếu lúc ấy không có trợ lý của Noa thì có lẽ hai người họ sẽ đánh một trận thật...... không, có lẽ sẽ chơi oẳn tù xì để chọn ai được ở lại bên cạnh Isagi, còn ai phải đi làm thủ tục thì đúng hơn.
Trẻ trâu đến nực cười, nhưng có lẽ dù được quay lại thì họ vẫn sẽ rơi vào tình trạng không ai muốn rời khỏi vị trí bên cạnh Isagi.
【"Tôi có cách này." Noa khó khăn dùng tay trái lấy điện thoại của mình ở trong túi áo khoác bên phải, kế đó gọi vào số của trợ lý.
Sau một tiếng đồng hồ trầy trật, cuối cùng hai người cũng cùng Isagi vào được phòng bệnh để tiêm khám.
"Cậu bé không bị bệnh nặng." Bác sĩ ngồi cạnh cầm kết quả thăm khám an ủi cả hai, "Chỉ là đường hô hấp bị viêm nên dẫn đến cơn cảm mạo, tôi sẽ kê thuốc chống viêm rồi quan sát thêm, lát nữa sẽ có y tá đến đo nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ giảm thì có thể xuất viện luôn."
Hai người ghi nhớ các việc cần lưu ý, trái tim vẫn luôn lơ lửng cuối cùng cũng được yên ổn trở lại.
Ego dùng tay phải không bị vướng gì của mình bóc miếng dán hạ sốt trên trán Isagi ra, rồi lấy miếng dán khác định đổi mới cho em.
Nhưng tay trái y lại đang bị Isagi nắm, không xé bao bì được.
"Giúp cái." Ego cầm miếng dán hạ sốt.
Noa hiểu rõ, duỗi tay trái được thả của mình xé bao, "Nếu nửa năm trước để tôi biết hai ta sẽ có lúc ăn ý như thế này thì......"
"Tôi sẽ thấy kinh đến mức nôn ọe." Ego dán miếng dán hạ sốt đã được xé ra lên trán Isagi, "Với cả cậu nói nhỏ tiếng chút."】
"Diễn lại cái cảnh kia được không?" Aiku 'hiểu chuyện' lập tức bắt đầu trêu chọc, "Hai người cùng xé miếng dán hạ sốt?"
"Người này nói câu trước, người kia nối ngay được câu sau." Niko quạt lửa cùng Aiku, "Thật sự quá là ăn ý mà."
"Hai người họ còn cùng nấu nướng đấy." Snuffy hưng phấn bổ sung, "Một người thái rau, một người rửa rau gì gì đó, cực kỳ ăn ý, rất là có vibe chồng chồng......"
Snuffy bị Ego đạp cho một cú.
"Cái tên này không muốn để một mình tôi chịu trách nhiệm nấu ăn được Isagi giúp đỡ, còn được Isagi xáp vào cổ vũ nên mới tới cướp phúc lợi của tôi." Ego liếc Noa một cái, "Không thì tôi tuyệt đối sẽ không đứng trong nhà bếp với cậu ta."
"Nếu không phải vì Isagi thì tôi cũng sẽ không đứng trong nhà bếp với cậu." Noa cũng liếc trả Ego một cái.
"Quả là một đôi chồng chồng vì con mà chịu thỏa hiệp mặt ngoài với nhau......" Chris cũng bắt đầu quạt gió thổi lửa.
Và vô cùng đương nhiên, anh ta cũng bị đạp.
【Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy Isagi rấm rức nức nở, lông mi bị thấm ướt bởi mồ hôi và nước mắt không ngừng lay động, cả hai vội vàng mím chặt miệng, cẩn thận quan sát tình trạng của Isagi.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Isagi cũng mở mắt.
Lại thêm một phen luống cuống quay cuồng.
Hai người không biết nên gọi bác sĩ hay đo nhiệt độ trước, hỏi Isagi thấy trong người khó chịu chỗ nào không hay hỏi có muốn uống nước không trước, tóm lại, sau một hồi xoắn quẩy đầu lưỡi, cuối cùng cả hai cũng vạch ra rõ ràng.
Ego: "Isagi, có muốn uống một ít nước không?"
Noa: "Isagi, có thấy trong người khó chịu chỗ nào không?"
Sau đó cùng vươn tay ấn chuông gọi đầu giường.】
Tuy Ego và Noa luống cuống tay chân, đầu lưỡi xoắn lại trông thật buồn cười, nhưng giờ phút này không ai có tâm trạng để ý trò cười của họ mà tất cả đều dồn sự chú ý lên người Isagi.
Isagi, Isagi của bọn họ, hu hu hu hu, phải chịu khổ chịu tội thế này, nhìn gầy nhom cả......
Tỉnh lại đi, mới bỏ một bữa sáng, chưa gầy được đâu!
【Isagi nắm tay hai người mà ngơ ngác, mắt thì mở đấy nhưng đầu óc hình như còn chưa được khởi động lại. Em quay sang trái nhìn Ego, quay sang phải nhìn Noa, nước mắt to như hạt đậu cứ thế mà rơi xuống.
"Isagi...... Yocchan......" Hai người đau lòng không chịu nổi, tỉ mẩn lau đi nước mắt cho em, "Thấy khó chịu chỗ nào à?"
"Đau quá......" Isagi nhỏ giọng khóc nức nở, họng em đau, đầu em đau, cơ bắp cả người cũng đau.
"Tiêm một mũi rồi uống thuốc cái là sẽ hết đau." Noa dỗ dành, Ego cắm ống hút vào cốc nước bên cạnh đưa đến bên miệng Isagi.
Isagi muốn uống nước, nhưng chỉ nuốt thôi cũng làm họng em rất đau, uống hai ngụm rồi thôi, khó chịu vùi đầu vào gối, ngọ nguậy dúi đầu xuống, như thể động tác vô nghĩa này có thể giúp em đỡ đau đầu hơn.
"Cục cưng, nhóc phải hít thở không khí tươi mới." Ego nhấc Isagi lên, không hề nhận ra bây giờ bản thân lại có thể trơn tru thốt lên xưng hô sến súa mà mình khịt mũi coi thường trước kia.
Isagi ấm ức mím môi.】
Hu hu hu hu Isagi ơi, Isagi à...... Tâm tình muốn có được sức mạnh đi xuyên bức tường thời không của các khán giả trong rạp phim ngay lúc này đã chạm đến đỉnh nóc.
Muốn chơm chơm bé, muốn ôm ôm bé, muốn an ủi bé, muốn tự chăm sóc bé, muốn hôn nước mắt của bé, muốn thay bé chịu những đau đớn khi bị bệnh......
Muốn bé ỷ lại mình, muốn trở thành người để bé có thể nhõng nhẽo......
Ý nghĩ muốn tiễn Ego và Noa đi đời lúc này cũng lên tới đỉnh điểm.
Không tống tiễn được thì phải mắng cho mấy câu cái đã.
"Có biết chăm trẻ không, bé không uống nước được mà không biết đường chấm tăm bông thấm môi cho bé hả? Miệng bé khô bong da rồi kia kìa!"
"Chỉ nhớ bón nước, hai anh ngồi đó nửa buổi rồi mà sao không nhớ chuẩn bị ít đồ ăn cho Isagi hả?"
"Bé đau đầu thì các anh có thể ấn huyệt thái dương cho bé mà."
"Lúc tiêm tay sẽ rất lạnh, đáng ra các anh phải chuẩn bị vài thứ giữ ấm cho bé đi chứ."
Ego và Noa: ...... Mong là các cậu có thể dùng mấy kiến thức đã vô dụng lúc này với con cái của mình trong tương lai, xincamon.
【Biểu cảm hiếm có thật đấy, nếu không phải hiện tại không phù hợp thì đã chụp ảnh rồi. Noa còn chưa cảm thán trong lòng xong thì bụng đã lên tiếng trước thay cho hắn.
Isagi và Ego cùng nhìn về phía Noa.
"Hay là giờ cậu ra ngoài đi ăn cái gì trước đi, để tôi ở lại với em ấy cho." Ego đề nghị. Bản thân y đã ăn đầy đủ bữa sáng trước rồi, cơ mà Noa thì lại chưa ăn gì.
"Chốc nữa tôi gọi trợ lý mang cho tôi ít bánh mì hay gì đó qua đây là được." Noa lắc đầu, nói đến ăn, hắn xoa đầu Isagi, "Isagi có muốn ăn gì không?"
Isagi lắc đầu, giọng khàn đặc, "Noa-nii, anh ra ngoài ăn gì trước đi, có Ego-nii ở đây với em rồi."
Dứt lời em định thả tay, song lại không thả ra được.
"Rõ ràng vừa nãy còn không muốn thả tay mà," Noa bao trọn bàn tay Isagi vào lòng bàn tay mình, "Giờ mới tỉnh lại đã không muốn anh trai nữa rồi."
Bấy giờ đôi mắt vàng nhạt kia hơi rũ, môi mỏng mím chặt lại, biểu cảm chỉ biến hóa chút xíu, nhưng so sánh với bản mặt vô cảm ngày thường thì lúc này thật sự trông như tủi thân hết sức.
Isagi lập tức trở nên luống cuống, em nhích đến chỗ Noa, còn định rút cái tay đang được Ego nắm để ôm Noa, "Không phải không phải, em thích Noa-nii nhất, không hề không cần anh."
"Vậy nhóc không cần anh đúng không?" Ego quơ cái tay trống trơn của mình, cũng làm vẻ mặt trông thật ấm ức, "Hóa ra Isagi thích Noa nhất à......"
Isagi lại nhích về giữa giường, nhét tay mình về trong tay Ego, "Em cũng thích Ego-nii nhất, em đều thích hai anh nhất."
Cả hai trêu chọc một hồi để phân tán sự chú ý của Isagi, cho em uống thuốc hỗ trợ vào giấc, non nửa tiếng đồng hồ sau thì Isagi đã ngủ lại, lần này có vẻ giấc ngủ đã tốt hơn nhiều.】
Khán giả trong rạp phim: ......
Nãy chỉ chú ý Isagi nên chưa kịp bới móc, giờ thì cuối cùng cả đám cũng nhận ra âm điệu dặt dẹo của Ego và Noa.
Cả rạp phim vang tiếng "ọe" hết đợt này đến đợt khác.
"Tôi chịu hết nổi rồi, cái biểu cảm ban nãy của Noa làm tôi có thể vừa chế nhạo vừa nôn mửa cả đời, trời ơi, tôi không chịu được nữa, người tôi nổi đầy da gà rồi này." Chris lăn lộn trên sàn, "Có ai cho tôi một đôi mắt không thấy được biểu cảm đó của Noa, hoặc xóa sạch ký ức vừa rồi của tôi có được không."
"Quá đột ngột, quá ô nhiễm......" Hai tay Loki ôm đầu, không còn luyến tiếc gì với đời, "Tôi đang nhìn Isagi ngon lành mà, tại sao lại phải tự dưng cho tôi xem cái này chứ......"
"Cái giọng dặt dẹo của hai anh...... ọe...... thật sự còn chuông xe đạp hơn cả bị ma nhập......"
Không chỉ toàn bộ khán giả chê bai Ego và Noa mà hai người này cũng đang chê bai lẫn nhau.
"Cậu đang vờ vịt cái gì trước mặt Isagi đấy?" Ego tặc lưỡi, "Còn nói gì mà ngủ một giấc là không cần cậu nữa, cậu đang trói buộc đạo đức với Isagi đấy à?"
"Cậu tưởng mình thì tốt đẹp hơn chắc?" Noa cũng tặc lưỡi, "Vốn Isagi đã sắp ôm tôi rồi mà cậu còn giả vờ đáng thương cái khỉ gì, còn dám nói ra cả xưng hô như 'cục cưng' nữa, Ego, cậu có còn nhớ mình đã từng khịt mũi coi thường nó thế nào không?"
Đừng nói nữa, mau, mau chiếu cảnh khác đi, mau làm chúng tôi quên hết những gì vừa nghe vừa nhìn phải đi, không thì buổi tối thật sự sẽ gặp ác mộng đấy.
Nhưng mà Isagi đã ngủ rồi, nên bọn họ vẫn chỉ có thể xem cảnh của hai gã đần này thôi.
【"Nhiệt độ đã hạ một chút rồi." Y tá đến đo nhiệt độ, giao phó thêm đôi lời, "Khoảng thời gian này phải đặc biệt để ý đến sự thay đổi nhiệt độ, với cũng phải bổ sung đủ dưỡng chất, có lẽ bé sẽ không muốn ăn, nhưng không thể vì bé nói không muốn thì không ăn gì được, hai người cũng phải dỗ bé ăn một ít vào bụng."
Cả hai ở bên cạnh gật đầu lia lịa.
"Thế lát phải làm gì cho em ấy ăn đây?" Noa đánh vật lướt điện thoại tra Google bằng tay trái, "Luộc trứng?"
"Họng em ấy đau đến nỗi uống nước cũng thấy khó chịu, vẫn nên làm thức ăn lỏng thì sẽ thoải mái hơn nhỉ?" Ego suy nghĩ, "Ở nước bọn tôi bình thường sẽ để người bệnh ăn cháo."
"Cháo yến mạch ư?" Đây là món cháo duy nhất mà Noa biết, "Hình như cháo yến mạch không ổn đâu, lúc bị bệnh phải ăn đồ dễ tiêu hóa chút nhỉ?"
"Tôi nghĩ đã đến lúc mình nên đi đăng ký khóa học để thi lấy bằng chuyên gia dinh dưỡng rồi." Ego cũng không rõ lắm.
"Cậu nói vậy lại làm tôi nhớ ra cái này." Noa gõ điện thoại gửi tin nhắn cho chuyên gia dinh dưỡng trong đội.
"Hai cậu quả thực đã làm tôi hiểu được cái gì gọi là 'ngậm trong miệng sợ tan'." Trợ lý quẳng nước và sandwich được mua tới lên bàn, anh ta thấy Noa đặt điện thoại sang bên cạnh nghiêm túc ghi nhớ thực đơn mà chép miệng lạ lẫm, "Chỉ là một trận ốm bình thường thôi mà học cả nấu ăn luôn á? Noa, thật sự không giống cậu tẹo nào."
"Anh không hiểu, khi anh có con thì sẽ biết." Noa 19 tuổi bắt đầu dạy bảo trợ lý lớn hơn mình 10 tuổi.
Trợ lý: ...... Bắt nạt tôi chưa kết hôn đúng không?
Thực đơn có rồi, nhưng ai về nấu đây? Hai người nhìn Isagi nằm trên giường bệnh, lại quay đầu nhìn về phía trợ lý.
Trợ lý: ...... Cậu đúng là cha tôi mà, thôi, ai bảo cậu là ông chủ cơ chứ.】
Nên là Noa, cuối cùng cậu đã phát lương cho vị trợ lý chịu thương chịu khó này chưa? Có tăng lương cho người ta không vậy?
***
P/s: Trứng màu là mọi người xỉa xói Ego và Noa không chăm Isagi cho thật tốt, cả rạp phim toàn những giọng dẹo chảy nước váng trời
***
TRỨNG MÀU
(Tội trạng rõ ràng, Ness, tòa tuyên án: chém đầu)
"Cục cưng, nghe lời các anh, nóng một chút cũng được, mình mặc đồ vào có được không?"
*
【"Isagi, dậy chưa?" Noa gõ cửa phòng Isagi, đẩy cửa vào thì thấy Isagi đã đang tự mặc quần áo.】
Vật vã mấy ngày, cuối cùng Isagi cũng khỏi ốm, các khán giả của rạp phim cũng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Tuy khi bị bệnh Isagi dính người làm nũng trông thật đáng yêu khiến lòng người ta mềm nhũn, nhưng quả nhiên Isagi khỏe mạnh vẫn là tốt nhất.
【"Dậy rồi ạ." Isagi cố gắng cài khuy, "Noa-nii, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Noa đi qua cài khuy giúp Isagi, đoạn lấy chiếc áo khoác nhỏ ở bên cạnh rồi xỏ tay Isagi vào, giúp em mặc nó lên.
"Em tự mặc đồ được mà." Isagi có hơi ngượng nghịu.
Em đã là một bạn lớn 6 tuổi rồi, lúc bị ốm đã đành, khỏi ốm rồi thì sao có thể vẫn để anh trai mặc đồ cho được chứ.
"Em vừa mới khỏi cảm thôi." Hàm ý là em còn yếu lắm. Nhưng vừa dứt miệng thì Noa đã để ý thấy lông mày Isagi xị xuống, hiển nhiên em không thích mình bị coi như búp bê bằng thủy tinh mà săn sóc.
"Không được mặc đồ cho Isagi sao?" Noa rũ mắt, giở lại trò cũ, lần nữa giả vờ thật là tủi thân.】
Khán giả rạp phim: ...... Lại nữa!?!?
Cảnh này xuất hiện một lần là đủ chấn động, làm người ta đau khổ phát điên rồi, sao vẫn còn nữa vậy!!! Noa anh có thấy thẹn với lòng khônggggg!! Không được, thật sự sắp rồ rồi, rạp phim, mày có thể cài còi báo động khung cảnh khủng khiếp mỗi khi sắp xuất hiện mấy cái hình ảnh như thế này hay không vậyyyyy!!
"Tôi đau đớn đến tận tâm can......" Reo tê liệt gục ngã vào ghế lười, hai tay che mắt nhưng có hé mở kẽ tay để xem.
Làm thế này thì chẳng may chốc nữa vẫn còn khung cảnh đáng sợ như vậy thì y có thể nhắm mắt lại trong thời gian ngắn nhất.
【"Không ạ không ạ, tất nhiên là được ạ." Isagi ngoan ngoãn vươn tay về phía Noa.
Noa nhanh nhẹn bọc Isagi trong 3 lớp ngoài 3 lớp quần áo kín mít, sau đó lại ôm bé con vào nhà vệ sinh.
Ngay trong phòng Isagi cũng có nhà vệ sinh, đi từ mép giường tới đại khái cũng chỉ cách 20 bước.
"Em tự đi được......" Isagi khẽ giãy giụa, "Đi có mấy bước thôi."
"Đi có mấy bước thôi, nên cho anh bế em đi." Noa đặt Isagi lên bệ bồn rửa mặt, đoạn bóp kem đánh răng ra bàn chải cho em, trông như hận không thể đánh răng thay cho Isagi luôn.
Nhưng thấy Isagi từ từ phồng má lên, chung quy lý trí Noa vẫn chiếm được lợi thế.
Cũng không chiếm được bao nhiêu, chờ Isagi đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong xuôi cả rồi thì hắn lại ôm Isagi xuống tầng.】
Không ai cảm thấy Noa mặc lắm áo cho Isagi đến vậy có gì sai, không ai cảm thấy Noa ôm Isagi vào nhà vệ sinh có gì sai, cũng không ai cảm thấy Noa bóp kem đánh răng lên bàn chải hộ Isagi có gì sai.
Nếu phải bới lỗi, thì chính là bọn họ mà được thay thế Noa tới làm hết những việc đó cho Isagi thì tốt rồi.
Người bạn nhỏ mới ốm dậy sao có thể làm nhiều việc thế chứ? Tất nhiên là phải chú ý giữ ấm cơ thể, nghỉ ngơi cho khỏe rồi!
【Ego đang làm đồ ăn ở dưới nhà, bữa sáng rất đơn giản, gồm trứng luộc, bánh mì nướng, quả bơ và vài lát giăm bông, thêm một cốc sữa bò và một bát việt quất nhỏ.
Nhìn cũng tạm như ngày thường, nếu Ego không cắt tất cả thức ăn thành miếng nhỏ.
Isagi ngồi trên ghế riêng của mình, cầm chiếc nĩa nhỏ dành riêng cho em, "Em tự ăn được."
"Không được bón cho sao?" Mặt mày Ego cũng ủ rũ, giống hệt biểu cảm tủi thân của Noa.
Sự phản kháng của Isagi bị chắn khỏi tầm mắt của các anh trai, đành phải ngoan ngoãn hé miệng nhận những thìa bón của Ego.】
Lần này mọi người đều đã rút kinh nghiệm, ngay khi nghe thấy Isagi nói "Em tự ăn được" thì họ đã đoán ra đại khái Ego sắp bắt đầu giả vờ đáng thương để câu lòng thương cảm khiến Isagi nhượng bộ, toàn bộ khán giả đồng đều nhắm mắt bịt tai, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Cám tạ trời đất, cái thứ hình ảnh này về sau làm ơn đừng xuất hiện lại nữa, sẽ phá hủy hết nào là tam quan, dạ dày, rồi còn lễ nghi xã giao, rồi cả phẩm hạnh tốt đẹp, tính cách lương thiện, thậm chí là cả tâm hồn của bọn họ đấy.
【"Không cần nghỉ thêm một ngày nữa thật à?" Ego quàng khăn và đội mũ ngay ngắn cho Isagi, "Nghỉ thêm một ngày cũng được mà."】
Cả đám cùng khuyên nhủ theo Ego.
Phải đó phải đó, vừa mới ốm dậy, nghỉ thêm một ngày thì không tốt sao? Mình không thể mang bệnh đi học được.
【"Em đã xin nghỉ một tuần rồi." Isagi vươn cánh tay nhỏ của mình lên làm động tác khoe cơ bắp, tuy rằng em còn bé nên căn bản không có cơ bắp gì, "Em đã khỏe rồi, em cường tráng lắm đó."
Quan trọng là em muốn trở lại trường học để đá bóng.】
Được rồi, Isagi của bọn họ quả là một đứa bé ngoan yêu thích học hành, yêu thích trường học, yêu thích tập thể mà.
"Nếu là tôi thì chắc sẽ muốn nằm nhà một tháng mất." Nagi không nhịn được cảm thán.
Nhìn từ góc độ này thì Isagi không bị Ego và Noa chiều hư, thật sự phải cảm ơn bản tính tốt đẹp, cần cù, chân thành, dung dị của chính cậu bé.
【"Được rồi được rồi, ở trường nếu thấy khó chịu thì gọi điện cho anh ngay, tuyệt đối đừng gắng gượng, rõ chưa?" Ego bế Isagi ra vườn, chờ Noa đánh xe ra.
Không sai, Noa muốn lái xe chở Isagi đi học.
Như chúng ta đã biết, nhà Isagi chỉ cách trường có khoảng 10 phút đi bộ, không quá 600 mét.
Nhưng Noa muốn lái xe chở Isagi đi học, Ego còn đòi đi cùng.】
Nếu Isagi ở đây thì có lẽ sẽ cảm thấy ngượng đến nỗi che mặt, sâu sắc cảm nhận được nhị vị phụ huynh của mình làm quá đến mức nào, nhưng rất đáng tiếc, Isagi không có mặt ở nơi này.
Chỗ này chỉ có một bầy chấn bé đù cưng chiều bé con thái quá mà thôi.
【Ness nghe Isagi bảo hôm nay đi học lại cho nên đã sang đây đón em: ...... Chẳng phải đã khỏe lại rồi sao?
Ness không hiểu lắm, có điều vẫn cùng Isagi ngồi lên xe Noa dưới sự đón tiếp của em.
"Ness, Isagi mới khỏi ốm, nhờ nhóc hôm nay để ý em ấy hơn một chút." Ego giao một chiếc nhiệt kế điện tử vào tay Ness, "Nhờ nhóc dặn em ấy chú ý đo nhiệt độ cơ thể của mình nhé."
Ness gật đầu.
"Cũng nhờ nhóc trông em ấy ăn hết bữa trưa hôm nay, dạo này em ấy hơi lười ăn, rất hay không hấp thụ được thức ăn." Noa ngồi ghế lái căn dặn.
"Isagi, cậu không hấp thụ được thức ăn ư?" Ness cũng có hơi căng thẳng.
"Nếu em ấy thấy khó chịu đâu đó, ví dụ như ho khan, đau đầu, tinh thần uể oải, mong nhóc sẽ nói lại cho bọn anh." Ego buồn rầu thở dài.
"Dù sao thì em ấy rất hay tự chịu đựng, không muốn làm bọn anh lo lắng." Noa bổ sung.
Ness gật đầu như đảo tỏi, vỗ ngực thề thốt mình chắc chắn sẽ chăm sóc Isagi thật tốt.】
"Sao cứ cảm thấy Ness không đáng tin thế nhỉ?" Chigiri không nhịn được cà khịa, "Mày không cho Isagi uống thuốc phép thuật linh tinh gì đấy chứ?"
"Tao không bao giờ làm vậy đâu có hiểu không?" Ness trợn trắng mắt, "Thích phép thuật và hiểu rõ tạm thời bản thân không biết làm phép, hai việc này không hề xung khắc với nhau."
"Nhưng tao thấy mày rất không có chừng mực." Hiori nhìn về phía Ness, "Mày có chăm sóc Isagi cho thật tốt như được yêu cầu không?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Kurona truy hỏi theo.
Ness: ......
Ness không dám nói lời nào.
Cậu ta cảm giác mình lại sắp bị ăn đòn rồi, thế là lặng lẽ kéo các ghế lười không ai ngồi lại đây, đặt xung quanh mình coi như một công trình phòng thủ đơn sơ.
【Quãng đường 5-600 mét, lái xe 3 phút là tới nơi, mà chỉ qua 3 phút ngắn ngủi ấy, Noa và Ego đã 'tẩy não' Ness thành công.
Nhìn Ness định cõng mình vào phòng học, cuối cùng Isagi cũng không thể nhịn nổi nữa mà bóp mạnh mặt Ness, "Tớ đã khỏi bệnh rồi!"
"Nhưng anh Ego và Noa đã nói......" Ness cố sức giãy giụa.
"Hai anh ấy coi tớ như búp bê thủy tinh, tớ nhịn họ thì thôi." Dù gì cũng là hai người anh trai quan trọng nhất, mấy ngày nay họ đã đôn đáo lo cho mình rất nhiều nên Isagi vẫn hiểu được tại sao đến giờ họ vẫn chưa yên tâm. Em cũng sẵn lòng vâng lời hai anh trai, thỏa mãn ý muốn bảo vệ quá thừa thãi của bọn họ.
"Nhưng cậu thì không được coi tớ là búp bê thủy tinh!" Isagi nóng quá chừng, cởi hết mũ, khăn quàng cổ và áo khoác ném sang cho Ness.
Ness mấp máy môi muốn nói gì đó.】
Thấy Isagi cởi khăn áo ra, hiện trường toàn tiếng rít gào đinh tai.
"Cục cưng, cục cưng, sao lại cởi đồ ra! Bé vừa mới khỏi bệnh thôiiiii!"
"Cục cưng, nghe lời các anh, nóng một chút cũng được, mình mặc đồ vào có được không?"
"Cục cưng, mình có thể không đội mũ và đeo khăn, nhưng thật sự phải mặc áo khoác vào đi mà!"
"Bình tĩnh chút đi, dù bây giờ các cậu có gào thét ra sao thì cũng không thay đổi được sự thật rằng thằng nhóc hư đốn này đã cởi đồ ra." Ego run tay đẩy kính, "Trừ phi Ness khuyên em ấy mặc lại."
Nói thì nói thế, nhưng y sẽ không thay đổi quyết định lúc về phải túm Isagi lại tét mông cậu.
Sao lại dám tùy tiện cởi khăn áo khi mới ốm dậy chứ! Lại bị cảm thì phải làm sao bây giờ!
"Ness, mày sẽ không không giúp Yoichi mặc lại đồ đạc đấy chứ?" Kaiser ngoảnh đầu thấy Ness đang dựng 'pháo đài' phòng thủ cho cậu ta, thế là biết cái thứ này 80% là phạm sai lầm rồi.
【"Nghe lời, Ness, tớ có chừng mực." Isagi bóp dính môi Ness lại, "Trông quần áo cho tớ là được, tớ thật sự sắp nóng xỉu rồi."
Ness còn muốn nói gì đó.
"Đừng kể cho hai anh ấy, đến chiều tan học tớ sẽ mặc lại, không để họ phát hiện ra đâu." Isagi thơm má Ness, "Xin cậu đấy."
Ness phản chiến.】
Hiện trường im lặng ba giây.
Kế đó là lại lần nữa bùng nổ tiếng rít gào nhức óc.
"Ness, mày có tài cán gì!"
"Ness, mày phải bị kết án!"
"Ness, tội mày đáng chết vạn lần!"
"Ness!" Mặt Noa đen sì, "Bọn tôi đã dặn đi dặn lại như vậy, bọn tôi đã trịnh trọng giao Isagi cho cậu như vậy, mà cậu đã đáp lại lòng tin của bọn tôi như thế!?"
"Cậu còn giúp Isagi lừa gạt bọn tôi, cậu có từng nghĩ nếu Isagi bị ốm lại thì sẽ khổ đến mức nào chưa? Cậu giỏi, cậu giỏi lắm Ness." Ego nghiến răng, "Lẽ ra bọn tôi phải biết từ lâu là cậu không đáng tin, tuyệt đối không thể giao phó Isagi cho cậu một lần nào nữa."
Ness: !? Làm ơn đừng có nói như kiểu bố mẹ vợ từ chối giao con mình cho chàng rể như vậyyyyy!
Yukimiya đứng lên, vẻ mặt trang trọng và nghiêm túc, "Ness, được giao nhiệm vụ là chăm sóc cho Isagi thật tốt nhưng lại không làm được, đây là tội đầu tiên; thấy Isagi cởi khăn áo mà không khuyên ngăn, đây là tội thứ hai; được Isagi hôn mà không từ chối, đây là tội nặng nhất."
"Tội trạng rõ ràng, Ness, cậu có ý kiến gì khác không?"
Ness: ...... Tao còn ý kiến ý cò gì được? Đám chúng mày cứ phê phán tao đi, nếu chúng mày đứng vào vị trí của tao lúc đấy thì chúng mày còn phản chiến nhanh hơn cả tao ấy chứ.
"Tội phạm không còn lời gì để nói, tòa tuyên án, chém đầu!"
Gối ôm rào rạt lao vào người Ness.
***
[Editor] Bộ này sẽ hiatus đến hết tháng 5 này nhé, hiện tại đang là giai đoạn cuối để chúng tôi làm khóa luận rồi, cuối tháng sau tôi còn định thi IELTS để lấy chứng chỉ ra trường, rồi còn ôn tiếng Nhật để đầu tháng 5 thi lấy bằng Ngoại ngữ 2 nữa, cộng thêm mấy deadline môn học lẻ tẻ nên không thể edit bất cứ cái gì, rất xin lỗi mọi người ạ :(((((
Mong là vẫn có thể gặp lại mọi người vào tháng 6.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip