[Reaction 01.04] Ngoại truyện sinh nhật 02
Kết thúc ngày đầu tiên về Nhật chơi, sau một đêm ngon giấc là tới ngày 1 tháng 4, sinh nhật của Isagi.
【"Hôm nay em muốn đi đâu chơi không?" Noa lấy một chiếc kẹp tóc hình vương miện nhỏ được làm bằng kim cương trong suốt và ngọc bích kẹp chắc vào tóc Isagi, chiếc kẹp này hắn đã mua nhân lúc Isagi không chú ý khi dạo quanh Ginza hôm qua, "Suy cho cùng thì hôm nay là sinh nhật của hoàng tử bé nhà chúng ta mà."
Isagi kẹp chiếc vương miện nhỏ này lon ton chạy đến trước gương, lại lon ton chạy về nhét mình ngồi vào giữa hai chân Noa, "Cái này đẹp quá ạ, viên đá màu xanh giống như đôi mắt của em vậy."
"Nào có đẹp bằng cặp mắt của em chứ." Noa ôm mặt Isagi, ngón cái vuốt quanh khóe mắt em, "Cặp mắt của em là báu vật quý giá nhất, xinh đẹp nhất, hiếm có nhất trên đời."
Isagi nghe mà sửng sốt vô cùng, Ego ngồi bên cạnh thì sắp huệ ra đến nơi.】
"Tuy lời nói như của Noa thật sự làm người ta buồn huệ, cơ mà thành thật thì đây đúng là sự thực." Kaiser bình luận sắc bén.
"Đôi mắt Yoichi là kỳ tích vĩ đại nhất thế giới." Ness còn khoa trương hơn cả Kaiser, "Không đúng, cả người Yoichi đều là kỳ tích vĩ đại nhất thế giới."
Cả rạp phim đều cực kỳ tán thành, đồng thời bắt đầu phê phán Ego.
"Anh bị sao thế? Có biết khen không? Không biết khen thì học hỏi đi, ở đó mà chê bai người khác."
"Noa, anh cũng thế, ngôn từ quá hạn hẹp. Nhìn vào đôi mắt của Isagi mà anh cũng chỉ có tí teo suy nghĩ vậy thôi đó hả?"
"Đôi mắt của Isagi......" Yukimiya nhắm mắt, như thể đang nhớ lại ánh mắt của cậu, "Ấy rõ ràng là một đôi mắt xa xăm hơn cả bầu trời, tinh khiết hơn cả đại dương. Màu xanh lam thuần túy đó, không bị lẫn một chút vẩn đục nào, hệt như ngôi sao xa xôi nhất trong đêm đông giá rét, mang theo vài phần lạnh nhạt và xa cách, phảng phất chứa đựng sự uyên thâm và dịu dàng khắp vũ trụ, khiến người ta sẵn sàng lạc lối, cam chịu mê say."
Noa và Ego: Luận chuyện bới lông tìm vết thì các cậu giỏi quá rồi, ha.
【"Được rồi, cậu nên giữ lại lời này cho bạn gái tương lai của mình đi Noa." Ego mở điện thoại hỏi Isagi, "Hôm nay muốn đi chơi ở Saitama không, ở đó có điểm check-in Shin - Cậu bé bút chì, chẳng phải nhóc rất thích bộ anime đấy sao?"
"Số nhà xxx đường xx thị xã xx tỉnh Saitama......" Isagi vô thức nói ra một dãy địa chỉ.
Cả ba người đều thoáng ngây ra.
Isagi không rõ tại sao mình lại nói ra địa chỉ này, nhưng hai cậu anh trai hơi ngẫm một lát thì đã nhận ra.
Địa chỉ đó, có lẽ là địa chỉ nhà của Isagi ở Nhật Bản trước kia.
Cha mẹ Isagi từng ân cần lặp đi lặp lại bên tai em, khi Isagi bắt đầu học nói thì đã cố gắng khiến em ghi nhớ dòng địa chỉ ấy, lo sẽ xảy ra chuyện không may thì đứa con bé bỏng của họ còn có thể tìm về nhà mình bằng địa chỉ này.
Có lẽ Isagi đã không còn nhớ gì, nhưng ký ức cơ thể, hay nên nói là linh hồn, lại dùng dằng không chịu quên đi dãy địa chỉ đó.
"Isagi." Ego ngồi xổm xuống ôm Isagi vào lòng, đồng thời nói lại phỏng đoán của mình cho em nghe, "Đó có lẽ là địa chỉ nhà nhóc ngày trước, nhóc có muốn đi thăm không?"
"Địa chỉ nhà em ngày trước......" Isagi thì thào, lặp lại theo lần nữa.
"Không muốn đi cũng không sao." Noa vỗ nhẹ lưng Isagi, an ủi em bằng phong cách riêng, không muốn đi, không muốn đối mặt hay muốn né tránh cũng được.
"Em muốn đi!" Không ngờ Isagi chỉ suy tư một chốc thôi đã quyết tâm trả lời, "Em muốn đi ạ!"
"Em muốn đi thăm nơi em từng sống, có được không ạ?" Isagi kéo tay hai người anh.
Cả hai liếc nhau, nếu Isagi đã muốn đi...... thì bọn họ cũng không có lý do phản đối.
"Được, vậy chúng ta xuất phát thôi."
Cả nhà lái xe đi đến Saitama.】
Nhà Isagi...... ngày trước......
Đôi cha mẹ qua đời vì tai nạn của Isagi......
"Các anh muốn dẫn Yoichi đi xem ư?" Kaiser không kiềm được hỏi, "Các anh thật sự muốn dẫn Yoichi đi xem ư?"
Cho dù thừa biết dẫn em đến nơi đó chắc chắn sẽ khiến em đau buồn.
Không cần phải đi, quên đi ký ức đã biến mất mới là điều tốt nhất.
"Quyền quyết định chưa bao giờ nằm trong tay chúng tôi." Ego rũ mắt, "Vả lại, em ấy không giống cậu."
"Em ấy có đủ dũng khí để đối mặt với quá khứ, em ấy là một đứa trẻ có thể thu được sức mạnh từ những gì đã qua."
"Em ấy kiên cường hơn chúng ta tưởng nhiều lắm." Noa nhéo sống mũi, "Nếu không trở về mà khiến địa chỉ này hoàn toàn biến mất khỏi ký ức, đó mới là nỗi tiếc nuỗi không bao giờ phai được."
【Isagi nhớ địa chỉ nọ rất rõ, ba người dễ dàng tìm đến được nhà cũ của Isagi.
Đó là một căn biệt thự nguyên căn nho nhỏ, là kiểu thường thấy nhất ở Nhật Bản, do cha mẹ Isagi dẫn em chuyển đến Đức nên hiện tại nhà đã đổi chủ.
Isagi ghé lên cửa sổ để nhìn vào căn nhà, Noa kéo cửa kính xuống cho em rồi mới thấy mình bị ngớ ngẩn, thế là thẳng thắn mở cửa ra rồi dẫn Isagi xuống xe để em có thể nhìn cho kỹ.
Isagi chạy chậm đến hàng rào trước sân, nhìn vào trong nhà qua khe cửa, nhưng hình như vẫn không thấy quá rõ. Bé con bồn chồn đến mức giậm chân, dang tay ra với Noa, "Bế, bế em......"
Xoắn cả lưỡi lên rồi kìa. Noa bế Isagi để em ngồi lên vai mình, "Thế này đã thấy được chưa?"
Isagi duỗi dài cổ nhìn vào trong.
Chủ nhà mới không sửa sang vẻ ngoài của căn biệt thự quá nhiều, chỉ nhìn qua thôi thì một vài hồi ức vụn vặt dường như đã lập tức sống dậy.
Hình như em nhớ......
"Em vào xem có được không ạ?" Isagi sốt ruột sắp khóc, em biết yêu cầu này không lễ phép, mặt nghẹn đến đỏ bừng, em ôm đầu Noa, "Nếu không được thì......" thôi ạ.】
Cả rạp sắp sửa sốt ruột phát khóc cùng Isagi.
"Sao các anh không gọi cho tôi!" Reo cũng sốt sắng theo, "Tôi có thể tìm cách liên lạc với bên phường, nhờ phường liên lạc với chủ nhà, thế là có thể đi vào rồi."
"Noa, sức mạnh đồng tiền của anh đâu?" Lavinho khoa tay múa chân làm động tác xì một món tiền ra, "Cứ nói là anh muốn mua nhà thì chẳng phải sẽ được mời vào ngay à?"
"Nói cho cùng thì vẫn là do Noa không đủ nổi tiếng mà." Chris chép miệng, "Có cái mặt cũng không dùng được."
"Nói chứ." Loki đăm chiêu, "Mua căn nhà này làm quà sinh nhật Isagi năm nay là một ý tưởng không tồi đâu nhỉ?"
Noa: ......
Các cậu đừng gây thêm phiền hà thì hơn.
【Ego và Noa cấp tốc nghĩ cách giao thiệp với chủ nhà, cũng rất may là chủ nhà vô cùng săn sóc, cho phép bọn họ vào sân nhìn xem.
Isagi cảm ơn lần nữa, em chạy vào khoảng sân nhỏ, nhìn quanh một vòng, rất nhanh đã đặt sự chú ý đến dưới một cái cây nhỏ trong góc sân.
"Ở đây, ở ngay đây, chỗ này có thứ gì đó." Isagi chạy đến dưới cái cây nhỏ kia. Tuy không quá rõ nhưng em có ấn tượng, rằng có người từng dẫn em lại đây chôn đồ xuống dưới đất.
"Để anh đi hỏi chủ nhà xem có thể cho mình mượn vài dụng cụ xới đất chỗ này không." Isagi còn chưa kịp nhờ vả thì Ego đã giành nói trước.
Chủ nhà rất tốt bụng, nói cho họ biết sau vườn có các dụng cụ thường dùng, gồm cả xẻng, bọn họ có thể lấy dùng thoải mái.
Isagi theo sau Noa cùng đi lấy xẻng. Ego quyết định đến siêu thị gần đây mua ít quà để cảm ơn chủ nhà.
Ba người chia ra làm hai việc. 15 phút sau, Ego trở về từ siêu thị, thấy hai người kia vẫn đang ngồi xổm bận rộn trong cái góc nhỏ xíu nọ, thế là đđặt ở cửa nhà cho cô chủ rồi tham gia công tác xúc đất của Noa và Isagi.
Cả ba lại bận rộn thêm mười phút, cuối cùng cũng lấy được lọ gốm kia ra khỏi lòng đất.
Bảo là 'lọ' thì không đúng lắm, đây là hộp gốm thì đúng hơn, không quá to, lớn hơn bàn tay đàn ông trưởng thành một cỡ, bên ngoài được bọc bởi một lớp màng xốp hơi và băng dính quấn chặt.
"Đây không phải là vàng thỏi cha mẹ Isagi để lại cho em ấy đấy chứ...... giấu kín thế này." Noa nhìn Isagi ôm cái hộp nhỏ bẩn thỉu kia, chậm rãi lần mò tìm đầu băng dính rồi gỡ từng vòng từng lớp ra.
"Ai biết." Ego ngồi xổm một bên nhìn, "Chắc không phải đâu, nếu là tài sản quan trọng thế thật thì không thể nào bỏ quên ở đây không mang theo khi ra nước ngoài được."
Không ai trong hai người đề nghị mở ra cho Isagi, họ muốn để tự Isagi trải nghiệm sự căng thẳng và vui sướng khi từ từ đến gần với sự thật......
Cả hai liếc nhau, ngay lúc đó, dường như bọn họ chợt cùng chung tần số với cha mẹ Isagi chôn cái hộp này năm đó.
Dùng hộp gốm thay cho hộp sắt, là muốn người đào không thể thô bạo trực tiếp xới tung lòng đất mà không làm hỏng hộp; quấn kín màng xốp hơi và những lớp băng dính chồng chéo rồi lại có vẻ quá thừa thãi, có lẽ là để bảo vệ chiếc hộp, hoặc có lẽ chỉ là để người mở nó ra tốn thêm chút thời gian mà thôi.
Mà tất cả những việc này, đều là vì mong rằng có thể kéo dài sự chờ mong và niềm vui sướng của người đào xới đất khi đi tìm kho báu.
Những chi tiết bé nhỏ cực kỳ, cùng tâm ý và tình yêu dịu dàng đến vô bờ.】
Ness đã bắt đầu lau nước mắt ngay tại chỗ.
"Hức...... Cha mẹ Yoichi......" Nhị vị phụ huynh nhà ngoại chân chính...... Ness nghẹn ngào, "Thật sự là những người quá sức dịu dàng mà."
Khác hẳn hai gã lệ quỷ dấu âm khốn kiếp kia.
Nếu cha mẹ vợ là hai người họ thì mình và Yoichi chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Noa và Ego không hiểu sao lại nghe hiểu hàm ý của Ness: ......
Thời điểm như thế này chỉ cần tập trung cảm nhận tấm lòng thương con của bố mẹ Isagi là đủ rồi hiểu không!? Cái con lợn lông xoăn màu mận mơ khốn kiếp nhà cậu, suốt ngày nghĩ cách trộm cải trắng đi!
"Rốt cuộc thứ ở trong cái hộp là gì vậy?" Có người không thể chờ nổi Isagi chậm chạp giải phóng "kho báu", đành đặt câu hỏi trước.
"Là tình yêu mà bố mẹ Isagi đã để lại cho em ấy." Ego và Noa khẽ giọng.
【Cuối cùng, chiếc hộp mở ra.
Quả nhiên không phải thứ gì quá cao siêu, đó là một bức thư, một tấm ảnh, và một cây bút ghi âm.
"Trên xe có pin chuyên dụng cho loại bút này, để anh đi lấy." Ego đứng dậy đi lấy pin, tiện thể lặng lẽ đá Noa một cái.
Ego: Cậu để ý em ấy đấy.
Noa: Còn chờ cậu nhắc?
Đây là một tấm ảnh thấm đẫm hạnh phúc, một nhà ba thành viên Isagi đứng trước cửa nhà chính. Người đàn ông đầu đinh nở nụ cười tràn đầy tinh thần, người phụ nữ thì có nét mặt dịu hiền và một đôi mắt giống như của Isagi, cả hai cùng ôm Isagi, ba người đều cười tươi nhìn vào ống kính.
Nhìn ngoại hình của Isagi trong ảnh, có lẽ bức ảnh này được chụp lúc em 3 - 4 tuổi.
Isagi vuốt ve tấm hình, không nói lời nào.
Thật ra em có rất nhiều bức ảnh chụp cùng bố mẹ mình, là cả một quyển album rất dày từ khi bố mẹ em còn trẻ, rồi đến khi họ quen biết nhau, cưới nhau, lại đến khi họ có em.
Thỉnh thoảng em sẽ lấy cuốn album đó ra xem một lượt, một lần rồi lại một lần, dựa vào những tấm ảnh đó để nhớ về những ngày xưa cũ.
Nhưng tất cả kỉ niệm đều không thể không tắt ngấm vào khoảnh khắc họ rời khỏi em.
Mỗi khi xem những tấm ảnh ấy, Isagi đều sẽ lại nhận ra rằng, em và papa cùng với mama, đã không thể có thêm kỉ niệm mới nào nữa.
Song, tấm ảnh mất rồi lại có này thì khác.
Sau khi họ rời khỏi em, tấm ảnh này, hay nên nói là kho báu được chôn ở đây, sáng tạo kỉ niệm mới cho em và papa cùng mama.
Nước mắt không ngừng lăn xuống, Isagi cắn chặt miệng mình, nhưng vẫn không giấu được tiếng nức nở nhỏ vụn rỉ ra.
Noa siết chặt nắm tay, muốn an ủi, rồi lại cảm thấy lúc này mình không nên bước lên quấy rầy.】
Mọi người cùng bấu chặt lồng ngực với Isagi.
Rạp phim lướt qua những bức ảnh trong album của bố mẹ Isagi, đó là Isagi Issei - một người đàn ông luôn vui vẻ tươi cười - và Isagi Iyo - một người phụ nữ với nét mặt dịu dàng.
Ảnh hai người nắm tay nhau cười thật ngốc nghếch khi siêu âm có thai.
Ảnh Isagi Issei áp tai vào phần bụng hơi nhô lên của Isagi Iyo, cảm nhận thai máy (*).
(* 胎动 (cử động thai - thai máy): là thuật ngữ dùng để chỉ cử động của thai nhi khi nằm trong bụng mẹ, đó có thể là đạp chân, đá chân, lắc lư hoặc cú lộn vòng của thai nhi. Ngoài ra, thai máy cũng là cách thai nhi phản ứng lại với những tác động từ môi trường bên ngoài như tiếng ồn, ánh sáng hoặc thậm chí là thực phẩm mà mẹ nạp vào cơ thể - theo Tâm Anh Hospital)
Ảnh cả hai cùng sắm sửa các loại vật dụng cho trẻ sơ sinh.
Ảnh bé Isagi mới chào đời với mẹ được chụp lần đầu tiên.
Ảnh Isagi Iyo chụp trộm Isagi Issei luống cuống bón sữa cho Isagi Yoichi.
Còn có đủ kiểu ảnh chụp Isagi ngồi, ngủ, nằm, bò rồi được hai người ôm lên hoặc dắt đi.
Sau đó bỗng bị ngưng bặt vào lúc 5 tuổi.
Bậc cha mẹ có thể sinh ra và nuôi dưỡng một đứa trẻ như Isagi, nhất định cũng là những người từ xương cốt đến tâm hồn đều thấm đẫm yêu thương và dịu dàng nhỉ.
Mà người cha và người mẹ tốt đẹp như vậy, đã xa rời Isagi mãi mãi rồi.
Không dám đặt mình vào vị trí của Isagi, cũng không dám tưởng tượng Isagi đã đau khổ đến mức nào.
【Isagi lại xé mở lá thư kia.
"Chào con, Yocchan 10 tuổi thân yêu."
Dưới lớp đất này là một chiếc hộp thời gian, nó được chôn khi Isagi còn nhỏ, mong rằng 3 năm nữa kể từ giờ mới được thấy lại ánh mặt trời.
Isagi hơi sửng sốt rồi gấp gọn lá thứ nọ lại, cẩn thận cất vào túi xách tùy thân của mình.
"Không đọc à?" Noa khẽ hỏi.
"Bây giờ...... trước, trước hết......" Isagi khóc đến nỗi nói năng không rõ, "Trước hết chưa nên đọc, đợi đến khi em 10 tuổi...... thì lại đọc."
Vậy thì sẽ lại có kỉ niệm mới.
Lúc này Ego đã mang pin về, y đưa pin cho Isagi, "Biết lắp không?"
Isagi lau mặt bừa bãi, gật đầu.
Ego yên lặng ngồi xổm cùng Noa, nhìn Isagi vừa khóc vừa run rẩy như cái sàng lắp pin vào.
Ego: Sao cậu không lau nước mắt cho em ấy vậy?
Noa: Cậu giỏi thì đi lau đi?
Ego: ......
Hiển nhiên Ego cũng cảm thấy bây giờ không phải lúc nên quấy rầy Isagi.
Chật vật gần hai phút, cuối cùng Isagi cũng lắp được pin vào bút ghi âm, bật lên, bên trong chỉ có một bản ghi.
"Papa và mama thân yêu." Tiếng của chính Isagi truyền ra từ bút ghi âm, cơ mà nghe vào thì mềm mại và ngọt ngào hơn mấy phần.
Có vẻ giống như bố mẹ Isagi viết một bức thư cho Isagi 10 tuổi thì Isagi bé nhỏ, vẫn chưa biết viết cũng chuẩn bị một 'lá thư' cho papa và mama tương lai của mình.
"Con là Yocchan 4 tuổi rưỡi ạ." Tầm tuổi này có lẽ là lúc khát vọng được lớn lên nhất, 'nửa' tuổi cũng phải chỉ hẳn ra.
"Bây giờ bố mẹ có khỏe không ạ? Thời tiết hôm nay có đẹp không ạ? Con đã cao bằng bệ bếp chưa ạ? Papa đã đổi gọng kính chưa ạ? Mama có phải đã nuôi tóc rất dài rất dài rồi không ạ?" Đứa trẻ 4 tuổi nói chuyện này một ít chuyện kia một ít, nghĩ đến đâu nói đến đó, nói từ thời tiết đến chiều cao, hỏi từ papa đến mama, kể từ hôm nay mình làm gì đến ngày mai muốn làm gì.
Lải nhải nhiều đến mức không giống như đang 'viết' một bức thư, có điều người nhận thư hẳn sẽ rất vui khi nhận được lời thăm hỏi và chia sẻ dài thế này nhỉ.
"Bao giờ con mới lớn được đến lúc 10 tuổi đây?" Bản ghi từ bao giờ đã chạy tới phần kết, "Con nôn được nhanh nhanh gặp bố mẹ khi đó quá đi."
"Cơ mà chậm xíu cũng không sao ạ." Tiếng nói được bút ghi âm truyền tải trọn vẹn, nghe như bé đang ghé vào bàn hoặc ở trên giường khi ghi âm, "Chỉ cần được ở bên papa và mama thì con có thể chờ đến ngày đó."
"Cuối cùng, cuối cùng thì, chúc cả nhà mình mỗi ngày đều thật vui vẻ! Con rất mong đến ngày nhà mình được gặp nhau, papa, mama, con yêu hai người."】
Toàn bộ rạp phim lặng ngắt như tờ.
Đây là một bức thư cực kỳ cực kỳ đáng yêu.
Không khó để tưởng tượng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đến khi Isagi 10 tuổi và đào bức thư này lên, Isagi và bố mẹ em sẽ như thế nào.
Isagi sẽ đỏ mặt trốn vào lòng bố mẹ, Isagi Issei và Isagi Iyo sẽ trêu chọc Isagi mỗi khi trả lời một câu hỏi.
"Thời tiết hôm nay rất là đẹp đó, Yocchan." Isagi Iyo nhẹ nhàng xoa đầu Isagi, "Thời tiết vào sinh nhật Yocchan luôn rất đẹp."
Isagi ngại ngùng ngọ nguậy tới lui trong lòng bố mẹ.
"Con đã sớm cao hơn bệ bếp rồi." Isagi Issei cười lớn, chú đánh nhẹ một cái vào cặp mông như hai quả trứng lúc lắc không ngừng của Isagi, "Bố đã thay cặp kính mới từ lâu, con còn nhớ không, cặp kính cũ bị một cú sút của con đá cho vỡ tan đấy, nhóc tiền đạo của bố ạ."
"Mẹ có để tóc dài này." Isagi Iyo giải cứu Isagi, "Yocchan thích mẹ để tóc dài hay tóc ngắn nhỉ?"
"Con thích hết ạ." Mặt Isagi đỏ bừng, "Mẹ để tóc dài hệt như công chúa, để tóc ngắn thì hệt như cô bé tinh linh."
Sau đó, cả gia đình sẽ vui cười bên nhau, rồi lại cùng chuẩn bị chiếc hộp thời gian tiếp theo để viết thư gửi cho đối phương.
5 năm đôi khi trôi qua rất nhanh, đôi khi lại trôi qua rất lâu, lâu đến mức người ra đi người ở lại, lâu đến nỗi tất cả đều thành hồi ức.
【Bản ghi đến đây là kết thúc. Isagi nắm cây bút ghi âm này, cuối cùng vẫn không nín được, tiếng nghẹn ngào đè nén nơi cổ họng rốt cuộc biến thành tiếng gào khóc.
Thành công dọa hai người con trai sợ tới nỗi bật dậy, ba chân bốn cẳng ôm người vào lòng sốt sắng an ủi.
"Em...... Em......" Isagi khóc đến mức hít thở khó khăn, "Em sẽ...... sẽ không còn được gặp lại bố mẹ nữa."
"Em không biết papa có đổi cặp kính mới không, em không biết mama có nuôi tóc thật dài không."
"Em rất nhớ...... Em thật sự rất nhớ rất nhớ bố mẹ." Isagi vùi vào vai Noa, Ego đứng phía sau luống cuống lau nước mắt cho em, "Rất nhớ rất nhớ."
"Bố mẹ vẫn chưa thấy em lớn lên......" Isagi hít sâu nín lại, xuôi xuôi một lúc lâu mới đỡ hơn, "Bố mẹ, bố mẹ...... vẫn chưa...... hức......"】
Trong rạp phim có không ít người vùi mặt vào tay.
Dù sao thì khóc như vậy sẽ không để tình địch thấy được gì hết.
"Chịu hết nổi rồi." Giọng Kaiser nghèn nghẹt, "Tại sao người tốt thì không sống lâu, tai họa lại mãi không biến mất? Hiến mạng thằng cha chết tiệt nhà tôi để đổi về hai người họ có được không."
"Không sao, cha mẹ Yoichi chắc chắn vẫn luôn ở bên cạnh Yoichi, chỉ là Yoichi không thấy được mà thôi." Giọng Ness cũng ồm ồm, mãi một lòng tin thế giới này không chỉ có phép thuật mà nhất định còn có cả linh hồn.
"Xin Chúa......" Yukimiya nhẹ giọng.
"Tôi có thể chia sẻ bố mẹ với Isagi." Nagi vuốt mặt, "Tuy so ra thì không bằng bố mẹ Isagi, nhưng bố mẹ tôi cũng rất tốt, họ sẽ cùng tôi yêu thương Isagi, chờ đến khi Isagi và tôi kết hôn......"
"Cậu vẫn nên nói ít thôi." Reo lấy gối ôm bịt kín miệng Nagi.
【"Không phải họ không thấy em lớn lên, chỉ là vì một vài lý do nên họ không thể lớn lên cùng em thôi." Noa vỗ nhẹ lưng Isagi dỗ dành, "Còn nhớ 《Coco》 không?"
"Họ sẽ sống ở Vùng Đất Linh Hồn bí ẩn đó, hàng năm đều băng qua con đường rải đầy hoa vàng để tới thăm nhóc." Ego nối vào, "Rồi chờ sau khi nhóc trải qua cuộc đời xán lạn và hạnh phúc rồi thì sẽ đứng bên kia con đường để đón nhóc."
"Vậy rốt cuộc là bố mẹ biến thành vì sao trên trời nhìn em, hay là ở Vùng Đất Linh Hồn chờ em ạ?" Isagi mở to đôi mắt ầng ậc nước, mong chờ hai người anh trai đưa ra đáp án cho mình.
Ego và Noa liếc nhau.
Ego: Trả lời giống nhau thì em ấy mới tin được.
Noa: Tôi hiểu rồi, cậu đang nghĩ đến cái đó nhỉ?
Ego: Tôi cảm thấy hai người chúng ta đang nghĩ đến cùng một thứ đấy.
Sau màn trao đổi bằng mắt ngắn ngủi, cả hai đồng thời mở miệng, "Biến thành vì sao / ở Vùng Đất Linh Hồn chờ em / nhóc."
Sao cậu lại nói thế!? Sao lại tuột xích vào lúc này!?
Sự ăn ý kỳ quặc vừa rồi biến mất nhưng giờ lại xuất hiện, hai người cùng hoảng loạn sửa miệng, "Không, ý anh là cũng có thể họ đang ở Vùng Đất Linh Hồn / biến thành vì sao."
Isagi lại khóc to hơn, "Căn bản là các anh không biết!"】
Nhờ hai tên ma quỷ không đáng tin Ego và Noa, bầu không khí nặng nề trong rạp phim bị hành vi ngớ ngẩn của cả hai thổi tan tành mây khói, cả rạp lập tức tìm được chỗ để phát tiết cảm xúc.
"Ego-san, Noa-san." Cả người Niko toàn âm khí, "Thật sự đấy, không biết an ủi thì đừng an ủi nữa, biến mất ngay tại chỗ có khi còn tốt hơn nhiều."
"Bình thường hăng hái bày ra cảm giác cp rõ là vô dụng, đến lúc nghiêm túc cần có thì chỉ toàn mùi plastic nồng nặc." Barou cười gằn.
"Không thì hai anh tại đây dập đầu tạ tội với Isagi đi?" Sae đề nghị, "Thấy hành động buồn cười của các anh rồi, có khi Isagi sẽ hết khóc đấy."
"Đây đề nghị mổ bụng tạ lỗi ngay tại chỗ." Rin cười lạnh, "Để ngăn cản các người, đồ đần Isagi Yoichi kia chắc chắn sẽ không rảnh để khóc nữa."
"Chúc cho mấy người khi bố mẹ qua đời, có người ở ngay cạnh sẽ kể chuyện cười an ủi mấy người như thế này." Cái miệng Aiku vừa mở ra cái là quả thật quá 'địa ngục', "Bố mẹ mấy người đã biến thành ngôi sao nhấp nháy nhấp nháy sáng lấp lánh ở Vùng Đất Linh Hồn rồi nhé."
Ego và Noa im lặng nhận những lời trào phúng, đừng nói mấy kẻ ngứa mắt bọn họ kia, chính bọn họ cũng muốn chửi 'mình' trong quá khứ, đồng thời vả mấy nhát vào hai kẻ không kiểm soát được miệng mồm đó.
Không biết nói thì nín giùm, để tôi nói là được rồi, đồ vô dụng.
【Bây giờ hai người có nói gì cũng vô ích, Isagi tự khóc phần mình một lúc lâu nữa rồi mới chậm rãi tự khiến bản thân bình tĩnh lại.
Chủ nhà ở cạnh cửa sổ nhìn ba người họ bấy giờ mới khẽ thở phào, cô đứng sau cửa sổ nở một nụ cười mỉm nho nhỏ với Isagi.
"Em xin lỗi, làm chị phải lo lắng rồi." Isagi ghé vào vai Noa nói lời xin lỗi bằng khẩu hình.
"Em, em không sao." Isagi thấy một đống nắm giấy trong tay Ego thì không nhịn được đỏ mặt, em vỗ vào cánh tay Noa, "Noa-nii thả em xuống đi."
"Không sao, bế thêm lúc nữa cũng được." Noa nào dám thả bé kem việt quất vừa rồi còn khóc đến độ sắp tan chảy trong lòng mình chứ, hắn sợ mình mà thả thật thì ngọc bích bé nhỏ của hắn sẽ lập tức tan chảy xuống nền đất, cùng nhau rời đi theo bố mẹ em.
"Em thật sự không sao mà." Isagi sụt sịt mũi, em cọ vào mặt Noa, "Với cả em đã béo hơn trước rất nhiều, Noa-nii thật sự đã bế em rất lâu rồi."
"Em mới được mấy lạng chứ." Noa bế lên xuống Isagi mềm như bông trong lòng mình, "Em như bây giờ là vừa vặn."
"Được rồi, Noa-nii của nhóc mệt rồi, cho anh bế một lúc đi." Ego ném hết rác trong tay, nhận Isagi từ chỗ Noa rồi bế em lên, "Cậu lấp đất lại cho người ta đi."
Isagi lại được chuyển dời từ chỗ Noa đến chỗ Ego.
"Thật sự không sao mà, để em giúp các anh lấp đất đi." Isagi giãy giụa muốn nhảy xuống, Ego lại dứt khoát bế Isagi ngồi xuống tại chỗ, "Làm thế này thì không mệt nữa, muốn xem hoạt hình không?"
"Xem hoạt hình đi, tôi làm xong ngay đây." Noa cũng nói.】
Không nỡ mà, làm sao nhẫn tâm bỏ Isagi lại ngay lúc này được cơ chứ? Làm sao nhẫn tâm không ôm em vào lòng được cơ chứ?
Nếu chẳng may thả tay ra thật, em lập tức biến mất theo papa và mama thì phải làm sao đây?
Dù cái ôm của chúng tôi còn chẳng bằng một phần nghìn nhiệt độ cơ thể của bố mẹ em, nhưng nếu có thể thoáng cho em một chút an ủi......
Thì làm ơn, xin đừng rời bỏ cái ôm của chúng tôi.
Thì làm ơn, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội để được an ủi em.
Có điều mặc dù Blue Lock-ers hiểu được suy nghĩ của Ego và Noa, điều đó cũng không cản trở việc cả đám on mic bới móc.
"Thật ra chẳng thà các anh để Isagi đến giúp đỡ, ít nhất có thể dời đi một chút sự chú ý của cậu bé." Karasu phàn nàn.
"Tại sao lại bật Heo Peppa lên, tập đầu tiên của bộ hoạt hình này chính là 'Bố mẹ tớ', cố ý làm Isagi buồn hơn à?" Otoya mỉa mai nối vào.
"Có kem dưỡng da không? Hả?" Chỉ có Barou là để ý chuyện nghiêm túc, "Thằng bé khóc lâu như thế, phần da quanh mũi kiểu gì cũng sẽ bị nẻ, các anh có kem dưỡng da không vậy!? Bôi cho thằng bé một tí đi!"
Ego và Noa: ...... Cảm ơn cậu, Barou, chúng tôi lại học được vài kiến thức hình như đã không còn đất dụng võ nhưng thật sự rất hữu ích rồi.
【Isagi đã hiểu, hai anh trai của em chỉ là không muốn thả em xuống mà thôi.
"Em thật sự, thật sự đã hết buồn rồi." Isagi vỗ ngực đảm bảo, còn cười tươi rạng rỡ cho Ego xem.
Thật ra em đã chấp nhận sự thật rằng bố mẹ không còn làm bạn bên mình nữa, dù vẫn khó tránh khỏi hoài niệm, dù vẫn sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc khi thấy những thứ liên quan đến bố mẹ.
Nhưng chỉ cần phát tiết ra là được rồi.
Hơn nữa em còn có hai người anh trai tuyệt nhất, cừ nhất, tốt nhất, siêu nhất cùng ở bên mình cơ mà. Isagi ôm cổ Ego, "Trưa nay nhà mình đi ăn gì vậy ạ? Chiều thì đi đâu chơi thế ạ?"
Chắc chắn là đang đánh trống lảng, miễn cưỡng vui cười nhỉ? Hai cậu anh liếc nhau, đều nhìn ra nỗi lo tương tự từ ánh mắt của đối phương.】
Hu hu hu hu bé Isagi dịu dàng nhất kiên cường nhất lương thiện nhất của bọn họ hu hu hu hu.
Rõ ràng bản thân đang buồn như vậy, thế mà còn an ủi ngược lại, bảo chúng ta đừng lo nữa hu hu hu hu.
Hu hu hu hu hu viên kẹo việt quất đáng yêu như thế này không nâng niu đặt lên đầu quả tim để cẩn thận yêu thương thì làm sao mà được chứ!
【Sau khi thu dọn sân vườn cho chủ nhà, cả ba một lần nữa lên xe, Ego phải làm tài xế nên đành giao Isagi lại cho Noa.
"Ở trên xe vẫn phải bế ạ?" Tuy đùi Noa-nii thật sự rất êm......
"Sao? Không thích chỗ ngồi hạng nhất của em à?" Noa bế Isagi ngồi trên đùi mình không chịu buông tay.
"Chốc nữa đi ăn sushi nhé?" Ego ngồi hàng trước hỏi, "Hay thích ăn unagi hơn?"
"Không thì chiều qua Akihabara dạo chơi đi?" Noa cũng tán gẫu theo, "Tôi thấy bên đó lúc nào cũng có hoạt động sôi nổi lắm, còn có rất nhiều thứ dễ thương nên mua nữa."
"Hay là qua thẳng Chiba đi, ở đó có DisneySea duy nhất toàn thế giới."
"Cũng có thể......"
Hai cậu anh một hơi đề ra 6, 7, 8 ý kiến, hơn nữa còn không ngừng có đề xuất mới ra lò.
Có thể thấy bọn họ thật sự đang dốc hết sức lực muốn chuyển hướng sự chú ý của Isagi.】
Không chỉ Ego và Noa làm đủ mọi cách nhằm dời sự chú ý của Isagi đi, mà cả đám người trong rạp phim cũng đang đề xuất đủ loại ý kiến giúp bên kia đánh lạc hướng Isagi.
Mặc dù Isagi cũng không nghe thấy được.
"Đi ngâm suối nước nóng đi, ngâm suối nước nóng là cách thích hợp nhất để thả lỏng và làm nguôi lại cảm xúc."
"Đi đến Thần xã (*) cũng không tồi, đi hỏi thần linh về bố mẹ đang như thế nào, cũng coi như một kiểu gửi gắm tinh thần."
(* 神社 (jinja - Thần xã): cách gọi khác của đền thờ Shinto (Thần đạo - tôn giáo bản địa của Nhật), là những công trình được xây dựng ở những địa điểm thiên nhiên đẹp, thường gần núi, sông hoặc rừng để thực hiện các nghi lễ tôn thờ thần linh (kami) và cầu nguyện cho sự bảo trợ của họ. Thần xã thường có các torii (鳥居) – cổng đỏ nổi tiếng tại các đền thờ – đánh dấu ranh giới giữa thế giới phàm tục và thế giới thiêng liêng của kami - theo Onsen Home)
(Một số hình ảnh về Thần xã)
"Đi leo núi đi, gần gũi với thiên nhiên để được tiếp thêm năng lượng."
"Dứt khoát đi đá bóng cho lành, chỉ cần đá đến sức cùng lực kiệt thì sẽ không thể miên man suy nghĩ gì nữa."
Ego châm biếm: "Nhìn các cậu có vẻ cũng thèm ăn sushi mù tạt quá nhỉ."
Blue Lock-ers: Hả?
【Trước giờ Isagi chưa từng cảm thấy hai anh trai quá ồn ào.
Em dần dần, từ từ phồng má hậm hực khiến mặt mình trông như một cái bánh bao. Chẳng phải đã nói là không buồn rồi còn gì? Tại sao lại không tin chứ? Lẽ nào Yocchan là một đứa trẻ rất hay nói dối sao?
Bởi vì họ yêu bạn, nên họ lo lắng cho bạn, không bỏ lại bạn được. Âm thanh nho nhỏ khẽ ngâm bên tai Isagi. Giống như papa và mama bạn vậy.
Khuôn mặt phồng thành bánh bao nhỏ lập tức thả lỏng, Isagi chống cằm, bắt đầu trầm tư suy nghĩ nên làm sao để an ủi ngược lại hai ông anh ngốc nghếch nhà mình đây.
Không bao lâu sau, em đã có ý tưởng.
Ăn sushi thì không thể thiếu mù tạt, Isagi nhìn mù tạt tự phục vụ ở trên bàn. Ego-nii bảo em không thể ăn hết thứ này, chỉ chấm đũa một ít cho em nếm qua.
Chỉ một chút thế thôi đã khiến em bị cay đến mức rớt nước mắt, nhưng nó lại không phải vị cay làm đau rát đầu lưỡi phải uống thật nhiều nước như của ớt, mà chỉ cay có một hồi thôi rồi sẽ biến mất rất nhanh.
Một âm mưu nho nhỏ ấp ủ thành hình ở trong lòng.
"Noa-nii, em muốn cái kia." Isagi chỉ vào người bán chong chóng đang bày hàng ngoài cửa, "Có được không ạ?"
"Tất nhiên là được." Noa nghiêm túc tự hỏi hai giây, có nên mua hết không nhỉ.
"Một cái thôi là được rồi ạ!" Isagi như nhìn hiểu ánh mắt của Noa, thế là vội vã bổ sung, "Em muốn màu xanh dương."
Noa đành phải từ bỏ ý tưởng làm một 'bó hoa' bằng chong chóng cho Isagi.
Tốt lắm, dụ Noa-nii ra khỏi đây rồi, tiếp theo là phía Ego-nii.
"Ego-nii, em muốn uống nước có ga ạ." Isagi chớp mắt nhìn Ego. Bình thường hai anh sẽ không cho em uống nước có ga, theo cách nói của Ego thì đó chỉ là một loại nước đường chứa toàn nhiệt lượng, không có tí dinh dưỡng gì cả.
Có điều hiện tại Ego hiển nhiên đang trong trạng thái 'mình thích thì mình cứ làm' để bù đắp cho em.
Ego ngoảnh đầu gọi phục vụ định đặt thêm món.
Ngay bây giờ! Isagi nhanh nhẹn cầm lấy mù tạt ở bên cạnh, lật miếng cá trắng nõn mọng nước trên sushi lên, quệt một đường mù tạt dài và dày.】
Cả rạp chiếu phim: ...... Hả...... Hơ...... Hả?
Mọi người cực kỳ ăn ý, cùng lúc giơ tay dụi hai con mắt của mình.
Isagi, trét mù tạt vào sushi!? Chơi khăm ư!?
Không không không không, Isagi chắc chắn chỉ là muốn thêm mù tạt sẵn cho Ego và Noa mà thôi, chắc chắn là thế nhỉ!?
Nhưng mà......
"Tôi cũng hơi bị muốn ship các cậu rồi đấy." Ego âm u mà rằng, "Động tác các cậu cùng nhau giơ tay dụi mắt trông thật là ăn ý quá đi."
"Không ngờ mũi tên tình cảm của các cậu lại phức tạp đến thế." Noa chép miệng.
Đám người bị cháy CPU trước hành động của Isagi, bấy giờ cổ họng cùng bị nghẹn tập thể.
【Ego quay đầu lại, mà lúc này Isagi lại đang giả vờ như không, lúc lắc đôi chân ngắn nhỏ của mình.
Ego không nghi ngờ gì, sau một lúc, Noa trở lại với một chiếc chong chóng nhỏ màu xanh trắng đan xen.
Isagi nhận lấy chong chóng cười ngọt ngào, tiếp theo bắt đầu màn trình diễn, "Noa-nii, Ego-nii, hai anh ăn cái này đi ạ, vừa nãy em mới ăn một cái, ngon lắm."
"Ngon vậy sao?" Noa cầm một miếng lên.
"Xem chất thịt thì chắc cũng được." Ego cũng cầm một miếng lên.
Sau đó, trong ánh mắt tha thiết của Isagi, cả hai gần như cùng lúc bỏ vào miệng.
Phút chốc, vị cay xè kích thích bùng nổ từ khoang miệng đến xoang mũi, hai người thoáng không biết làm sao, nuốt không được mà nhổ thì càng không dám, thế là xuất hiện một chuỗi động tác đồng bộ: nhắm mắt, ngẩng đầu, rơi lệ, hút một đống không khí.
Ánh sáng lóe lên ở bên cạnh, cả hai mở to mắt nhìn thì phát hiện là Isagi đang chụp ảnh bằng chiếc polaroid nho nhỏ đeo trên cổ mình.
"Khụ......" Noa đằng hắng nhìn về phía Ego, "Cậu thêm mù tạt đấy à?"
Đến nước này rồi mà Noa vẫn chưa tin Isagi lại chơi khăm bọn họ.
"Tôi thêm phần cậu thì tại sao tự tôi cũng ăn chứ." Ego nhìn Isagi, thấy nhóc con này còn cười khúc khích, cầm tấm ảnh polaroid mới ra lò vẩy vẩy.】
Tới nước này rồi, có vẻ không thể không tin bé Isagi ngoan ngoãn của họ thế mà thật sự đang chơi khăm được nữa.
Không, không đúng! Nghĩ thế là sai rồi! Bé Isagi chơi khăm thì có làm sao!
Kẻ hèn Noa và Ego, được bé Isagi chơi khăm là niềm vinh hạnh của các anh mới đúng!
Mang ơn đội nghĩa cho tôi! Đây chính là trò chơi khăm đầu tiên của bé Isagi, cứ thế mà cho các anh rồi!
...... Đáng ghét, nghĩ vậy tự dưng lại bắt đầu ghen ghét hai kẻ kia.
Ego và Noa: ...... Muốn ăn mù tạt thì tự mình cút đi mà ăn nhá!
"Vậy thì, tốn bao nhiêu tiền thì tôi mới có thể tìm Isagi mua bản phục chế của bức ảnh này vậy?" Chris đan tay đỡ cằm, "Tôi có linh cảm, bức ảnh này xuất hiện một cái là sẽ thịnh hành trên khắp thế giới ngay."
"Bằng hình thức meme."
"Bỏ cuộc đi." Noa cười gằn, "Địa vị top 1 meme của cậu trong giới bóng đá không thể bị lay chuyển đâu, tôi chịu thua tâm phục khẩu phục."
Chris ném gối ôm vào mặt Noa.
【"Em chụp được tấm hay lắm nè." Isagi chìa tấm ảnh nọ cho Ego và Noa xem, trong ảnh, cả hai đều mang vẻ mặt tái mét, quan trọng nhất chính là hai hàng nước mắt trên mặt từng người đều được chụp cực kỳ rõ ràng.
"Sao hai anh lại khóc vậy? Ego-nii, Noa-nii." Isagi biết rõ rồi còn hỏi, "Vì sợ hay vì buồn thế ạ?"
Vì bị sặc mù tạt. Hai người có hơi tức, nhưng lại thấy buồn cười nhiều hơn.
Trải nghiệm mới lạ ghê, Isagi chơi khăm bọn họ...... Trước kia chưa bao giờ có chuyện này.
Đây chắc chắn là làm nũng cấp độ cao nhất nhỉ? Chắc chắn đấy nhỉ? Cảm giác hạnh phúc tự dưng dâng trào xuất hiện, cả hai cho rằng đống mù tạt kia vẫn chưa tan dư vị, thoáng chốc lại muốn khóc tiếp.
"Nên là rơi nước mắt chưa chắc là vì buồn hay vì sợ đâu mà." Isagi kéo tay hai người, "Hôm nay em rất rất là vui, nên em cũng sẽ rơi nước mắt đó."
Hai ông anh bấy giờ rốt cuộc mới hiểu lý do Isagi tự dưng chơi khăm như vậy.
Isagi nhào vào lòng hai người, ngọ nguậy trong lòng họ cho đến khi tìm thấy một tư thế thoải mái, "Các anh biết em là một nhóc mít ướt mà."
Nên đừng lo cho em. Isagi ôm hai anh trai, cả ba mặt dán mặt chụp thêm một tấm.
Đây cũng là một tấm ảnh thấm đẫm hạnh phúc.】
Thoáng chốc, ai trong rạp phim cũng cảm thấy mình ăn phải mù tạt, lại có không ít người lấy tay che kín mặt mày.
Hóa ra bọn họ đã thật sự lo lắng thừa rồi, cứ tự mình đau lòng hộ cho Isagi......
Hóa ra Isagi còn mạnh mẽ, còn dũng cảm hơn bọn họ tưởng nhiều lắm.
Cũng phải, rõ ràng khi thấy Isagi lại đứng lên lần nữa tiếp tục luyện tập sau khi bị bài huấn luyện của Ego và Noa tra tấn đến sụp đổ, thì bọn họ phải biết ngay rồi.
Linh hồn Isagi giống như kim cương vậy, cứng cỏi mà chói sáng.
Nhưng càng nhận thức được rõ ràng như vậy, trái lại càng cảm thấy chua chát hơn.
Dù sao thì phải trải qua thật nhiều lần luyện rèn trong bỏng cháy, mới có thể cho ra đời một linh hồn tựa kim cương như thế mà.
Tôi vốn ngưỡng mộ linh hồn kim cương của em, nhưng hôm nay xem lại, tôi thà rằng linh hồn em chỉ là một cây cỏ yếu ớt, trong nắng gió mưa sương chầm chậm nảy mầm còn hơn.
***
P/s: Trứng màu là bé Isagi hạnh phúc ăn cá hồi
Blue Lock-ers: Tôi sẽ khiến Isagi mỗi ngày đều lộ ra biểu cảm hạnh phúc như vậy
Ego và Noa: ? Còn cần các cậu?
***
TRỨNG MÀU
(Nagi: Tôi sẽ nỗ lực khiến Isagi mỗi ngày đều hạnh phúc)
"Barou: Sao mày luôn có thể dùng cái mặt bình thản đó mà nói ra những lời không biết xấu hổ, ăn không nói có như vậy chứ?"
*
【Tuy hai vị cha già ngốc nghếch đang chậm rãi lần mò cách nuôi dạy Isagi ngày càng cẩn thận hơn, nhưng không thể phủ nhận rằng Isagi Yoichi là một đứa bé quá sức dễ nuôi.
Đam mê lớn nhất là bóng đá, khi đi trung tâm mua sắm thì chưa từng xuất hiện tình huống nằm ra sàn ăn vạ đòi mua đồ chơi, tuy là hai ông anh thật ra rất thèm được thấy em làm vậy. Isagi sẽ không hề quan tâm đến các loại đồ chơi bằng đủ thứ quà lưu niệm hay goods kỳ cục được Noa mang về từ câu lạc bộ.
Cũng sẽ không đòi xem hoạt hình hoặc chơi game như mấy đứa nhóc khác, lý do thì như đã nói, Isagi mê bóng đá nhất.
Về chuyện áo quần cũng không đặc biệt thích kiểu loại gì, dù thỉnh thoảng sẽ hơi để tâm đến đồ màu xanh neon, cơ mà Ego và Noa mua gì hay phối đồ ra sao thì em cũng sẽ không kén chọn, có gì mặc nấy. Em không bao giờ ầm ĩ vòi vĩnh mặc tổ hợp đồ làm người ta muốn chọc mù hai mắt như áo trong Peppa, áo khoác Big Hero đi với quần bò Kung Fu Panda và giày thể thao Ultraman.
Ở trường thì cũng là một cậu bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không làm chuyện xấu gì, tuy vì mải mê tập trung vào bóng đá quá nên thành tích học tập luôn chỉ sàn sàn qua mức trung bình, nhưng có vấn đề gì chứ? Đừng đặt ra yêu cầu cao như vậy, qua mốc trung bình là được.
Ăn uống cũng không phải nhọc nhằn gì, nếu mấy tên nhóc khác cứng đầu cứng cổ nhất quyết không ăn súp lơ, cà rốt hay ớt xanh thì Isagi lại không hề kén chọn, đều ăn được hết, cũng không ngại uống sữa. Có chăng thì thích đồ ngọt nhất, trong số các loại đồ ngọt thì thích kintsuba nhất.】
Rạp phim chiếu từng khoảnh khắc của Isagi trong sinh hoạt hàng ngày theo diễn biến tâm lý của hai người, cả đám ngồi xem mà nhũn hết cả tim.
Sao lại có một đứa bé đáng yêu, ngoan ngoãn, ngọt ngào như bé con Isagi vậy chứ.
Em không chỉ không bao giờ nằm ra sàn ăn vạ ở trung tâm mua sắm, mà em còn dỗ các bạn nhỏ khác đang nằm ra sàn ăn vạ ở đó nữa.
Khi xem hoạt hình em sẽ tự đếm số tập, xem đủ rồi thì lập tức tắt TV, cũng chưa bao giờ dán mặt vào TV mà luôn vâng lời ngồi ở khoảng cách tốt cho đôi mắt.
Không kén ăn đã đành, em còn không chê khả năng nấu nướng chỉ đạt mức đủ sống qua ngày của Ego và Noa, cục cưng à, nhiều năm như vậy chỉ có thể ăn mấy thứ này, thật sự làm khó em quá rồi.
Bảo mặc gì về cơ bản đều sẽ ngoan ngoãn mặc nghiêm chỉnh, yêu cầu duy nhất là quần áo mình mặc nhất định phải là loại mềm mại nhất, thoải mái nhất, nhưng làn da quá nhạy cảm lại không phải lỗi của Isagi!
Chẳng thà nên nói, làn da quá nhạy cảm đúng là...... khụ khụ.
Ông trời cho hai tên ác quỷ này nuôi bé Isagi, thật sự là nhờ cả vào công đức hai ác quỷ đó tích cóp kiếp trước mà.
【Quá dễ nuôi, thật sự quá dễ nuôi. Trong quá trình nuôi nấng, hai ông anh thường xuyên cảm thán, nếu không có chấp niệm là bóng đá thì có phải bé con của bọn họ sẽ giống như nhân vật thần bí nọ trên mạng bên Trung Quốc, cắt đứt tình ái, mọc cánh thành tiên hay không.
Không được, không thể thật sự để bé con không có đam mê gì khác ngoài bóng đá được, chuyện này không tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần của trẻ nhỏ.】
"Cảm giác nếu Isagi mà không đá bóng thì sẽ là nữ tu thành tín nhất của thần linh." Yukimiya cũng không nhịn được cảm thán.
"Tôi cho rằng miko thì sẽ hay hơn đó." Kurona gật đầu theo, "Miko, miko."
"Hoặc là nữ tư tế thời Lưỡng Hà (*) cũng rất hợp." Tưởng tượng của Hiori càng lạ kỳ hơn.
(* Có thể tham khảo về Công chúa Ennigaldi và nhà thơ Enheduanna - hai trong số các nữ tư tế cấp cao (entu) của Lưỡng Hà để dễ hình dung nhé)
Nói chứ, tại sao toàn là shinsoku (*) tính nữ thế...... Mấy cậu thật ra chỉ là muốn ngắm Isagi mặc đồ nữ thôi chứ gì......
(* 神职 (shinsoku - thần chức): hay còn có cách gọi khác "kannushi" (神主 - thần chủ), là thuật ngữ Thần Đạo (Shinto) dùng để chỉ những người phụng sự thần linh, những linh mục thực hiện các nghi lễ đến Thần linh và có vai trò quan trọng nhất trong các đền thờ - theo Kilala)
【Thế là hai ông anh rảnh rỗi sinh nông nổi, chú ý đến việc Isagi sẽ để mắt tới thứ gì hơn.
Mà hôm nay khi ăn cơm, Ego có gọi một phần cá hồi nướng muối.】
À, bọn họ cũng biết vụ này. Không giống bọn họ, Isagi có quyền được tự do chọn món ăn ở Blue Lock, nhưng dù thế, theo như bọn họ quan sát được, 3 ngày thì Isagi phải ăn cá hồi nướng muối ít nhất là 2 bữa.
Lại phải cảm thán lần nữa, Isagi thật sự quá dễ nuôi.
【Thịt cá màu cam đỏ với phần da được nướng cháy lốm đốm, bên cạnh còn có một dúm muối và nửa quả chanh để thực khách tự chế gia vị.
"Có hơi hoài niệm đấy, lâu lắm rồi không ăn món này." Ego chắp tay trước ngực, kế đó vắt chanh rưới lên cá hồi.
"Cá hồi thôi mà, ở Munich cậu cũng có thể mua về ăn." Noa bón cho Isagi một thìa nhím biển chưng trứng, tiệm sushi có quá nhiều đồ sống, Isagi chỉ có thể ăn một vài món.
"Cá hồi bên Munich không giống bên Nhật." Ego dùng đũa tách da cá ra, đoạn cắn một miếng kèm cơm, da cá dai dai lại hơi giòn ở mặt ngoài, nước thịt ướp gia vị rất đặc trưng đi cùng với vị chanh tươi mát, kèm thêm một miếng cơm......
"Tôi vẫn thấy nó chả ngon gì." Ego nhai qua loa vài lần rồi nuốt xuống.
"Không thích ăn thì cậu gọi làm gì?"
"Chỉ là tôi nghĩ về đây rồi thì nên thử lại mùi vị này thôi." Ego không quá thích nhưng vẫn ăn được, y gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, "Giống như việc các cậu ăn bánh vua vào Lễ Giáng sinh ấy."
Noa đã hiểu, "Kiểu như là truyền thống."】
Không ai quan tâm Ego và Noa đang nói cái gì.
Cả đám chỉ toàn nhìn cái thìa Noa cầm.
Ôi...... Mình cũng muốn được bón ăn cho Isagi như vậy quá đi.
Miệng há thật to, ngậm lại lúng búng nhai rồi nuốt xuống, đáng yêu quá mà.
Đáng ghét, rõ ràng Isagi có thể tự ăn, cái đồ khốn kiếp Noa nhà anh lại nằng nặc đòi bón, dựa vào đâu chứ!
【"Đây là món truyền thống của Nhật Bản ạ?" Isagi ngồi bên cạnh cảm thấy rất tò mò.
"Từa tựa vậy." Ego để ý Isagi đã nhìn cá hồi muối trên cái đĩa này mấy lần, "Isagi ăn thử xem thế nào nhé?"
"Được không ạ?"
"Tất nhiên là được." Ego gắp miếng thịt cá vào bát của Isagi, rồi gắp thêm miếng cơm nhỏ cho em, "Ăn vã thịt cá, hoặc là ăn kèm với cơm."
Isagi nghiêng cổ quan sát thật kỹ miếng thịt cá đó như đang thực hành quan sát con kiến trong tiết Khoa học tự nhiên, đoạn dè dặt dùng đũa gắp cho vào miệng.
Nhóp nhép nhóp nhép......
Noa và Ego có cảm tưởng bản thân thấy được từng bông hoa nhỏ tung bay tứ phía từ trên người Isagi.
Ego và Noa liếc nhau.
"Thích thế cơ à?"
Isagi ôm má, cẩn thận thưởng thức món ngon trong miệng, gật đầu lia lịa không thôi, "Thích, thích ạ!"
Sự yêu thích chắc chắn dành cho một sự vật nào đó thật là hiếm thấy.】
Mọi người nhìn những bông hoa nhỏ bay quanh Isagi, không nhịn được cũng bắt đầu phóng hoa nhỏ khắp người.
Những kẻ được thấy biểu cảm hạnh phúc đến thế của Isagi như chúng ta cũng hạnh phúc quá rồi.
Rất muốn từ giờ trở đi cũng luôn được nhìn thấy Isagi lộ ra biểu cảm hạnh phúc như vậy.
"Nếu Isagi với tôi là một đôi, tôi sẽ nỗ lực khiến Isagi về sau mỗi ngày đều lộ ra biểu cảm hạnh phúc như vậy." Nagi trịnh trọng thề thốt.
"Sao mày luôn có thể dùng cái mặt bình thản đó mà nói ra những lời không biết xấu hổ, ăn không nói có như vậy chứ?" Barou cười lạnh, "Không biết chăm sóc người khác lại không cung cấp được tí giá trị tình cảm gì, mày còn không cả đủ tư cách được đá bóng với Isagi nữa."
"Với cả giá trị con người của cậu thậm chí còn không đủ để trả tiền thuế bất động sản của Isagi." Reo châm biếm.
"Ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có." Chigiri vỗ vai Nagi.
【Ego xẻ một nửa miếng cá hồi cho vào bát Isagi, "Thích thì nhóc ăn nhiều chút đi."
Isagi gắp thêm một miếng, lần này có kèm với cơm.
Hoa nhỏ tỏa ra từ người càng nhiều hơn.
"Em thử thêm cái kia được không ạ?" Isagi nhìn về phía da cá bị Ego lột xuống bỏ vào đĩa.
"Da cá hơi tanh đấy." Ego xẻ một miếng da cá cho Isagi, "Không thích thì đừng cố."
"Em sẽ không cố." Isagi bọc miếng cơm trong da cá rồi đưa vào miệng.
Hoa nhỏ bay ra còn nhiều hơn trước đó.
Biểu cảm khi ăn được món mình thích cũng đáng yêu quá đi...... Noa không nhịn được ôm Isagi đang tỏ vẻ mê say, hít ke mãnh liệt.
"Isagi có gu ăn uống rất đậm vị Nhật Bản truyền thống đấy nhỉ." Noa cảm thán, "Lúc về hay là mời một đầu bếp biết làm đồ Nhật đến nhà mình làm bữa tối mỗi ngày đi."
"Được đấy, mấy ngày nay quan sát xem Isagi còn thích ăn gì khác không trước đã." Ego quẹt hạt cơm dính vào mép Isagi, bỏ luôn vào miệng mình, "Nếu chỉ là cá hồi muối thì tôi cũng làm được."】
Không phải chứ, vừa nãy có Noa bón ăn, giờ lại có Ego quệt cơm, sao vậy? Isagi không có tay hay các anh không có mồm? Nhắc nhở Isagi để em ấy tự làm không được hả?
Lửa giận trong lòng đám người ngồi đây tăng vọt chưa từng có.
"Nếu Yoichi thích ăn thì không thể gọi thêm một suất cho em ấy à?" Ness bắt đầu xỉa xói.
"Các anh nên mời một đầu bếp thì hơn." Kaiser cười gằn, "Đừng có suốt ngày bón Yoichi ăn cái thứ đồ ăn chỉ đủ để giữ mạng của các anh, không thì em ấy sao có thể ăn có miếng cá hồi nướng muối thôi đã thỏa mãn đến vậy rồi?"
"Bé cưng Isagi không được thưởng thức quá nhiều món ngon mà." Lorenzo thở dài.
"Cậu thì là cái đồ bắp rang luôn mồm." Snuffy cốc đầu Lorenzo, "Nhớ phải đánh răng cho tôi nhờ!"
【Cơ mà kế hoạch quan sát này hình như không được suôn sẻ cho lắm.
Sáng hôm sau khi vào quán hàng ăn sáng, Isagi thấy có suất cá hồi muối thì không chút do dự lập tức bỏ qua món bánh mì mình trung thành từ trước đến nay, thay vào đó là lựa chọn món cơm.
Đồng thời trưa hôm sau lại chọn tiếp cá hồi muối.
Nếu không phải vì tối sẽ ăn sukiyaki thì có lẽ sẽ lại chọn cá hồi muối đấy nhỉ. Cả hai nhìn Isagi dừng chân trước con thú bông bắt chước hình cá hồi, quyết định mua về cái thứ đồ chơi xấu xí này.】
Mà cái món đồ chơi xấu xí này giờ cũng vẫn đang được đặt ngay ngắn trong phòng Isagi đây. Isagi rất thích nó, không chỉ đặt tên mà còn mua đủ thứ trang phục để mặc cho nó.
Cũng coi như đã leo lên đỉnh ngư sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip