chap 12. Gần thêm chút nữa

"Cho em gần anh thêm chút nữa, vì ngày mai thôi có lẽ hai ta sẽ phải trở lại với cuộc sống đời thường." (1)

Hôm nay Seungri có một buổi họp lớp với bạn bè thời cấp 3 nên cậu đã uống hơi nhiều một chút. Bình thường Seungri vốn không thích uống rượu nhưng chẳng hiểu sao đêm nay cậu rất muốn thử cảm giác được say một lần. Khi tiệc tan thì cũng đã hơn 10 giờ đêm, Seungri được bạn bè dìu lên một chiếc taxi, tài xế phía trước quay đầu xuống hỏi

- Cậu đi đâu?

- ...

- Cậu gì ơi?

Seungri thoáng im lặng, sau đó nhẹ nhàng nói ra một cái tên, chiếc xe nhanh chóng chạy đi, Seungri tựa đầu vào ghế, ánh mắt mông lung hướng về khung cảnh ngoài cửa sổ rồi khẽ khép lại.

"Một chút nhớ anh đấy

Một chút mơ chưa đầy

Một chút thương anh mà xa như khói mây

Một chút ít hơi ấm

Một chút thương âm thầm

Một chút yêu thôi nằm sâu như sóng ngầm"

King kong

King kong

King kong king kong

Tiếng chuông cửa vang lên liên tục khiến Jiyong vẫn đang tập trung làm việc trong phòng có chút khó chịu, anh vội rời khỏi bàn làm việc rồi nhanh chóng mở cửa

- Seungri...

Jiyong vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người trước mặt, Seungri tựa người vào thành cửa, ngẩng đầu nhìn Jiyong, đôi mắt cũng dần trở nên mơ màng

- Jiyong...

- ...

- Jiyong... Kwon Jiyong...

Seungri cứ mãi lẩm bẩm tên của Jiyong, Jiyong biết người kia đã say nên kéo cậu vào nhà, để cậu ngồi xuống salon rồi đi tìm cho cậu một ít thuốc giải rượu

- Uống đi.

Jiyong ôn nhu đưa lọ thuốc về phía Seungri nhưng cậu lại lắc đầu từ chối.

- Sao cậu lại đến đây?

- Không biết. Đột nhiên rất muốn nhìn thấy anh.

Seungri khẽ lắc lư đầu rồi quay sang nhìn Jiyong

- Kwon Jiyong, vì sao lại là chị Young Ran?

- ....

- Vì sao không phải là ai khác mà lại là chị ấy?

- ...

- Tại sao? Tại sao vậy?

Giọng Seungri dường như đã lạc đi vì say, cậu cố sức dùng tay đánh vào người Jiyong, cậu hỏi anh nhưng cũng là đang hỏi chính mình.

- Tại sao vậy? Kwon Jiyong...

Seungri vẫn ra sức đánh thật mạnh vào người bên cạnh, Jiyong cũng không hề né tránh, anh để cậu tự do trút hết những bức bối lên người mình rồi sau đó kéo cậu ôm vào lòng.

- Tôi... tôi không phải là một người chú tốt...

Seungri khẽ thổn thức trong lòng ngực Jiyong, hai tay cậu cũng nắm chặt vạt áo anh

- Tôi cũng không phải là một người cha tốt.

Jiyong anh không phải là một người cha tốt. Đã có lúc anh từng có suy nghĩ tiêu cực về sự tồn tại của Ji Hoon, vì nếu không có Ji Hoon thì phải chăng anh sẽ có được Seungri?

- Seungri...

Jiyong dịu dàng nâng gương mặt người kia lên, đáy mắt anh đong đầy tình yêu cùng một nỗi buồn vô hạn.

- Xin em... chỉ một lần này thôi.

Jiyong cúi xuống khóa chặt lấy môi Seungri, nụ hôn của anh ôn nhu và nồng nhiệt như chính tình yêu của anh vậy. Seungri dù bị hôn nhưng cũng không phản kháng, bàn tay cậu vô thức ôm lấy anh, đôi môi khẽ hé mở tiếp nhận anh, bốn cánh môi triền miên quấn quýt, đến khi rời nhau vẫn cảm thấy quyến luyến không thôi.

Jiyong bế Seungri tiến về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, âu yếm vuốt ve gương mặt cậu, dịu dàng hôn lên từng đường nét trên gương mặt thanh tú rồi dừng lại thật lâu trên đôi môi mỏng. Seungri theo quán tính liền vòng tay ôm lấy lưng anh, dường như cậu cũng muốn siết chặt lấy anh trong tay mình và trong một khoảnh khắc nào đó Jiyong như cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi của Seungri nơi đầu lưỡi.

- Jiyong, ngày mai tôi sẽ quên hết.

Seungri ngước nhìn Jiyong rồi lại rúc vào hõm vai anh lặng lẽ khóc. Nhẹ vuốt ve lưng cậu vỗ về, đưa tay gạt đi những giọt lệ còn đọng nơi khóe mắt rồi lại dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn. Hai người không làm gì, chỉ ôm nhau hôn môi say đắm vì với họ chỉ cần như thế thôi cũng đã đủ lắm rồi.

Một chút yêu thôi mà đau đến cháy lòng

--------

Seungri sớm đã chìm vào giấc ngủ nhưng Jiyong vẫn say sưa nhìn ngắm cậu, tay anh dịu dàng lướt nhẹ trên gương mặt cậu, khóe môi anh cũng đã vẽ lên một nụ cười hạnh phúc. Jiyong lưu luyến hôn lên mái tóc đen mềm, lên vầng trán rộng, lên đôi mắt một mí đáng yêu, lên sóng mũi cao cao và quấn quýt không rời nơi bờ môi ửng đỏ.

Jiyong đưa tay kéo cậu ôm vào vòm ngực ấm, người kia khẽ dụi dụi đầu rồi rúc vào lòng anh như một chú mèo nhỏ khiến anh chỉ muốn được suốt đời bao bọc cậu trong tay anh.

Nếu đây là sự thật, anh ước rằng ngày mai đừng bao giờ đến.

Nhưng nếu đây chỉ là một giấc mơ, anh nguyện không bao giờ tỉnh dậy.

Giấc mơ ơi ở lại bên tôi đừng tan nhanh

Ngày mai thức giấc thấy giữa lồng ngực là hình bóng ấy

---------

Tờ mờ sáng, Seungri chợt giật mình tỉnh giấc. Cậu khẽ cựa quậy rồi nhận ra mình đang được Jiyong ôm gọn trong lòng. Khuôn ngực của người kia thật ấm, hơi thở của anh đều đều nơi đỉnh đầu khiến cậu cứ quyến luyến chẳng muốn rời xa.

Bên ngoài trời đã sáng, Seungri nhẹ nhàng gỡ cánh tay Jiyong ra khỏi người mình, cậu lưu luyến nhìn gương mặt đang say ngủ của anh thêm một chút, sau đó chỉnh trang lại quần áo rồi đứng lên rời khỏi căn hộ của Jiyong.

Không gian lại trở nên im ắng, Jiyong từ từ mở mắt, người bên cạnh đã rời đi, xung quanh anh chỉ còn là một mảng trống rỗng. Jiyong trở người ngồi dậy rồi tiến đến ban công, Seungri lúc này cũng vừa vặn bắt được một chiếc taxi, nhìn theo chiếc xe càng lúc càng đưa cậu xa khỏi tầm mắt, tim anh không tránh khỏi một trận đau lòng.

- Seungri...tôi yêu em.

Những tia nắng của buổi sớm nhẹ chiếu xuống người Jiyong, nắng thật ấm nhưng tâm anh lại cảm thấy thật lạnh. Ánh mắt Jiyong vẫn mông lung nhìn về phía trước, anh nhận ra giấc mộng đêm qua đã kết thúc rồi.

---------

Yêu là như thế dù là sai là thế nào

Vẫn cứ yêu thôi và yêu đến khi tàn hơi

Bao lần đã cố nhủ lòng phải quên đi

Mà trái tim ơi sao mềm yếu quá vậy

Radio phát ra những giai điệu buồn da diết, Seungri khẽ đưa tay chạm vào môi mình, nụ cười nơi khóe miệng trông buồn đến xót xa. Đêm qua có lẽ cậu đã điên rồi. Dù cậu có thể tự biện hộ là do say nhưng cậu biết khi ấy cậu "tỉnh" hơn bao giờ hết.

Tình cảm của anh chân thật quá, ánh mắt của anh dịu dàng quá, nụ hôn của anh cuồng nhiệt quá khiến cậu chỉ muốn ích kỉ được một lần chiếm giữ anh.

Seungri thua rồi.

Cậu đã yêu anh mất rồi.

- Nhìn cậu có vẻ không tốt, có chuyện gì sao?

Bác tài xế quan tâm hỏi qua gương chiếu hậu. Seungri lơ đãng nhìn ra cửa sổ rồi thì thầm thật khẽ như nói với chính mình

- Không có gì đâu ạ. Chỉ là đã đến lúc cháu cần phải tỉnh giấc sau một cơn mộng dài rồi.

=====

(1): đây là câu mình nghe dc trong SYTYCD

Vì bạn au vẫn đang trong thời kì ăn chay nên chap này chỉ có "xôi" chứ không có "thịt" nhé. Nói thêm "xôi" cho tươi sáng  mà có vẻ còn khiến nó ảm đạm hơn :(

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip