Chap 19
Tankul nấc lên từng cơn, anh vùng vẫy khỏi vòng tay bảo hộ của vệ sĩ. Giờ đây cơ thể của cậu cả chính gia không còn kiểm soát được nữa. Tiếng động răng rắc như xương khớp bị bẽ gãy. Tankul càng siết chặt hai bàn tay của mình.
"Nó là người của mày? Con mẹ nó thằng Pete lúc nào là người của mày. Vegas. Mày xem. Bộ dạng của nó lúc này. Mày đã làm gì nó? Mày rốt cuộc đã làm gì nó?"
Tankul đưa đôi mắt ngập tràn đau thương mà nhìn hắn, bàn tay run rẩy chỉ về hướng giường bệnh kia. Bác sĩ túc trực của ngày hôm nay muốn xen vào khuyên ngăn, nhưng cũng bị phớt lờ sang một bên.
"Khun Tankul, anh vừa mới ngất xỉu. Đừng kích động."
Tankul vì cho rằng Pete đã xảy ra chuyện, nên mới khóc lóc mấy ngày trời, không ăn không uống nhốt mình trong phòng. Đến khi sức cùng lực kiệt mà ngã gục, mới được đưa vô bệnh viện này.
Nào ai có ngờ, lại trùng hợp phát sinh cảnh tượng như vậy.
"Cút." Tankul hét lớn, căm phẫn mà nhìn Vegas. Căn phòng như chìm đắm trong biển lửa tức giận không ai nhường ai. Cũng không một người nào dám tiến đến can ngăn.
"Vegas, mày trả lời tao. Mày đã làm gì nó?" Tankul bỗng nhiên nhẹ giọng như đang ẩn nhẫn bi thương, ngay cả âm thanh phát ra cũng ngập tràn hơi nước.
"Pete ở bên cạnh tôi, là cái giá em ấy phải trả."
"Con mẹ nó mày nói cái gì?" Tankul một lần nữa mất đi bình tĩnh khó khăn lắm mới hồi phục được. Khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng, nghiến răng từng câu từng chữ. "Vegas, mày dám đối xử với nó như vậy? Mày dám đối xử với kẻ đã cứu mạng chó của mình như vậy? Vegas, tao phải giết mày."
Tiếng gió lạnh lẽo xâm nhập nơi cổ họng khô rát, thính giác không còn minh bạch như thường ngày, Vegas cứ tưởng bản thân đã nghe nhầm.
"Cứu tao?" Hắn nhướn đôi mắt ngờ vực của mình, lại bật cười như nghe thấy chuyện hài hước hoang đường nào đó. "Tankul mày không biết em ấy đã làm gì với tao. Em ấy đã bỏ rơi tao. Mặc kệ sống chết của tao. Em ấy con mẹ nó vì tính mạng của mình mà đẩy tao vào đường chết. Pete chính là kẻ giả tạo nhất, tệ hại nhất, đáng hận nhất."
'Chát'
Một cái tát đau điếng được hạ ngay gò má đã sướt máu của Vegas. Tankul nhìn hắn, đôi mắt long lanh bị che mờ bởi hơi nước dày đặc, cứ như chỉ cần một nhịp thở không cẩn thận, dòng chất lỏng nóng hổi đó liền thi nhau mà chực trào.
"Sao mày có thể nói như vậy? Sao mày có thể nói Pete như vậy?
"Sao mày có thể bảo nó không cứu mày? Sao mày có thể bảo nó đã rời bỏ mày?"
"Vegas, mày nghĩ thử mà xem. Nếu thằng Pete thật sự vứt bỏ mày, mày có thể sống đến tận bây giờ sao?"
Câu hỏi đột ngột vang lên. Vegas trong giây phút nào đó lặng người. Hắn không biết, không biết nên trả lời thế nào.
Ngày đó tại sao hắn được cứu sống? Không phải hắn được đưa ra nước ngoài điều trị, khi tỉnh dậy quang cảnh trước mắt chỉ là nước biển và kim tiêm thôi sao?
Vậy ai là người đưa hắn ra khỏi nơi chết chóc rùng rợn đó?
Hắn không biết, mọi thứ như một viễn cảnh mơ hồ không còn trọn vẹn trong kí ức. Hai tay theo bản năng siết lại, hắn run run mà mở miệng.
"Ý anh....ý anh là sao?"
"Vegas. Chính thằng Pete đã đưa mày ra khỏi đó, chính nó đã cõng mày trên một đoạn đường dài. Chính nó dù hơi thở cạn kiệt cũng gắng gượng đưa mày ra ngoài."
Pete đưa hắn ra ngoài? Sao có thể?
Không thể nào. Rõ ràng cậu đã bỏ chạy, rõ ràng cậu đã bỏ hắn đi. Để hắn bị tên bắt cóc kia đánh đến suýt chết. Sao có thể là người đưa hắn ra ngoài?
"Không.....thể nào." Vegas lắc đầu, kiên quyết phủ nhận thông tin mà Tankul vừa đem đến.
"Vegas. Một đứa trẻ bị đập đầu đến bê bết máu. Trên người có hàng ngàn vết thương. Đôi chân rách rưới không còn nguyên vẹn. Đâu đâu cũng là máu, vẫn lê bước cõng mày trên lưng."
"Vegas, mày tưởng tượng được không? Từ nhà hoang đến nơi tụi tao phát hiện ra bọn mày. Cách nhau 3 cây số."
"Thằng Pete cõng mày suốt 3 cây số, cả quãng đường đó không biết đã gục ngã bao nhiêu lần, nhưng nó vẫn không từ bỏ mày."
"Không thể nào." Trái tim Vegas hung hăng mà đập loạn nhịp, như muốn nhảy ra ngoài để rời khỏi nơi u tối, nó có lẽ cũng không tiếp nhận được chuyện hoang đường kia.
Sao có thể? Sao có thể chứ?
Không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng.
"Em ấy đã chạy đi. Rõ ràng tôi thấy, tận mắt tôi thấy em ấy đã chạy đi. Anh không biết. Không biết gì hết. Em ấy đã thật sự bỏ đi mà." Vegas yết hầu chuyển động khó khăn, hô hấp ngưng động. Nước mắt không ngừng chảy ra. Hắn bấu víu lấy bản thân để đứng vững, nhưng đôi chân lại không nghe theo mệnh lệnh sâu thẳm của chủ nhân, vẫn cứ loạng choạng mà vấp ngã.
"Vegas. Trong mắt mày, thằng Pete tệ hại như vậy sao?"
Hắn không biết. Hắn không biết.
Hắn chỉ nhớ rõ ràng.....rõ ràng Pete đã bỏ đi. Đó là những gì còn đọng lại trong kí ức của hắn, là những gì hắn có thể thu lại trước khi hôn mê bất tỉnh. Hình ảnh đó đã đi theo hắn bao nhiêu năm trời, đem hận thù tích tụ thành núi cao. Khiến hắn triệt để không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa.
Là một con sói cô độc, dù đến chết cũng không động lòng.
Tankul bật cười lớn, những giọt lệ sầu như mưa mà rơi xuống.
"Nếu thằng Pete là người như vậy. Thật tốt."
"Ít nhất nó sẽ không sống những tháng ngày khổ sở."
"Vegas, nếu như ngày hôm đó thằng Pete ở lại. Mày nghĩ kết cục của bọn mày sẽ là gì?"
Tankul khuôn mặt đẫm lệ nhìn hắn, khiến lồng ngực hắn dâng lên sóng to biển lớn. Một tảng đá khổng lồ đột nhiên men theo câu hỏi của Tankul mà đặt nặng trong lòng hắn. Vegas hai mắt là một bức tranh mơ hồ đến cùng cực. Hoàn toàn rơi xuống vực sâu.
Nếu như hai đứa trẻ năm đó đều ở lại. Vậy thì kết quả sẽ là hai đứa trẻ bị đánh đến chết.
Vegas dường như tỏ tường được gì đó. Hắn chậm chạp mà lắc đầu.
Pete chạy đi không phải giải thoát cho bản thân. Mà là tìm cách giải thoát cho hai người bọn họ.
Pete chạy đi tìm người để cứu hắn. Nhưng hắn không biết. Hắn chỉ biết cậu đã vứt bỏ hắn lại trong căn nhà hoang u tối lạnh lẽo lòng người.
Hắn chỉ biết cậu nhẫn tâm vứt bỏ lòng tin khó khăn lắm hắn mới quyết tâm dâng tặng cho cậu, như một cái tát trời giáng bên má trái nóng ran của hắn.
Vegas đã lầm.
Hắn đã lầm. Lầm mười mấy năm trời.
Hắn vậy mà hận cậu mười mấy năm trời.
Vegas hai mắt vô hồn, nước mắt không còn kiềm chế được nữa, từng hồi chuông đập mạnh tê dại đến điếng người.
Hận lâu như vậy. Cuối cùng một ngày, có người đến nói với hắn rằng. Hắn hận sai rồi.
Pete chưa từng bỏ rơi hắn. Chưa từng nợ hắn. Cậu là người đã liều mạng cứu hắn.
Hắn trả thù sai rồi. Vốn dĩ không có hận thù gì cả. Vốn dĩ hai người sinh ra là nơi nương tựa, dựa dẫm duy nhất của nhau, cuối cùng lại đẩy đối phương vào biển trời thống khổ suốt mười mấy năm trời.
Nhưng hắn đã làm gì? Vegas đánh mắng, giam cầm, cưỡng ép, chì chiết cậu. Hắn vì nỗi đau mình ôm lấy bên người mà trút giận lên cậu.
Ở bên cạnh Vegas, Pete đã bao giờ được nở nụ cười hạnh phúc chưa? Hắn run rẩy hồi tưởng lại.
Nào ngờ, không có. Một khoảnh khắc nhỏ nhoi cũng không hề có.
Chỉ có nỗi đau bao quanh lấy cơ thể của cả hai. Từng bước từng bước dằn vặt lẫn nhau.
Vegas hắn đã từng nghe nói một câu. Nhưng đến tận bây giờ, hắn mới thấu hiểu kĩ càng.
"Nửa ổ bánh mì vẫn là bánh mì. Nhưng nửa phần sự thật.......mãi mãi không phải là sự thật."
__________________
Câu cuối là lấy từ tiktok, thấy hợp quá nên đem vô luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip