Chap 31
Không biết đã lảo đảo từng bước chân khập khiễng được bao xa. Càng không biết trong giây phút cận kề nào đó sẽ rơi vào nơi hoang tàn bị thiêu rụi này mãi mãi. Vegas hắn chỉ liều mạng lao đầu về phía trước vì một điều duy nhất đang gào thét trong tim.
Che chở cậu an toàn. Bảo hộ Pete một cõi đời bình an.
Dù cho ngọn lửa hung tợn kia muốn đem đến đau thương cho bọn họ, Vegas cũng dốc cạn sức lực mà giữ chặt lấy cậu.
Hắn tuyệt đối không để cậu một lần nữa rơi vào nguy hiểm. Càng không để bản thân vô dụng đến mức ngay cả bảo vệ người thương cũng không làm được.
Hắn chưa từng tự hào về việc mình sinh ra. Càng chưa từng cảm thấy hạnh phúc với cách mình tồn tại.
Nhưng hắn dần phát hiện, trái tim cằn cỗi của bản thân bỗng nhiên nở hoa. Nở ra một nụ hoa lung linh huyền ảo, một nụ hoa thuần khiết xinh đẹp ngát hương thơm.
Nụ hoa đó, khiến hắn tham lam muốn đắm chìm.
Khói lửa hoà nhập với nhau như không còn sự phân chia. Đồng tử đau rát lại co rút đột ngột. Bàn tay bất giác siết chặt, mồ hôi rơi từng giọt từng giọt dọc theo đường thái dương.
Mảnh vỡ trên cao như muốn bùng nổ. Từng mảnh từng mảnh rơi xuống gắm vào chân Vegas.
Không phải, nói đúng hơn là mảnh vỡ rải rác khắp mọi nơi như đang nhảy múa cùng ngọn lửa. Chỉ là Vegas không cẩn thận, hết lần này đến lần khác đều dẫm lên.
Đôi giày hạng sang gì đó của hắn, cũng không còn sức chống đỡ được nữa.
Vegas cắn chặt môi, lớp da mòn bắt đầu rỉ máu. Từng bước đều trở nên chật vật hơn bao giờ hết. Thế nhưng, thân ảnh mềm mại sau lưng càng lúc càng mãnh liệt ôm lấy hắn.
Pete không khóc không quấy, ngoan ngoãn vô cùng. Cậu biết tình cảnh bây giờ nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận cũng có thể bỏ mạng tại nơi đây.
Cậu không muốn liên lụy Vegas, trong thâm tâm sâu kín, cậu bất giác muốn làm một điểm tựa thật vững chắc. Muốn ở bên an ủi linh hồn đang run rẩy của hắn, muốn ôm lấy mà sưởi ấm từng lớp da đang đỏ tấy phồng rộp của người nọ.
"Có....khụ.... Pete ở đây..... Vegas đừng sợ." Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rất rõ ràng. Giữa biển lửa mịt mù lại như một nốt ca trầm bổng vô tình mà hữu ý đánh tan hết khói bụi nhân gian.
Lời nói vừa cất xong, đột nhiên từ trên cao rơi xuống một thanh ngang nhuốm trên mình lớp áo rực rỡ của lửa. Rơi trước mặt Vegas, chính xác hơn rằng chỉ cần hắn nhấc thêm một bước chân, chắc chắn đã bị đốt cháy không thương tiếc.
Thở một hơi khó nhọc, Vegas đầu óc choáng váng. Oxi mỏng như tờ giấy, tựa hồ muốn lấy mạng hai kẻ đang cố chấp vùng vẫy, tìm kiếm chút hơi tàn cho bản thân.
Vegas lưỡng lự, ngẩng đầu nhìn lên cao.
"Pete, để tôi bồng em."
Pete lú cái đầu ướt đẫm mồ hôi của mình ra. Lúc nãy cậu bị doạ sợ, hai hàm răng vô thức ma sát vào nhau.
"Bồng?"
Vegas gật đầu. Nhanh chóng liền đổi tư thế, ẵm đứa trẻ ngốc của mình trong tay.
Bởi vì dưới đất đều có vết tích của lửa, Vegas vậy mà lúc thay đổi tư thế lại không nỡ để Pete chịu bất kì thương tổn dù nhỏ nhặt nào. Hắn đỡ lấy eo cậu, để cậu dẫm lên bàn chân đẫm máu của hắn mà nương tựa.
"Khụ....khụ.....tại sao....lại đổi thành bồng?" Con ngươi mờ nhạt, dường như bị khói bụi ảnh hưởng, Pete nghi hoặc đưa tầm mắt của mình đến Vegas.
Vegas không trả lời cậu. Chỉ lẳng lặng chịu đựng nỗi đau về thể xác đang càng lúc càng khuyếch đại.
Thật ra, hắn chỉ muốn chắc chắn một chút. Muốn phòng hết mọi trường hợp có thể xảy ra.
Pete rúc sâu vào trong lồng ngực Vegas, hơi thở đứt quãng đầy khó khăn.
Chỉ vài giây sau, khi Pete còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, bước chân bất thình lình dừng lại, tất cả động tác đều chuyển từ trạng thái cứng đờ sang gấp gáp khiến lòng người kinh ngạc.
Gió trên cao đột ngột mang theo tần suất mạnh mẽ, Vegas lần nữa ngẩng đầu lên, đồng tử như bị bóp chặt tiêu cự. Trong tích tắc đồng hồ, cả hai thân ảnh ngã xuống nền gạch cứng, cổ họng phát ra tiếng vỡ vụn thương tâm.
Pete mơ hồ bị Vegas siết sao ôm chặt không chút kẽ hở. Như một cái lồng giam vững chãi kìm kèm cơ thể cậu.
Cậu ngọ nguậy trở người trong vòng tay cứng rắn của hắn.
"Vegas?..."
Không có tiếng trả lời, chỉ có nhịp thở dồn dập và hoảng loạn, lại đôi chút yếu ớt như một nhánh cây khô.
Âm thanh xì xèo, mùi cháy khét truyền vào khoang mũi. Ngay giây phút đó, Pete thậm chí đứng hình.
"Ve.....gas. Lửa, ....đằng sau Vegas có lửa......"
Pete giãy giụa muốn thoát khỏi cái lồng của Vegas, cậu hai tay run rẩy, lập tức theo bản năng vươn tới nhằm ý định dập lửa.
Phải. Trên lưng Vegas bị một thanh ngang so với thanh lúc nãy to hơn gấp đôi đè lên, từng thớ thịt đều bị sự nóng rực của lửa ăn dần ăn mòn không thương tiếc.
Vegas, người bạn nhỏ của cậu, thà để mình bị thương, cũng quyết ôm chặt lấy cậu mà bảo hộ.
"Vegas." Khoé mắt giàn giụa chất lỏng, bàn tay của người dưới thân vừa di chuyển, liền bị Vegas triệt để giữ chặt lại.
"Đ..đừng." Hắn siết từng kẽ răng. Gân xanh đều nổi lên rõ rệt, ngay cả gương mặt cũng không còn duy trì trạng thái như bình thường được nữa.
"Lửa....Vegas,....làm...sao...làm sao bây giờ?"
Vegas nỗ lực nâng người lên, nhưng hắn phát hiện sức lực của bản thân đều bị hút cạn sạch sẽ. Thậm chí trọng lượng của vật thể quá lớn, triệt tiêu hết tất cả sự phản kháng đang gào rống bên trong.
Cảm giác từng lớp thịt đều bị thiêu trụi. Lục phũ ngũ tạng trở nên đơ dại. Không có đau đớn thống khổ nhất, chỉ có đau đớn thống khổ hơn.
Đó là tận cùng của sự bất lực.
"Pete." Vegas moi hết hơi tàn còn tồn đọng nơi ruột gan, hắn hai mắt đục ngầu, chầm chậm thở hắt từng hơi.
"Đừng.....sợ. Cứu hộ sắp.....đế....n r...ồi. Đừng....sợ, có.... được không?"
Pete lắc đầu kịch liệt, nức nở run lên.
"Ngoan. Có...tôi..... ở đây."
Rõ ràng người bị thương là Vegas. Rõ ràng bây giờ nỗi đau da thịt Vegas đang gặm nhấm là sống không bằng chết. Rõ ràng máu từng giọt rơi xuống nền nhà ướt đẫm. Rõ ràng Pete được hắn che chở vô cùng kĩ càng.
Vậy mà.....lại an ủi cậu.
Dịu dàng an ủi cậu.
"Vegas.....phải làm sao.....làm sao bây giờ?"
Vegas nhìn cậu, bờ môi nhợt nhạt lại nhẹ nhàng mỉm cười.
Thật tốt, cậu không sao.
Thật tốt, hắn có thể chịu thay cậu.
Thật tốt, người bị là hắn.
Vegas run rẩy vuốt ve gương mặt trắng bệch của cậu, bằng hết thảy sự ôn nhu nhưng đầy chật vật.
Hắn vẫn còn chưa bù đắp cho cậu được gì. Hắn chưa dẫn cậu bị vòng quanh thế giới theo lời hứa trước kia. Chưa đường đường chính chính yêu thương cậu. Chưa cho cậu cơ hội thực hiện lời hứa gả cho hắn.
Chưa nói với cậu, hắn yêu cậu nhiều như thế nào. Chưa cho cậu một mái ấm hạnh phúc nhất thế gian.
Hắn đã làm được cái gì?
"Pete.......cà ri,.....hình...như tôi làm....cũng....không ngon....lắm."
Dù không cam lòng, nhưng sau này, sẽ có người tốt hơn hắn làm cho cậu ăn.
Sẽ có người dịu dàng với cậu hơn hắn.
Sẽ có người xứng đáng với cậu hơn hắn.
Sẽ có người đến với cậu, bằng tất cả sự yêu thương và hạnh phúc nhất.
Sẽ có người làm được điều đó. Đáng tiếc, còn hắn thì không.
Nếu có kiếp sau, tôi sẽ yêu em sớm nhất có thể.
Nếu có kiếp sau, tôi tự giác, gả cho em, gả cho mình em.
Nếu sau này em nhớ lại mọi thứ, đừng hận tôi quá nhiều được không?
Xin lỗi Pete, của tôi.
Cơn mưa rơi ào, như muốn cùng nhân gian dập tắt đám cháy. Chỉ đang tiếc, mãi mãi không thể dập được ngọn lửa của một kẻ si tình, dùng cả thân mình để bảo hộ người yêu.
Mãi mãi không biết được. Ngọn lửa này, mang bao nhiêu tàn độc và đau khổ.
Mãi mãi không biết được, một đứa trẻ ngờ nghệch vẫn bật khóc. Khờ dại đưa tay chạm từng nét trên ngũ quan người bạn nhỏ. Trái tim loang lổ máu tươi cứ thế mà chảy ra.
Mãi mãi không biết được. Hạnh phúc thật giản dị, cũng thật trân quý, cũng thật xa vời.
___________________
Nếu như thi tạch thì phải làm sao? Thì z đó.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip