Chap 32

Cả khoảng trời là màu đen kịt đầy bi thương, ngước mắt lên cao là hoàng hôn đang che khuất, cúi mắt xuống đất là dòng máu thẫm rực rỡ dưới chân.

Vòng xoáy mơ hồ như muốn nuốt chửng trái tim một kẻ tật nguyền đầy tội lỗi. Cuối cùng đổi lại là sự trừng phạt tan nát tâm can.

"Pete."

Tiếng gọi tha thiết theo lối chân bị bào mòn vì mảnh sắc, Vegas đắm chìm trong xúc cảm khổ sở của bản thân mà nhướn cả cơ thể hướng đến thân ảnh xa xa.

Nhưng dù cố gắng dùng cả tim gan để lê bước, mãi mãi cũng không thể chạm được bóng hình của người kia.

Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.

"Pete, lại đây." Hắn gọi nhẹ, như cái âm thanh nỉ non của một kẻ bị tước đoạt mọi thứ, hai chân muốn quỳ xuống cầu xin chút ân huệ từ trời cao.

"Đừng phớt lờ tôi. Xin em. Đừng phớt lờ tôi."

Thời gian ngưng động, vạn vật cùng nhau níu kéo hơi tàn của một người sắp buông xuôi thế giới. Thiếu niên đằng xa bỗng nhiên quay đầu lại, nở một nụ cười xán lạn cả trời xanh.

"Vegas."

Cậu gọi tên hắn, bằng âm điệu nhẹ tênh như tiếng gió. Nhưng lọt vào trái tim Vegas lại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

"Chúc mừng. Chúng ta đều được giải thoát rồi."

Hắn được giải thoát, cậu cũng được giải thoát.

Cả hai chúng ta đều được giải thoát rồi.

*********

"Không!"

Trong phòng bệnh bỗng phát ra âm thanh chân thật như muốn đâm xuyên vào màng nhĩ của những kẻ vô tình bước ngang qua. Macau có chút giật mình, hai mắt chuyển từ trạng thái đờ đẫn sang phấn khởi trong tích tắc.

Nó tựa hồ buông bỏ sách vở trong tay, lao vào phòng bệnh với trạng thái điên cuồng nhất.

Phòng bệnh vẫn khoác lên mình dáng vẻ sáng sủa do ánh nắng bình minh soi chiếu. Nhưng ngày hôm nay lại càng thêm mãnh liệt sức sống.

"Anh trai." Nó réo lên một tiếng, vô thức nụ cười treo ngay môi càng lúc càng lan rộng. Hai chân có chút hoảng loạn, nó gấp gáp bước tới chiếc giường bệnh thân quen.

"Anh tỉnh rồi. Thật sự đã tỉnh rồi." Nó vui mừng đến mức, thay vì nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra, Macau lại đơ người đứng yên tại chỗ.

Chỉ thấy đôi mắt trống rỗng của người kia dần dần mở to, bờ môi cắn chặt vào nhau rít từng hơi thở nặng nhọc.

Vegas nghiêng đầu, khó khăn nặn từng âm thanh bị nghẹn lại nơi cổ họng.

Hắn vẫn còn sống.

Thật sự còn sống?

Đều chỉ là ác mộng. Đúng không?

"P.....pe....te." Vegas gấp đến độ muốn nhảy ngay xuống giường, đồng tử lại dáo dác xung quanh như tìm kiếm điều gì đó.

"P'Pete. P' ấy vẫn....." Lời nói còn đang dang dở, liền bị âm thanh lanh lảnh cắt ngang.

"Nó đi lấy chồng rồi."

Tankul bước vô, theo sau đó là Arm và Pol. Tiếng bước chân cực kỳ ổn định, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như muốn ngay lập tức dùng một tay đánh chết Vegas.

Nghe thấy câu trả lời đó, Vegas kích động không thôi. Gương mặt nhợt nhạt của một kẻ vừa vượt qua ranh giới sinh tử lại đanh thép không ít. Hắn cựa quậy muốn vùng vẫy, nhờ vào sự giúp đỡ của Macau mới có thể vất vả ngồi lên.

"Quậy cái gì mà quậy. Còn không phải lúc mọi người xông vào trong. Thấy một thằng ngu nào đó đang ôm chặt vệ sĩ của tao. Miệng lải nhải cái gì mà Pete phải hạnh phúc à?"

"Tao sợ mày xuống địa ngục không an phận. Nên thực hiện tâm nguyện của mày. Gả Pete cho một đứa đẹp trai giàu có khác. Mày cứ an tâm mà định cư ở dưới đi. Đừng có về thăm. Mắc công tao phải tốn tiền trừ tà đuổi quỷ."

Tankul nâng mặt theo một góc cạnh không xem ai ra gì. Anh vắt chéo chân, thoải mái bày ra nụ cười cực kỳ đắc ý.

Vegas bất động tại chỗ. Nhưng chỉ cần dựa vào hình ảnh đôi bàn tay của hắn theo bản năng siết chặt lại, cùng hàm răng ma sát ken két vào nhau. Dù có là kẻ ngốc cũng biết được cơn giận từ một người vừa mới tỉnh dậy đang chuẩn bị bùng phát.

Vegas tuy là bệnh nhân, nhưng cảm xúc bên trong vẫn vô cùng đáng sợ, vô tình doạ dẫm các y tá đang ở bên.

"Nó liếc tao. Con mẹ nó mày liếc tao. Uổng công tao bỏ phim đến thăm mày. Mày lại còn dám liếc tao?"

Vegas không muốn phí sức đoái hoài đến anh, hai chân mang đầy thương tích bắt đầu chạm xuống đất, run rẩy từng cử động khó khăn.

'Cạch.' Cánh cửa trắng tinh được mở ra, một hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng xâm nhập vào trong, làm tất cả mọi người đều cùng lúc ngẩng đầu lên.

Ly sữa nóng trong tay với làn khói mơ màng, khiến gương mặt người kia trở nên kì diệu qua màn sương dày đặc.

Vegas cảm giác trái tim mình đập rộn. Thực tế trái tim hắn lại yếu ớt mà đứng yên.

Pete ngẩn người. Cơ thể bất giác cứng đờ. Cậu trân mắt nhìn hình ảnh người đối diện, chân thật đến độ dường như không phải là mơ.

Pete tay chân luống cuống, chốc lát lại muốn quay đầu bỏ chạy.

"Pete." Nhìn thấy hành động đó của cậu, Vegas gấp gáp gọi to một tiếng, âm thanh khản đặc như âm trì địa ngục, dễ dàng làm lòng người đang tĩnh lặng trở nên hoảng hốt thất thường.

Vegas hẫng một nhịp chân, cả cơ thể thành thật ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Tuy vậy hắn vẫn không từ bỏ, một mực muốn lao đầu về phía trước, muốn chạm đến người mình thương.

Giây phút đó, tựa hồ mọi người đều quên mất, Vegas từng có bộ dạng như quỷ dữ ra sao.

Pete vội vàng quay lại, con tim hối thúc liền bắt ép cậu nâng chân chạy đến thật nhanh. Trong giây lát, vạn vật như không còn sức lực mà chuyển động. Chậm rãi chờ đợi hai thân ảnh đối mặt lẫn nhau.

"Pete." Vegas kéo lấy bàn tay mềm mại của cậu. Hắn run run chạm từng nét uyển chuyển trên ngũ quan tinh tế. Chẳng hiểu vì lý do gì, khoé mắt đỏ ngầu, rơi ra từng giọt nóng hổi.

"Em không sao. Em.......thật sự không sao."

Pete ngoan ngoãn trong vòng tay của hắn, mặc cho hắn sờ nắn vuốt ve. Cậu hạ tầm mắt thật thấp, giống như đang che giấu bi thương cuồn cuộn trong lồng ngực.

Vegas ôm chầm lấy cậu, tham lam muốn cắn nuốt thân ảnh của người trước mắt, hắn muốn khảm cậu thành một cùng máu thịt nóng rực của mình, muốn đem cậu thuộc về hắn, đời này kiếp này đều thuộc về hắn.

Hắn sai rồi. Vốn dĩ hắn nghĩ bản thân có thể nảy sinh chút cao thượng, có thể mỉm cười khi nhìn cậu hạnh phúc trong vòng tay của kẻ khác. 

Làm sao có thể. Vegas hắn chưa bao giờ là một kẻ rộng lượng đến thế.

Ngay cả khi trái tim không còn nhịp đập, hắn vẫn muốn ôm lấy cậu, muốn đem cậu cất giấu nơi sâu kín nhất trong cõi lòng, muốn yêu thương cậu bằng tất cả những gì có thể.

Tankul lẳng lặng rời đi, trước khi ra khỏi cửa vẫn không quên ngoảnh đầu lại. Anh khẽ thở dài, nhưng không còn mang khí tức khó chịu như trước nữa.

Căn phòng dần dần vắng vẻ, chỉ còn lại hai trái tim đang cận kề đối diện nhau.

"Pete. Em....có bị thương không?" Vegas nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng lại sục sôi tình cảm sâu đậm không gì có thể diễn tả được.

Pete lắc đầu. Khẽ nâng tầm mắt, giọt lệ vẫn chảy dọc nơi khoé mi. Cậu chầm chậm chạm lên gò má gầy gò của Vegas, nhất thời không biết nên bày tỏ cảm xúc ra sao.

"Không bị thương là tốt. Pete......em." Vegas có chút khổ sở, lời nói trở nên chần chừ.

"Có lẽ doạ sợ em rồi. Lúc nãy sao lại muốn chạy đi?"

Pete không trả lời, ngay cả cử động nhỏ cũng không còn muốn phí sức. Cậu vươn tay lên lại hạ tay xuống, day dưa nửa ngày trời cũng không minh bạch được bản thân rốt cuộc muốn làm gì.

Cậu muốn khóc thành tiếng. Khóc cho thoả nỗi lòng. Đáng tiếc, cậu không thể, càng không dám.

Tạp niệm về sự xứng đáng của bản thân quá lớn, quá dai dẳng, khiến cậu không còn can đảm để tự mình thực hiện những điều đang âm ỉ trong tim.

"Em vẫn còn giận tôi sao? Xin lỗi, Pete, tôi hứa với em sẽ không để em gặp nguy hiểm thêm một lần nào nữa. Đừng sợ, được không?"

Vegas có chút nheo mày, có lẽ cơn đau rát vẫn hoành hành nơi tấm lưng trần trụi. Hắn chậm chạp hô hấp từng nhịp vỡ vụn, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

Thời gian vẫn trôi theo một vòng tuần hoàn vô tận. Vegas cứ nghĩ Pete sẽ mãi mãi không đáp lại lời mình, cuối cùng một lúc lâu, cũng đợi được âm thanh trong trẻo đó cất lên.

"Vegas."

Pete nhướng mắt, lông mi dài khẽ động. Cậu xuýt xoa hai bàn tay lạnh lẽo, hàm hàm hồ hồ nói một câu.

"Có biết bản thân đã hôn mê bao lâu rồi không?"

Vegas ngẩn người.

"Vegas, anh đã hôn mê 17 ngày. Tận 17 ngày để hoàn toàn trong trạng thái tỉnh táo như bây giờ."

Trái tim đập một nhịp tê tái, hắn kinh ngạc nhìn cậu.

Đây là giọng điệu nên có của một Pete mang tiềm thức 7 tuổi sao?

"Vegas. Có biết nếu chậm thêm một bước, anh sẽ mất mạng không?"

Giọng điệu vỡ vụn, như âm thanh một chiếc ly thủy tinh rơi xuống vực thẳm trong đêm.

Cậu nhìn hắn. Ánh mắt ngập tràn xúc cảm phức tạp, ảm đạm mơ hồ. Lại chứa chan chút đau lòng khốn khổ.

"Pete....."

"Vegas. Tại sao phải làm vậy?" Dòng lệ nóng ấm càng theo một tần suất không thể ngừng lại. Pete nức nở như một đứa trẻ phải chứng kiến người thân bị thương. Nhói đau trong lồng ngực muốn hút cạn sức lực của cậu.

"Không phải.....anh hận tôi nhất sao?"

Trái tim nứt vỡ, một lần nữa máu tươi dọc theo sống lưng chảy xuống từng giọt từng giọt. Dựa vào câu nói kia mà ào ạt như vũ bão xé lòng.

Vegas liên tục lắc đầu, hai tay loay hoay, đồng tử co bóp.

"Nếu tôi mãi mãi bị chôn ở biển lửa. Chúng ta....sẽ được giải thoát." Pete đối mắt với hắn, cậu kiên cường quẹt đi dòng chất lỏng vô tri ngay gò má nhợt nhạt.

"Tôi được giải thoát. Anh được giải thoát. Hai chúng ta.....đều được giải thoát."

___________________

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip