Chap 33: End
Không gian như bị một khúc dạo u ám bao trùm lấy, ngoại trừ nhịp đập trở nên dồn dập và hoảng loạn ra, dường như vạn vật đều chìm dần trong trạng thái đứng yên.
Pete không muốn khóc.
Chưa bao giờ cậu muốn khóc, cậu đã tưởng tượng ra hàng trăm hàng ngàn hình ảnh đối mặt nhau của hai người bọn họ. Cậu nghĩ bản thân sẽ kiên cường một chút, ít nhất không bày ra bộ dạng yếu đuối như bây giờ.
Cậu nghĩ chỉ cần Vegas tỉnh dậy, cậu sẽ lùi dần về phía sau, rời khỏi cuộc sống của hắn.
Rốt cuộc là tại sao? Tại sao hai kẻ sinh ra vốn dĩ nên là chỗ dựa dẫm, nương tựa duy nhất của nhau, nên là nơi sưởi ấm trái tim cằn cỗi của đối phương, đến cùng lại rơi vào thảm kịch này?
Tại sao? Cậu và hắn chẳng lẽ không xứng với cái gọi là hạnh phúc bình yên sao?
Pete cụp mi mắt, trái tim nhói lên như bị cắt từng mảnh nhỏ. Cậu mơ hồ nhớ lại ngày hôm đó. Khi cơ thể run nhè nhẹ của Vegas đột nhiên bình lặng trong biển lửa, đột nhiên thả lỏng, đột nhiên buông xuôi rời bỏ thế gian muôn hình vạn trạng.
Đột nhiên không đáp lại lời cậu, đột nhiên nhắm chặt mắt, mặc kệ lời gào thét điên cuồng như muốn xé nát tâm can.
Pete lúc đó trở nên bất lực, trở nên nhỏ bé, trở nên vô dụng. Chỉ có thể tận mắt chứng kiến đối phương ngã dần trong lồng ngực cậu, ngay cả nhịp thở cũng không còn.
Bỗng nhiên cậu choáng ngợp trong chính bức tranh đau thương của mình.
Hồi ức quay về, rõ ràng và chân thực. Làm cậu muốn vùng vẫy mà phản kháng, lại lực bất tòng tâm.
Hoá ra cảm giác này, luôn luôn thống khổ như thế.
Cậu nhìn thấy Vegas thân tàn ma dại, trên người không còn chỗ nào lành lặn. Cậu nhìn thấy lớp thịt bị cháy dần cháy mòn, bị lở loét chảy ra chất lỏng sền sệt. Cậu nhìn thấy một Vegas thảm hại đến mức, chỉ cần một cơn gió nhỏ thoảng qua, cũng có thể đoạt đi tính mạng.
Pete tựa hồ trầm tĩnh đến kì lạ. Cậu như một mặt biển không gợn sóng, không biểu thị nỗi lo sợ đang cồn cào trong trái tim, không hiện ra chút cảm xúc bủa vây hỗn độn như thác đổ.
Pete ngờ nghệch nhìn từng bác sĩ chạy đôn chạy đáo, mồ hôi toát ròng ròng chỉ để bảo toàn mạng sống cho Vegas.
Đêm đó, chính mắt cậu thấy từng con dao nhọn hoắt cắt đi phần thịt bị hoại tử của Vegas. Hắn rơi vào hôn mê, nhưng nỗi đau quá lớn, quá giày vò thể xác, tiếng rên rỉ như muốn phá nát màn đêm.
Pete nhìn qua tấm kính dày trong suốt, hai tay bấu lại gắm vào da thịt. Cậu cắn chặt môi, muốn ngăn đi tiếng nức nở hoà vang trong không gian ảm đạm.
Tên ác ma khát máu vạn người ghét bỏ, trong lúc hôn mê luôn miệng gọi tên Pete.
Luôn miệng gọi tên cậu.
Không phải chỉ đêm đó, mỗi đêm, hắn đều mê sảng gọi tên cậu.
Gọi nhiều đến mức, chính cậu cũng bị làm cho đờ đẫn lặng người.
"Pete."
Âm thanh trầm đặc vang lên, chạy thẳng vào đại não đang rối tinh rối mù của cậu.
Pete thấy rõ, Vegas đáy mắt nghẹn ngào, khẩn trương vô cùng.
"Tôi không hận em." Hắn run rẩy hàng mi, ngay cả cơ thể cũng run lên dữ dội.
"Xin em. Cũng đừng hận tôi được không?"
"Tôi biết.....tôi sai rồi."
Vegas siết chặt đôi bàn tay mềm mại của Pete. Hắn nâng đôi bàn tay ấy kề cận ngay bờ môi khô rát của mình, khổ sở đem một nụ hôn dịu dàng rơi xuống mu bàn tay phải.
Là nụ hôn chỉ mang toàn sự trân trọng.
Là tình yêu sâu đậm nhuốm đầy đau thương và khốn khổ.
Là loại cảm giác có dùng cả đời này để trải nghiệm, cũng không hiểu rõ được vì sao.
Vì sao, tình yêu đau khổ như vậy, cũng tươi đẹp như vậy?
Vì sao biết rằng rất giằng xé, cũng chưa từng muốn từ bỏ?
Vì sao Vegas hắn, đời này kiếp này lại bỏ lỡ nhiều như thế?
"Pete.... Cho tôi cơ hội yêu em. Cho tôi cơ hội bên em. Được không?"
"Cho tôi sửa chữa lỗi sai của mình. Để tôi bù đắp cho em."
Vegas bật cười. Cưng chiều xoa nhẹ gò má của Pete. Giọng nói mang vài phần đáng thương.
"Tôi biết. Bây giờ tôi trông rất xấu xí. Em nhất định sẽ chịu thiệt thòi."
"Tôi.... Tôi cũng không biết phải làm sao. Tôi thật sự không biết phải làm sao."
Vegas vẫn duy trì nụ cười, nhưng dường như chẳng thật sự vui vẻ. Hắn cúi thấp mặt xuống, che đi nét khó xử lẫn bi thương đang ngập tràn nơi mí mắt.
"Nếu....em không chấp nhận được. Cũng không sao. Tôi không trách em."
Không gian trì trệ, sự thất vọng càng lúc càng lan sâu trong từng tế bào. Vegas khát vọng muốn chạm đến người bên cạnh, muốn ôm lấy hình dáng mỏng manh của Pete, muốn đường đường chính chính yêu thương Pete cả đời.
Nhưng hắn chợt nhận ra, hiện giờ bản thân có bao nhiêu tệ hại, bao nhiêu xấu xí.
Hắn không phải một Vegas luôn tỏ ra mình là người hoàn mỹ. Hắn không phải. Vốn dĩ hắn chưa bao giờ thật sự hoàn mỹ.
Nhưng ít nhất, chưa đến nông nỗi này.
Một lúc lâu, Pete thẫn thờ nhìn hắn, không nhanh không chậm nói một câu.
"Tôi rất bẩn, từ nhỏ đã bẩn."
"Có tẩy rửa thế nào cũng không sạch được."
Giọng điệu rất ôn hoà, rất bình tĩnh, tựa như cậu chỉ đơn thuần theo lẽ tự nhiên mà thuật lại quá khứ không mấy đẹp đẽ của mình.
Vegas gấp gáp lắc đầu, hắn vội vàng giam cậu lại trong vòng tay mãnh liệt hơi nóng của bản thân.
Cổ họng khàn khàn, Vegas dốc hết tâm can sức lực mà thở.
"Không. Em rất sạch. Trong mắt tôi, em là sạch sẽ nhất."
"Kẻ nào nói em bẩn. Tôi liền giết chết kẻ đó."
Âm điệu vô cùng cứng rắn, khiến cho Pete tin tưởng, nếu có người nào đó thực sự làm vậy, hắn nhất định sẽ giết chết không tha.
Là sự bảo hộ độc nhất vô nhị mà hắn dành cho cậu.
Chỉ duy nhất cho cậu.
Pete sờ nhẹ tấm lưng đã được băng bó cẩn thận của hắn, nỗi lòng man mác như ánh chiều hoàng hôn.
"Tôi....cũng không thấy anh xấu xí."
Vegas ngẩn ngơ, sự kinh ngạc bất chợt dâng cao. Hắn sửng sốt dán mắt vào cậu.
Ngay cả lồng ngực cũng ép chặt từng nhịp thở vô tri.
"Pete.....em...."
"Vegas, trên người chúng ta thật nhiều vết sẹo. Anh có muốn chính chúng ta xoa dịu cho nhau không?"
Vegas tức khắc vui sướng gật đầu. Tròng mắt đỏ hoe, hắn càng lúc càng ôm chặt người đối diện hơn, hơi thở nhẹ nhàng giao hoà theo từng chuyển động của con tim đang đập loạn nhịp. Hai tay rối bời, khoảnh khắc đó tựa như cõi lòng khô cằn của hắn cuối cùng cũng được vun vén một nụ hoa thật sự.
Một nụ hoa mà hắn vô tình bỏ lỡ suốt bao lâu nay.
"Pete. Cảm ơn em."
Cảm ơn em, đã chấp nhận một kẻ mang đày tội lỗi như tôi.
Cảm ơn em, từ bỏ nơi thiên đường của mình, chạy đến bên tôi.
Cảm ơn em, cứu rỗi linh hồn tật nguyền của tôi.
Cảm ơn em, đã tha thứ cho tôi.
Đã cho tôi cơ hội được yêu em, đường đường chính chính yêu em.
Cảm ơn em, vì tất cả em dành cho tôi.
Giọt nước mắt vô dụng lại rơi xuống, chảy bên gò má hốc hác của cả hai. Nhưng không ngờ, giọt nước mắt này lại thoải mái như vậy.
Lại hạnh phúc như vậy.
Lại mãnh liệt như vậy.
"Pete."
"Tôi yêu em."
"Thật sự yêu em."
Pete gật đầu, không trả lời hắn. Nhưng cái tựa đầu hiện giờ của cậu lại là đáp án chân thật nhất.
Tankul đứng ở ngoài, xoa nhẹ cánh cửa lạnh lẽo bên cạnh. Trong lòng bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ thiên thần của anh, đến lúc được hạnh phúc, bình yên thật sự rồi.
"Vegas. Nếu mày còn làm Pete của tao khóc thêm một lần. Tao nhất định sẽ ném mày làm mồi cho bể cá nhà tao."
Đôi mắt đỏ hoe, anh gắng gượng che khuất đi vẻ yếu đuối.
"Đừng hòng bắt nạt nó. Hãy nhớ tao mãi là chỗ dựa cho nó. Nó không cô đơn. Nó là em trai của tao. Là.... đứa em trai tao yêu nhất trên đời."
Tankul dụi mắt, ngẩn người hướng vào căn phòng bệnh qua cánh cửa vô tri.
Nhìn kiểu gì cũng giống, anh trai đưa em mình xuất giá vậy.
__________________
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Nỗi Đau trong chặng đường này nha. Thật ra định để Vegas cua Pete một thời gian đã. Nhưng nói chung hai người cũng bị tui hành hơi thê thảm rồi. Nên hạnh phúc nhanh một tí vậy.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip