Chương 28: Cậu thực sự yêu cô ta sao?

Sau khi mọi vấn đề được giải quyết, Minh Triệu cũng chuẩn bị quay lại làm việc.

Vừa mới ra khỏi cổng tiểu khu đã thấy Kỳ Duyên đứng đó, cô lúc nào cũng vậy, dù ở đâu cũng rất dễ nhận ra.

Nhìn nàng đi tới, Kỳ Duyên tiến lại gần khẽ ôm nàng vào lòng.

"Sao em không ở trong xe chờ chị?"

Kỳ Duyên buông tay khỏi người nàng rồi chủ động mở cửa xe cho nàng sau mới quay người ngồi vào trong.

"Em thấy từ bây giờ trở đi, mỗi ngày ôm chị một cái là một việc vô cùng quan trọng."

Cô thắt dây an toàn cho Minh Triệu, tiện thể khẽ ngửi mùi hương thoáng trên gương mặt thanh tú của nàng.

Minh Triệu chẳng biết phải nói gì, thực ra nàng cũng rất muốn được cô ôm mỗi ngày.

"Chúng ta phải đi thôi, quý cô Minh Triệu."

Minh Triệu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ không thèm để ý tới những lời ấu trĩ của Kỳ Duyên, nhưng khóe môi nàng vẫn bất giác cong lên.

Như thường lệ, hai người sẽ cùng nhau ăn sáng rồi cô đưa Minh Triệu đến cửa hàng.

Kỳ Duyên ngồi bên cạnh chăm chú nhìn nàng lấy ra các loại sơn màu khác nhau.

"Thấy chiếc ghế này thế nào?"

Cô đưa tay khẽ sờ lên ghế rồi tiện thể chạm khẽ vào phía sau lưng nàng.

Dường như cô đã quen việc đụng chạm thân thiết với Minh Triệu, cô cảm thấy hai bên eo nàng đang nóng lên, nhưng nàng vẫn chẳng hề để ý đến cô.

"Cảm ơn em, rất thoải mái."

Kỳ Duyên mỉm cười, cô ngày càng dựa sát gần nàng.

"Em biết chị sẽ thích mà."

Cô quan sát góc nghiêng của Minh Triệu, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, có lẽ vì không hay cười nên nàng luôn mang đến một cảm giác gì đó rất bí ẩn.

"Đây là mẹ và bà nội của tôi."

Cô nhìn bức tranh mà nàng vẽ rồi nói.

"Rất đẹp."

Minh Triệu khen ngợi một cách chân thành.

Không khó để nhận ra điều đó. Bởi lẽ diện mạo của Kỳ Duyên chắc hẳn là được di truyền từ mẹ cô. Người phụ nữ mặc bộ sườn xám trong ảnh có đôi mắt vô cùng xinh đẹp quyến rũ.

"Cũng không tồi, khi bà ấy còn trẻ cũng đẹp như chị vậy."

Minh Triệu không nói gì thêm chỉ liếc mắt nhìn cô.

"Rất giống một ngôi sao nào đó."

"Ai vậy?"

"Chị cũng không nhớ rõ, trước kia hồi còn đi học Trương Giai Giai thường hay nhắc đến."

Bọn họ mỗi người một câu trò chuyện rôm rả, nhưng sau đó Minh Triệu im lặng, nàng tập trung vào bức tranh của mình.

"Tôi phải đi rồi."

"Ừm, đi đường cẩn thận."

Kỳ Duyên thấy Minh Triệu còn chả thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái thì có chút không cam lòng.

"Có lẽ chị nên làm phép cho em một chút để em có thể đến công ty một cách an toàn."

Lúc này Minh Triệu mới dừng tay, quay đầu lại nhìn cô, nàng cảm thấy có chút buồn cười.

"Chẳng cần phép thuật gì em vẫn có thể đi mà."

"Nếu không được làm phép thì em sẽ ở lại đây mãi không đi nữa."

Kỳ Duyên nghiêng người về phía trước chăm chú nhìn thẳng vào nàng, bọn họ ở sát lại gần nhau, mắt đối mắt.

"Cái gì cơ..."

Minh Triệu còn chưa kịp nói hết câu đã bị Kỳ Duyên cưỡng hôn.

Tay cô đặt lên lưng nàng, xoa nhẹ.

"Không được... Bút vẽ, bẩn quần áo... Từ từ nào, Kỳ Duyên."

Nàng quay đầu lại, bắt đầu thở dốc, bỏ cây bút trong tay xuống.

Kỳ Duyên đối diện nàng, cô nhìn gương mặt đang đỏ ửng, ánh mắt đó không còn lạnh lùng xa cách nữa, cô có thể nhìn thấy thứ ánh sáng ẩn sâu trong ánh mắt của nàng.

Là khuôn mặt của cô.

Cô hôn nàng, tay nàng đặt trên cổ cô, chậm rãi đáp lại nụ hôn ấy.

Chỉ vào lúc này thôi, Minh Triệu bối rối đến mức chẳng còn nghĩ được đến những gì đã xảy ra trong quá khứ nữa, mà bây giờ chỉ lưu luyến hơi ấm của Kỳ Duyên mà thôi.

Nóng bỏng và mềm mại.

Đầu lưỡi liếm láp quấn quýt với nhau, triền miên cắn mút, tay cô đặt phía sau lưng nàng vuốt nhẹ, chậm rãi theo lớp quần áo tiến vào trong.

Trắng nõn nhẵn nhụi, cảm giác này khiến cho Kỳ Duyên yêu thích chẳng muốn ngừng.

Cô dịu dàng vuốt ve vòng eo rồi đến lưng của Minh Triệu.

Minh Triệu cảm thấy đầu ngón tay Kỳ Duyên đi đến đâu, nàng không kiềm chế được mà thẳng lưng, cảm giác tê dại chạy dọc khắp cơ thể. Cô âu yếm ve vuốt sống lưng nàng, khẽ nắn bóp rồi xoa nhẹ nhàng.

Bàn tay cô nóng bỏng nhưng lại vô cùng thoải mái.

Nàng không nhịn nổi mà khẽ rên lên vài tiếng nhưng đều bị Kỳ Duyên nuốt mất, chỉ có thể nghe được những âm thanh yếu ớt nhỏ vụn.

Minh Triệu đưa tay đặt lên vai Kỳ Duyên, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể cô đang trở nên cứng rắn như sắt, giống như một cái hỏa lò không ngừng hấp dẫn lấy nàng, khiến nàng chẳng thể chống lại ham muốn tới gần để có thêm nhiều sự ấm áp.

"Két–"

Tiếng mở cửa phá tan bầu không khí ái muội giữa hai người.

Minh Triệu nhíu mày, Kỳ Duyên phản ứng nhanh chóng kéo nàng vào lòng che chắn, sau đó đưa tay sửa sang lại phần áo sau lưng bị kéo lên, ôm lấy cơ thể mềm nhũn lung lay sắp đổ của nàng.

"Em đi nhé, chiều tôi tới đón chị."

Kỳ Duyên cúi đầu khẽ hôn lên trán và khóe miệng nàng, sau đó đứng dậy.

Cô không thèm liếc mà một mạch đi qua cửa, cũng chẳng cần quan tâm xem đó là ai.

Khi Kỳ Duyên đi ngang qua Trần Thừa, cô làm ngơ trước ánh mắt đầy lạnh lùng của anh ta.

Đó chẳng qua cũng chỉ là một tên đơn phương, không đáng để cô phải bận tâm.

Minh Triệu không ngờ rằng Trần Thừa sẽ đến.

Trần Thừa cũng không nghĩ tới được rằng sẽ phải nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Trong lòng anh ta như bị ngàn vạn lửa đốt, anh ta biết chắc rằng vào lúc này, sự ghen tuông, hâm mộ hay đau khổ như muốn cào xé đến chảy máu trái tim anh ta.

"Sao cậu lại tới đây?"

Trần Thừa nhìn thấy nàng cầm cốc sữa ấm trong tay uống một ngụm, sau đó khẽ nhíu mày, hình như do ngọt quá nên khiến nàng hơi há miệng ra.

"Cậu thực sự yêu cô ta sao?"

Anh ta nhìn thẳng vào nàng.

Ánh mắt sáng như ngọn đuốc, anh ta biết mình không nên hỏi câu đó.

Không, anh ta có thể hỏi, đương nhiên có thể hỏi, nhưng là hỏi với tư cách là một người bạn...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip