Lời mời từ quê
Linh ngồi trong văn phòng hiện đại ở thành phố Hồ Chí Minh, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên gương mặt cô, nơi những dấu hiệu mệt mỏi bắt đầu hiện rõ. 25 tuổi, Linh đã bước vào thế giới doanh nghiệp và nhanh chóng tiếp quản công ty của cha, quản lý một loạt các dự án lớn. Tuy nhiên, giữa những thành công đó, Linh luôn cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó. Cuộc sống ở thành phố bao giờ cũng ồn ào và hối hả, khiến cô không có nhiều thời gian để nhìn lại bản thân.
Điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ những suy nghĩ của cô. Là mẹ gọi.
-Linh à, mẹ đây. Mẹ và ba đang chuẩn bị về quê một tuần. Con về với ba mẹ nhé, ông bà nội rất nhớ con.
Linh nhìn vào điện thoại, thoáng do dự. Cô đã lâu không về quê, cũng không nhớ mình có còn cảm giác gì với nơi ấy hay không. Quê hương là nơi cô đã lớn lên, nhưng cuộc sống thành phố đã làm cô dần lạ lẫm với tất cả. Lại thêm công việc bận rộn, Linh không muốn bỏ dở.
-Mẹ à, con còn nhiều việc ở công ty, không biết có thể về được không. Linh trả lời, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng.
Mẹ cô bên kia điện thoại không tỏ ra thất vọng, chỉ khuyên nhủ.
-Con cứ về một tuần đi, được nghỉ ngơi một chút sẽ tốt cho sức khỏe. Ba mẹ cũng muốn có thời gian bên con mà.
Linh suy nghĩ một lúc rồi thở dài.
-Được rồi, mẹ. Con sẽ về. Nhưng một tuần thôi nhé.
Mẹ cô vui vẻ đáp lại.
-Được, Mẹ sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con, nhớ về sớm nhé.
---
Ngày hôm sau, Linh cùng ba mẹ lên xe hơi riêng, chuẩn bị trở về quê. Chiếc xe di chuyển qua những con đường đông đúc của thành phố, dần dà chuyển sang những con đường nhỏ hơn, hẹp hơn. Những ngôi nhà cao tầng của thành phố đã nhường chỗ cho cánh đồng lúa, những ngôi nhà mái ngói đỏ cổ kính. Linh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảm nhận sự khác biệt rõ rệt giữa nhịp sống hối hả của thành phố và sự tĩnh lặng, bình yên của miền quê.
-Con thấy quê mình có thay đổi gì không?. Ba Linh hỏi, giọng vui vẻ.
Linh mỉm cười, nhìn về phía ba.
-Có thay đổi chứ ba. Nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp bình yên như xưa.
Cô không thể giấu sự lạ lẫm trong lòng, mặc dù mỗi năm đều về quê. Những ký ức tuổi thơ về nơi đây dường như đang mờ dần trong tâm trí cô. Liệu lần này, về quê, cô có thể tìm thấy sự bình yên mà lâu nay mình thiếu vắng?
---
Khi chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà, Linh bước xuống xe. Cảnh vật xung quanh vẫn vậy, ngôi nhà cũ kỹ của ông bà nội vẫn đứng vững giữa sân vườn rộng lớn. Những cánh đồng lúa xanh rì trải dài trong tầm mắt, tạo nên một khung cảnh mát mẻ và dễ chịu.
Ông bà nội Linh đứng sẵn ở ngoài sân, nở nụ cười tươi chào đón cô. Bà nội là người đầu tiên ôm lấy Linh, giọng bà ấm áp và đầy yêu thương.
-Linh về rồi à, con gái. Ông bà nhớ con lắm.
Linh mỉm cười, cảm giác ấm áp trong lòng. Nhưng bên cạnh đó, cô cũng không thể phủ nhận rằng có một cảm giác khác lạ, như thể mình là khách trong chính ngôi nhà này.
-Con về rồi đây bà. Mọi người khỏe không ạ? Linh hỏi, ánh mắt nhìn quanh sân nhà.
-Khỏe lắm, khỏe lắm. Con vào trong nhà nghỉ ngơi đi, ba mẹ con cũng vào trong rồi.
Linh gật đầu, bước vào trong nhà cùng ba mẹ. Cảm giác thân quen nhưng cũng đầy xa lạ ùa về trong lòng cô. Ngôi nhà vẫn giữ những món đồ cũ, những kỷ niệm xưa cũ, nhưng dường như tất cả đã không còn có thể đem lại sự an yên mà cô mong đợi.
---
Một lúc sau, Linh nghe tiếng gọi nhẹ nhàng từ ngoài sân.
-Chị Linh!
Linh quay lại, nhìn thấy một cô gái đang đứng ngoài sân, mặc chiếc áo bà ba giản dị, mái tóc dài đen nhánh. Cô gái đó chính là Yến, con gái của bác Tâm, người bạn thân của mẹ Linh.
Linh nhớ lại, đã lâu không gặp Yến. Cô nhìn Yến, cảm giác như mình đang nhìn vào một người bạn cũ, nhưng cũng có phần lạ lẫm. Yến mới 17 tuổi, một cô gái dịu dàng và khéo léo, thường xuyên giúp đỡ gia đình Linh mỗi khi có dịp về quê.
-Chào chị, em là Yến, lâu rồi không gặp chị. Yến cười tươi, ánh mắt sáng ngời.
Linh mỉm cười, nhưng cảm giác lạ lẫm lại càng rõ rệt hơn.
-Chào Yến. Lâu quá không gặp. Linh đáp, cố gắng giữ giọng bình thản.
-Chị về nghỉ ngơi phải không? Yến hỏi lại, ánh mắt hiếu kỳ, như muốn biết thêm về Linh.
Linh gật đầu, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy một chút bất an. Cô không chỉ về đây để nghỉ ngơi, mà còn để tìm lại một phần của chính mình, nhưng liệu quê hương có thể mang lại cho cô cảm giác đó?
---
Bữa tối dọn lên với những món ăn quen thuộc của miền quê như cá kho tộ, canh rau đay nấu tôm, cơm nếp. Linh ăn một cách vội vàng, không thể tập trung vào bữa ăn. Dù món ăn rất ngon, nhưng tâm trí cô vẫn luôn quay cuồng với công việc và những lo âu trong thành phố.
Bữa ăn kết thúc, Linh đứng dậy và đi ra sân. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, cảm nhận sự tĩnh lặng và bình yên mà lâu nay cô không còn có thể tìm thấy. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô lại nhận ra một điều: có thể những gì cô đang tìm kiếm không phải ở nơi đâu xa, mà chính là ở những người xung quanh.
Và ngay lúc đó, cô gái tên Yến, người con gái vẫn luôn lặng lẽ đứng bên, đang ở gần, có thể là chìa khóa cho những thay đổi trong cuộc đời Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip