Lời hứa giữa biển người



Sau khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như thay đổi. Kiều không còn cảm thấy cần phải chạy trốn nữa, không phải cố gắng thoát khỏi những cảm xúc mà cậu đã dày vò trong suốt quãng thời gian dài. Tình yêu của cậu và Dương, dù có những tổn thương, dù đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, nhưng lúc này, trong khoảnh khắc im lặng ấy, cả hai lại tìm thấy nhau một lần nữa. Tình yêu ấy vẫn còn nguyên vẹn, mạnh mẽ, dù chẳng có gì là hoàn hảo, nhưng đó là thứ duy nhất mà họ cần.

Dương nhẹ nhàng nâng tay lên, vuốt tóc Kiều, động tác ấy thật dịu dàng như đang vỗ về tâm hồn cậu, như thể muốn nhắn nhủ rằng mọi điều xung quanh đều có thể thay đổi, nhưng họ sẽ luôn bên nhau. Kiều nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ Dương, và cảm giác ấy làm cậu như tìm thấy lại mình, tìm thấy sự bình yên mà bấy lâu nay đã thất lạc trong cuộc sống.

"Em mệt không?" Dương hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, như thể sợ một câu hỏi quá mạnh mẽ sẽ làm Kiều cảm thấy áp lực.

Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu trong veo, không còn sợ hãi hay lo lắng. Cậu lắc đầu nhẹ nhàng, nở một nụ cười yếu ớt. "Không mệt. Em chỉ... sợ mình đã sai lầm khi đến đây."

Dương lặng im, tay anh khẽ siết nhẹ vai Kiều, như muốn trấn an cậu rằng không có gì phải lo lắng. "Em không sai. Không ai sai trong tình yêu này cả. Đôi khi, chúng ta cần thời gian để hiểu rằng, những gì mình cần nhất chính là những điều đơn giản, những giây phút gần gũi nhau."

Kiều nhìn vào đôi mắt của Dương, nơi không có sự trách móc, chỉ có sự kiên nhẫn, sự tha thứ và yêu thương. Cậu cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của anh, và biết rằng những gì đã qua, dù đau đớn, vẫn chỉ là một phần của hành trình dài mà họ sẽ đi cùng nhau.

Chẳng ai nói gì thêm. Cả hai chỉ đứng im, tận hưởng cảm giác bình yên trong lòng nhau. Những âm thanh ồn ào xung quanh họ dường như chẳng còn tồn tại. Chỉ có sự vững chắc trong cái nhìn của Dương và Kiều, như một lời thầm hứa rằng dù cho thế giới có xoay vần, họ vẫn sẽ tìm thấy nhau.

Dương khẽ nhấc chiếc vali của Kiều lên, không nói một lời, chỉ dẫn cậu đi về phía khu vực chờ chuyến bay. Nhưng không phải chuyến bay đó sẽ đưa Kiều rời đi nữa. Không còn sự vội vã, không còn sự lo âu. Họ đi qua những quầy check-in, những hàng ghế xung quanh, nhưng mọi thứ như bị mờ đi. Mọi thứ trong sân bay không còn quan trọng, chỉ có Dương và Kiều bước đi cạnh nhau, chậm rãi nhưng đầy tựa như một điều gì đó rất tự nhiên.

"Anh có nghĩ là chúng ta sẽ đi xa được không?" Kiều đột ngột hỏi, giọng cậu nhẹ như gió, nhưng đầy nghi hoặc. Cậu không thể tránh khỏi cảm giác rằng mọi chuyện quá phức tạp, rằng họ không thể đơn giản chỉ quay lại với nhau như thế này.

Dương nhìn Kiều, ánh mắt anh không hề do dự, không chút ngần ngại. Anh nắm chặt tay Kiều, như thể muốn cho cậu cảm giác rằng anh không thể sống thiếu cậu, rằng dù cho có khó khăn thế nào đi nữa, họ vẫn sẽ vượt qua.

"Anh không biết chắc chắn. Nhưng anh sẽ cố gắng, Kiều. Và anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Anh đã không nhận ra mình yêu em đến thế nào cho đến khi em chuẩn bị rời đi. Không còn sai lầm nào nữa, anh sẽ giữ em lại."

Kiều nghe những lời này, cảm thấy một điều gì đó ấm áp trong lòng. Dù không có lời hứa chắc chắn, nhưng sự chân thành trong mắt Dương khiến trái tim cậu thắt lại. Cậu không còn sợ hãi nữa, không còn lo lắng về những điều chưa biết. Cậu chỉ cần hiện tại, chỉ cần ở đây với Dương, và để cho tình yêu này được sống, dù có thể không hoàn hảo.

"Em cũng không muốn mất anh." Kiều nói, giọng cậu run run nhưng đầy sự kiên định. Cậu không cần phải nói nhiều, chỉ cần một lời như thế cũng đủ để Dương hiểu rằng Kiều không hề muốn quay lại với những nỗi đau trước kia.

Dương không nói gì thêm, chỉ mỉm cười dịu dàng và kéo Kiều vào trong vòng tay mình. Cả hai đứng đó, giữa dòng người vội vã trong sân bay, nhưng thế giới của họ như bị thu hẹp lại. Tất cả xung quanh chỉ còn lại những cảm xúc, những lời thầm thì chưa kịp thốt ra, những ánh mắt không cần diễn tả, và sự bình yên mà họ đã tìm thấy.

Chuyến bay kia không còn quan trọng nữa. Kiều không còn cảm thấy cần phải ra đi, không còn cảm giác rằng mình phải trốn chạy. Cậu tìm thấy điều gì đó giá trị hơn, một tình yêu mà cả hai sẽ cùng nhau xây dựng từ giờ phút này, không phải trong tương lai xa vời, mà ngay tại đây, ngay lúc này.

Và lần này, họ thật sự không còn rời xa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip