Chương 3: Giờ ra về
Giờ ra chơi, ngoài sân trường.
Nam làm bộ thở dài. "Lại thêm một lần tiễn em Vinfast thân yêu vào tiệm sửa xe..."
Phong đảo tròn con mắt, cằn nhằn. "Mày lải nhải chuyện này suốt từ sáng đến bây giờ là lần thứ tư rồi đấy."
"Chậc, dạo này xe mày tam tai hay sao ấy hả, vừa sửa xong cái ắc quy hôm trước hôm sau đã lại xì lốp xe." Nam gục gặc đầu. "Không phải Vy Nguyễn chọc thủng lốp xe mày thật á?"
Mới đầu tụi trong lớp trêu chọc Phong suốt từ tiết đầu và nhạt dần đến tiết thứ tư, dù sao thì đây là lần đầu tiên đám bạn thấy Phong ngồi sau xe gái nên làm sao mà tránh khỏi đùa cợt được. Nhưng chi tiết thế nào thì Phong chỉ lấp lửng cho mỗi Nam biết, và cậu ta bám dính vào câu chuyện dai như đỉa.
Phong liếc thằng bạn. "Đã bảo không phải là không phải rồi mà. Người khác."
"Xong mày tự leo lên xe nó chứ nó không đòi chở mày?"
"Đại khái thế."
Rồi Phong ngẩn ngơ nghĩ, hình như, hay là có phải Vy không muốn chở cậu đi học không nhỉ? Nhìn lại sự việc do mình gây ra, tự nhiên cậu thấy có gì đó sai sai. Thử tưởng tượng đang đi đường như mọi ngày, đột nhiên có một thằng lạ hoắc lạ huơ từ đâu xông ra vô duyên vô cớ nhảy tót lên xe mình đòi chở nó đi như đúng rồi. Sao mà...
"Ê, sao mà giống mấy bố ảo phim Hàn thế nhỉ?" Nam thật thà nêu suy nghĩ cá nhân.
"... Làm gì đến mức ấy." Nước đi này Phong nhầm, không biết có đi lại được không. "Với lại tao tưởng Vy với tao cũng gọi là có quen biết. Mà tao chưa gặp đứa con gái nào phản ứng như thế bao giờ nên có hơi bỡ ngỡ."
Nam: "..." Ý là quen được chào đón nồng nhiệt như sao nam rồi ấy hả, hay gì?
Phong ngửa đầu ra dựa lên thành sau ghế đá, thở hắt ra một cái. Cậu biết mình chẳng có chút ý đồ gì với Vy, nếu có ý tứ nào na ná như vậy thì cậu đã chẳng bắt nó chở cậu đến trường. Bố đánh không đau bằng ngồi sau xe gái(*) mà.
Nhưng mà trong khi cậu lúc nào cũng nhìn thấy nó, nhìn hoài, nghe hoài cái tên nó, thì con bé ấy lại chẳng biết đến sự tồn tại của cậu, chẳng biết cậu là thằng nào. Thực ra cũng chẳng có gì mà... Cứ thấy tưng tức.
Có nên kệ đi không nhỉ?
Giờ là giờ ra chơi tiết 4, chuẩn bị vào tiết 5, trời chuyển dần về trưa khiến bầu không khí mang hơi hướng khô nóng uể oải dù vẫn đang khá mát mẻ. Gió lùa vào mấy lọn tóc lòa xòa của Phong, lùa xuống làn mi cong dài trên đôi mắt nhắm hờ như lưu luyến vẻ điển trai vừa dịu dàng vừa đểu cáng của cậu con trai.
"Ơ Huyền Anh đấy à?" Nam đang trầm ngâm bỗng bật thốt lên khiến Phong cả kinh, nhảy dựng lên vẻ cảnh giác. Không có Huyền Anh nào, chỉ có Nam đang cười hích hích. Phong đấm "yêu" thằng bạn một cái khiến nụ cười của cậu ta hơi héo đi một tý.
Phạm Nghi đi ngang qua bỗng cao giọng. "Ui Vy Nguyễn kìa!"
Phong lại giật mình quay phắt về phía Nghi đang nhìn. "Đâu?"
Lại có thêm một thằng cùng thằng vừa rồi kéo nhau cười hích hích.
"Hay đấy, giờ cứ gọi đại tên đứa nào đó ra là mày chột mình giật thột như phải bỏng." Nam cố nhăn nhở nốt một câu trước khi chuông reo vào tiết Thể dục, và trước khi cậu và Nghi nhăn nhó vì bị Phong véo cho một phát vào đùi đau điếng.
***
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ra về. Tiết cuối, học sinh đứa nào đứa nấy nheo nhóc vật vờ kêu đói kêu mỏi um cả lên, chỉ chờ chuông reo để ùa ra ngoài như ong vỡ tổ. Kể ra cũng đáng trao giải nghị lực cuộc sống cho mấy fen nhịn đói học hành hăng say (chắc thế) hết năm tiết.
Như mọi khi Vy đã xách balo và đi không đắn đo không nghĩ suy, tếch thẳng xuống nhà xe để phi về nhà trước khi nhà xe không có lối thoát. Lương Anh thoăn thoắt thu dọn sách vở đồ đạc rồi vác cặp lên vai, giục:
"Làm gì đơ cả ra thế? Nhanh nhanh lên còn lấy xe mà về không hết cứu bây giờ."
Vy chậm rề rề. "Tao biết rồi..."
Tiếng chuông báo Messenger vang lên, Lương Anh liếc màn hình điện thoại một cái rồi hấp tấp nói:
"Bên VVC gọi này, đi cùng không?"
"Thôi tao kiếu. Mày đi trước đi."
VVC là CLB Truyền thông của THPT Việt Bắc, một câu lạc bộ có mạng lưới thông tin, nhân sự và drama khá phức tạp. Chính vì sự phức tạp ấy nên ngay từ đầu Vy đã không có hứng thú tham gia dù mấy đứa bạn nó hầu hết đều là thành viên của VVC và suốt ngày bị dụ vào hang cọp.
Trước khi đi như chạy ra khỏi lớp, Lương Anh vò tóc Vy mấy cái, dặn dò: "Đi về cẩn thận nhá, độ này tao bận vãi, có gì sau anh bù cho bé sau 'nghen'. Iu bé!" Dứt lời nó biến mất hút.
Vy bĩu môi rồi vác balo đứng dậy, lững thững ra khỏi cửa lớp. Đầu nó nghĩ lung tung về con "quạ đen" tên Phong. Sáng nay nó gặp cậu ở tiệm sửa xe, cậu còn nhờ nó chở đi học, vậy là xe cậu bị hỏng thật phải không ta? Chẳng có lý nào Phong lại phải bôi ra cái chuyện đấy để được ngồi xe nó, nghe sến sẩm chết đi được. Mà trước đó Vy với Phong còn chẳng có sự tiếp xúc nào đáng kể, để mà nói Phong có ấn tượng với Vy và muốn tiếp cận nó thì nghe hơi phi logic.
Quan trọng là Phong không có xe, vậy trưa nay cậu về nhà kiểu gì?
Vy đang băn khoăn không ngớt về câu hỏi ấy thì một giọng con trai vang lên trên đỉnh đầu nó:
"Dây giày tuột kìa."
Con bé "bừng tỉnh", giật mình cúi đầu xuống nhìn đôi giày lười (không hề có dây giày) màu be của mình.
Vy: "..." Thằng cha nào rảnh háng vậy?
Thằng bạn-không-thân của Vy mặt tỉnh bơ đón nhận ánh mắt 'mày bị khùng không' của nó. Cậu hất hàm:
"Đi đường lắp não vào chứ, nhỡ giẫm phải c** chó thì sao?"
Vy nhăn mặt, làu bàu. "Giẫm thì giẫm, sợ quái gì. Ăn nói luyên tha luyên thuyên, thô đếch chịu được."
"Kệ tao. Nghĩ gì mặt đần thối ra thế?"
Vừa nói Hiếu vừa cười hì hì, đưa tay ra nghịch tóc Vy. Nó hất đầu né tay cậu ra, bắt chước:
"Kệ tao. Chưa về đi còn đu theo tao làm gì đấy?"
Cậu chàng vẫn coi như không thấy vẻ mặt quạu đeo của con bé, thản nhiên đi bên cạnh nó.
"Mẹ tao đi chơi về mua cho mày mấy bộ quần áo. Mày sang nhà tao lấy hay anh tao mang qua cho mày?"
Nghe đến có quà, mặt Vy hơi tươi lên một chút. "Chỉ có cô Hoa thương tao thôi..."
"Ừ, còn thì ai chẳng biết mày mặc phá quần phá áo. Không rách thì thủng mà không bung chỉ thì tuột."
Vy đá vào chân Hiếu mấy cái rồi chạy băng băng đi trước, ý muốn tách khỏi cậu.
Hiếu nói với theo: "Đi từ từ thôi, va vào Phong Hoàng bây giờ."
Vy đang đi phăm phăm thì đập mặt vào cánh cửa lớp 11 nào đó một cái bốp. Con bé nhăn nhó đợi Hiếu trờ tới gần hơn rồi cáu:
"Va cmm, tưởng ngớt rồi mày lại khơi ra."
Hiếu nhún vai. "May cho mày là Phong Hoàng cũng flop, chứ phải Nam Trần hay Đinh Khánh thì đến mấy cái acc clone của mày cũng không yên nổi."
Vy hậm hực. "Sợ chó gì? Ngoài Facebook tao còn mấy cái acc khác nữa cơ, ngon thì đi mà đào, ai cản? Đào rồi được cái gì mới là vấn đề chứ."
"Dù sao thì mày cũng nên để ý vào, phòng bệnh hơn chữa bệnh."
Vy khụt khịt mũi. "Làm như chuyện căng lắm ấy."
Hiếu vẫn lẩm bẩm như thể không nghe thấy nó nói gì:
"Thực ra thằng Phong thì tao nghĩ nó cũng đơn giản, không có vấn đề gì, mà nó chắc cũng chả có ý tứ gì với mày nên chắc cũng chả cần lo quá đâu. Chỉ có là cẩn thận vẫn hơn thôi..."
Cậu ngoảnh sang định nói tiếp thì phát hiện Vy bỏ ngoài tai mọi lời cậu nói, nó bỏ đi đằng trước cách Hiếu một khoảng khá xa.
Cậu chậc một tiếng. "Kệ cha mày."
Hiếu đâu biết rằng bây giờ Vy đang lo một chuyện ngược lại hẳn với lời khuyên của cậu. Nó rảo bước về phía nhà xe, lòng vừa mong vừa không mong "quạ đen" đang đợi mình ở đó. Tâm tình phức tạp là vậy nên khi tra chìa khoá vào ổ, ngẩng lên nhìn quanh quất chẳng thấy Phong đâu, Vy thở ra một hơi mà chẳng biết là thở dài hay thở phào.
Con bé đứng tần ngần cạnh chiếc xe, ngó từng đợt xe ra xe vào của đám học sinh. Nó cứ lăn tăn không biết cậu đã về hay chưa, nếu chưa về thì cậu đang ở đâu và nếu về rồi thì cậu về bằng cái gì. Dù không muốn, Vy vẫn cứ nghĩ hoài về Phong, càng nghĩ càng khó chịu với chính những suy nghĩ không đâu của mình. Nhất là khi Vy biết thể nào Phong cũng có thừa bạn để đi nhờ xe về và cậu hoàn toàn không có trách nhiệm phải báo lại với nó.
Nghĩ vậy nên con bé dứt khoát ngồi vào xe, vặn chìa khóa, nhưng vẫn chần chừ chưa đi.
Lóng ngóng đợi chờ vu vơ một lúc thì Vy nhìn thấy Phong.
-Mấy phút trước-
Phong lơ đãng đứng nhìn Nam loay hoay dắt xe. Thỉnh thoảng cậu lại chong mắt ra xung quanh nhìn dáo dác để tìm kiếm bóng lưng ai đó. Không biết con bé ấy có... đợi cậu không nhỉ? Nghe nó vừa vô lý vừa hợp lý thế nào ấy. Cậu thấy đáng lý ra mình nên đi tìm Vy trước và nói với nó rằng không cần chở cậu về nữa mới đúng, dù sao thì cậu cũng là thằng đòi ngồi xe người ta trước. Nhưng sang tận lớp Vy gọi nó ra chỉ để nói chuyện này thì Phong không muốn làm thế. Cậu cố tìm con bé trên sân trường hay nơi nào đó nó đang ở một mình, ngặt nỗi ngày thường không có gì thì đi đâu cũng nhìn thấy, lúc chủ tâm tìm kiếm thì cứ như bốc hơi khỏi mặt đất.
"Khu để xe 11A3 tít ngoài đầu hồi cơ, không có ở đây đâu."
Phong bừng tỉnh. "Gì cơ?"
"Vy Nguyễn ấy."
"Lo dắt xe của mày đi."
Nam bất lực. "Chịu." Cậu giở giọng điệu chảy nước. "Anh~~ Dắt hộ boé..."
"Cút ra."
Phong thoăn thoắt lôi chiếc xe ra khỏi bãi rồi đưa tay lái cho Nam.
"Anh đội mũ bảo hiểm cho em đi, chị Vy không thấy đâu..."
"Mày không đội thì tao đội."
"Hí hí, ai thèm. Tao chở hay mày ngồi sau?"
"Nhanh nhanh lên không xe đằng sau đâm móp đít bây giờ."
"Không tìm Vy Nguyễn nữa à?"
"...."
Được một lúc lại ngứa miệng. "Tồi vãi."
Lúc Nam nói câu này cũng vừa lúc xe hai thằng đi ngang qua Vy. Phong nhìn thấy nó đúng lúc nó nhìn thấy cậu. Bất ngờ chạm phải khuôn mặt mình tìm mãi từ sáng đang đơ ra trông rất thộn, Phong vừa luống cuống vừa buồn cười. Cậu chỉ kịp vẫy tay lia lịa về phía Vy, nói với nó bằng khẩu hình miệng "Về trước nhé" trước khi Nam phóng vọt đi.
Nhìn vẻ mặt và ánh mắt áy náy của Phong vụt qua tầm mắt, mãi sau Vy mới phản ứng kịp tình huống.
Nó dằn xuống, bẻ quặt tay lái phóng như bay ra cổng với đôi môi mím lại.
Đã-bảo-là-không-cần-quan- tâm-rồi!! Chờ với chả đợi!
Trên đường lớn ngoài cổng trường, Phong đập vào lưng Nam cái bép khiến cậu ta la lên:
"Dở à?"
Phong vặc lại. "Việc quái gì mày lao đi như bị chó đuổi thế?"
"Ơ..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(*) Trích câu trong cuốn "Nhà nàng ở cạnh nhà tôi" trang 71, tác giả Lini Thông Minh, NXB Dân Trí, tái bản lần thứ nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip