Chương 23 : NHẤT KIẾN CHUNG TÌNH.
Chia tay Kỷ Mịch, Kỷ Song được tiểu Lâm đưa đi rất nhiều nơi ở Tokyo, nơi đây khá là yên tĩnh rất phù hợp là nơi nghĩ dưỡng đi xung quanh thành phố thưởng thức những món ăn nơi đây, cùng nhau đi ngâm suối nước nóng thư giản cơ thể. Đến gần tối mới trở về, mệt mỏi đặt mình xuống giường bông ấm áp, Nhật Bản là một trong các nước mạnh đứng đầu thế giời quả không sai, sự giàu mạnh ấy đã được thấy khi đặt chân đến xứ sở mặt trời mọc. Kỷ Song quá mệt nên vừa đặt lưng xuống chiếc nệm yêm ái kia liền đã nhắm chặt mắt lại nghĩ ngơi. Hôm nay Kỷ Song đã được hảo hảo hưởng thụ cuộc sống, nhưng ngày mai Tiểu Lâm phải lên máy bay về Thiên Tân cùng gia đình rồi chỉ còn mỗi cậu và Kỷ Mịch thôi.
"Nước Nhật rất lớn và cũng rất nhiều nơi tham quan, chắc hẳn đây sẽ là chuyến đi mang đầy thú vị" Kỷ Song thầm nhủ bản thân.
...
"Kỷ Song sao rồi?" giọng nam cất lên mạnh mẽ.
"Sáng nay ra ngoài cùng tên cái gì Lâm Lâm gì đó a~ đi dạo và gặp em mình, rồi lại tiếp tục đi dạo " Vương Hùng nói lại những gì mình biết.
"Hảo , tiếp tục đi theo cậu ấy dùm tôi" Cố Vĩ cầm li rượu sake ấm từ từ chậm rãi nhấp tựng ngụm thưởng thức hương vị cuả rượu tan trong miệng...
"Sao phải hết lần này đến lần khác theo dõi tên này, cậu và hắn có. Quan hệ gì ? " Đó là câu hỏi Vương Hùng luôn thắc mắc dù ép hỏi thế nào đi nữa cũng chỉ nhận được một câu "Cậu ấy rất quan trọng"
Cố Vĩ đến đây sớm hơn 2 ngày, tính cho Kỷ Song sự bất ngờ, đi xung quanh tham quan định vài hôm nữa khi người bạn của Kỷ Song đi sẽ đích thân làm hướng dẫn viên cho cậu, cùng cậu du lịch Nhật Bản. Cố Vĩ quả thật chu đáo tính trước mọi thứ, lịch trình, ..... Nhưng liệu kế hoạch ấy có thể mĩ mãn hay lại mở ra cho Cố Vĩ một có hội nào đó ??????
Hai người ngồi trong quán thịt nướng tiếp tục nói chuyện và uống rượu, mùa xuân nơi đây lạnh, có thể nhấp một ngụm rượu sake ấm nóng và nhâm nhi vài miếng mồi thì còn gì bằng.
....
Kỷ Song ngủ đến trưa hôm sau mới chịu dậy, đi vào phòng tắm sửa soạn không lâu sau thì ra ngoài. trên người là một chiếc aó thun bó sat cơ thể rắn chắc tôn dáng, quần jean đơn giản nhưng đẹp đến say lòng,vui vẻ gọi điện cho Kỷ Mịch, định rủ em ấy đi ăn chút gì đó.
Tút...tút...tút
"Kỷ Mịch, em muốn ăn gì, hay cùng nhau ăn đi ".
Đầu dây bên kia vui vẻ trả lời .
"Là hai sao, em xin lỗi không đi với anh được đâu, em sẽ cùng bạn em về hokkaido thăm bà của bạn ấy, em ra sân bay rồi."
Khuôn mặt Kỷ Song lúc này đầy tia hắc tuyến bao vây, không giử được bình tĩnh nữa nói chuyện có tí lớn tiếng với Kỷ Mịch.
"Em đang đùa với anh sao?, anh qua đây là vì muốn gặp em, cùng em đi chơi mà bây giờ em nói cùng bạn đi riêng là sao, còn anh thì sao đây hả!!?".
Kỷ Mịch cũng lường trước chuyện anh mình sẽ không vui mà la mắng nên không hề tức giận, cô nhẹ nhàng nói với Kỷ Song.
"Hai, em xin lỗi~ đi lần này là cũng muốn tìm thêm tư liệu cho bài luận văn của em thôi mà, em muốn làm bài tốt một chút nên phải đi khảo sát thôi , anh đừng lo em có một người bạn , em đã nhờ anh ấy là hướng dẫn viên cho anh rồi, hai tuần nữa em sẽ về , vậy nha em phải đi rồi, em đã cho anh ấy biết khách sạn và phòng của anh rồi , không lâu nữa anh ấy sẽ tới" Kỷ Mịch nhanh chóng tắt máy.
Kỷ Song im lặng không nói gì, cậu giận bản thân ích kỉ, em cậu đi là vì làm bài thôi không thể vì mình mà ảnh hưởng bài được, nhưng cậu thật sự cô dơn , không lẽ phải ở khách sạn hết hai tuần này sao, tên mà Kỷ Mịch giới thiệu là ai? Có phải là người đáng tin cậy ? Đột nhiên có tiếng bấm chuông, Kỷ Song nhanh tay mở cửa chỉ mong đó là Tiểu Lâm hay Cố Vĩ cũng được. Nhưng đứng trước mặt là một người đàn ông cao lớn, không biết là ai hắn nghếch mép cười khó hiểu.
"Cậu là Kỷ Song?"
Kỷ Song có tý bất ngờ không hiết hắn là ai và tai sao lại biết tên mình, tính hỏi gì đó thì đã bị cướp lời.
"Tôi là Niệm Manh là du học sinh lâu năm ở đây, Kỷ Mịch nhờ tôi làm hướng dãn viên cho cậu" Niệm Manh vui vẻ bắt tay chào hỏi Kỷ Song.
Trong đầu vẫn còn tí hoài nghi, nhưng không thể bất lịch sự đuổi người ta được dù sao cũng bỏ công đến đây , lúc này Kỷ Song Tươi cười mời Niệm Manh vào phòng uống nước.
"Anh là bạn của Kỷ Mịch?" Kỷ Song vừa rót nước vừa hỏi.
"Cứ cho là vậy, tôi quen cô ấy trong một lần vào thư viện, chúng tôi khá hợp tính nhau nên có thể coi là bạn."
Kỷ Song nhìn Niệm Manh tỉ mỉ , không giống kẻ gian, có nét chất phác nên cũng không còn nghi ngờ nữa, vui vẻ nói chuyện.
"Em tôi sau này mong anh dạy bảo" cậu như người lớn tuổi đang dặn con rể trước lúc về nhà.
Niệm Manh nở nụ cười vui vẻ đồng ý, tên ấy vẫn luôn nhìn Kỷ Song như hôm trên máy bay, lúc này hắn lên. tiếng.
"Cậu sang Nhật, đã đi đâu rồi?" Niệm Manh vẫn luôn nhìn Kỷ Song một chút cũng không rời.
Kỷ Song có chút khó hiểu, rằng tên đối diện vẫn cứ mãi nhìn mình, Kỷ Song hỏi.
"Tôi đã từng gặp anh sao?".
Niệm Manh vẫn vậy vẫn cứ nhìn, vẫn cứ thân thiện mà trả lời.
"Hôm trên máy bay, chúng ta có gặp nhau một lần, nhưng chắc cậu không nhớ."
Kỷ Song nào có nhớ đến những chuyện khác, chỉ nghĩ về tên Cố Vĩ tại sao lại không trả lời cậu, lúc này cố gắng lục lại tiềm thức của mình, nhưng thật sự là Kỷ Song nào có nhớ đến những chuyện khác.
"Thành thật xin lỗi, tôi không thể nhớ được."
"Không sao đâu, chúng ta còn ở đây lâu, còn nhiều thời gian cho cậu nhớ, cậu đến đây đã đi những nơi nào rồi" Niệm Manh ôn nhu hỏi lại Kỷ Song.
"Chỉ đi tham quan thành phố thôi, còn địa điểm tôi không rõ lắm" Kỷ Song thoải mái nói, không biết tại sao nói chuyện với Niệm Manh hắn lại cảm thấy khá thoải mái. Mặc dù hắn vẫn luôn nhìn cậu với anh mắt khó hiểu nhưng cậu mặc kệ.
Niệm Manh được phó thác làm hướng dẫn viên cho Kỷ Song, ban đầu là vì Kỷ Mịch nhờ vả nên đành cam tâm mà nhận việc, nhưng giờ đây, hắn thật sự thích công việc này, hảo hảo mà nhận việc vì yêu thích công việc ư? Không, mà là được làm hướng dẫn cho Kỷ Song, người mà hắn đã nhất kiến chung tình trên máy bay, mãi đến khi trở về nhà hình ảnh một nam nhân phóng đôi mắt xa xâm về phía bầu trời cao thẩm vẫn không thể xoá nhoà hay lu mờ đi dù chỉ là một ít.
"Vậy hôm nay tôi sẽ đưa cậu đi chơi có được không?" Niệm Manh thống khoái mở miệng.
"Hảo, chúng ta đi thôi " Kỷ Song nhanh chóng đồng ý, vì Nhật Bản từ lâu hắn đã muốn đi, nhưng vẫn luôn bộn bề công việc nên đến hôm nay mới có thể.
Cả hai nhanh chóng rời khỏi phòng, gửi lại chìa khoá ở quầy tiếp tân. Sau đó nhanh chóng di chuyển ra xe của Niệm Manh, chiếc xe lăn bánh về phía khu đền Sensoji, ngôi đền cổ thu hút khách du lịch đến tham quan, rộng lớn tráng , và vô cùng linh thiêng, cả hai tiến vào cổng đền, lịch sự gặp người vuông góc. Niệm Manh đưa cậu đi xung quanh ngồi đền nói qua lịch sử của ngôi đền, cùng nhau cầu nguyện và rồi chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh đến Đồi hoa xanh nước biển ở Hitachi Seaside Park, nơi đây cảnh vật tràn sự tươi mát và sức sống, cánh đồng rộng lớn dường như vô tận đang trải ra trước mắt Kỷ Song, ảo diệu đến khó tin ,hít thở không khí trong lành, đi đến trưa cả hai, dừng chân tại một quán ăn Nhật nổi tiếng, vui vẻ chọn món cười đùa mà dùng bữa.
Niệm Manh đưa Kỷ Song về khách sạn nghĩ ngơi, buổi chiều lại tiếp tục tham quan thành phố Tokyo sầm uất, hoa lệ. Cả hai đều có ấn tượng rất tốt về đói phương, còn riêng Niệm Manh từ lúc trên máy bay cho đến hôm nay hình như đã trúng tiếng sét ái tình của Kỷ Song, lúng sau vào hố tình không đáy, Niệm Manh vui vẻ nhảy nhót trở về nhà.
...
Cố Vĩ nói là đi du lịch nhưng thật chất không phải như thế, hắn đang đi xem địa điểm hoàn cảnh, chuẩn bị mở thêm chi nhánh ở Nhật Bản, từ lúc Khai Bân bỏ mọi thứ cho Cố Vĩ quản lí, ban đầu cảm thấy công việc ấy thật nhàm chán nhưng về sau Cố Vĩ dần có hứng thú với việc kinh doanh và tất nhiên sẽ muốn mở rộng quán ra thị trường ngoại quốc đó là một sự lựa chọn đúng đắn. Hắn tính đi cem thêm vài chổ nữa thì sẽ hảo hảo làm hướng dẫn viên cho Kỷ Song, cùng Kỷ Song hưởng thụ, nhưng mọi thứ có thể theo dự định của Cố Vĩ hay không ???????
__________
Xin lỗi đã dể mọi người chờ. Min không cố ý đâu, sau này sẽ cố gắng đăng sớm hơn. Đọc truyện vui vẻ nha mọi người ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip