Đề VII. Âu yếm

"Hôm ấy, Xô Viết mặc một chiếc áo đầm bằng vải in hoa xinh xắn mà tôi đã thấy em diện một lần, phần váy xòe rộng, thân trên bó căng, ngắn tay, phơn phớt hồng, kẻ ô màu hồng sẫm hơn, và để hoàn chỉnh tông màu, em đã tô môi son và khum hai bàn tay bưng một quả táo đỏ thắm màu vườn địa đàng, tầm thường mà đẹp. Tuy nhiên em không đi giày để đến nhà thờ. Và cái xắc trắng để diện ngày chủ nhật nằm chỏng chơ cạnh chiếc máy hát.
Tim tôi đập như trống làng khi em ngồi xuống sofa ngay cạnh tôi, chiếc váy mát rượi phồng lên rồi lại xẹp xuống, mà chơi với trái táo bóng mượt. Em tung nó lên trong không trung lốm đốm nắng rồi bắt gọn trong lòng bàn tay - tiếng bụp phát ra nghe nhẵn mịn. Tôi chặn cướp quả táo.
"Giả đây," em nài nỉ, xòe hai bàn tay ửng đỏ vân hoa cương. Tôi chìa Trái Ngọt. Em chộp lấy, cắn ngập răng, và tim tôi thành tuyết dưới làn da mỏng đỏ bầm, với sự lanh lẹ như chỉ vốn là đặc trưng của tiểu thiên thần người Nga này, em giật phắt lấy số họa báo tôi đang nắm trong bàn tay lơ đãng. Rất nhanh, hầu như không bị vướng bởi quả táo cắn nham nhở em vẫn cầm trên tay, Xô Viết giở phần phật các trang báo, tìm một cái gì đó mà em muốn chỉ cho tôi xem. Cuối cùng, em đã tìm thấy. Tôi giả vờ quan tâm, ghé sát đầu đến độ tóc em chạm vào thái dương tôi và cánh tay cọ vào má tôi khi em đưa tay lên chùi môi. Tôi nhìn tấm hình như qua một màn sương bóng loáng nên phải mất một lúc mới kịp phản ứng, trong khi hai đầu gối trần của em sốt ruột hết cọ lại va đập vào nhau. Hình ảnh lờ mờ hiện ra: một họa sĩ siêu thực nằm thư giãn trên bãi biển và bên cạnh, cũng trong tư thế nằm, một phiên bản thạch cao nữ thần Venus di Milo, nửa mình vùi trong cát. Lời ghi chú: Bức Ảnh Của Tuần. tôi giựt lấy tấm hình tục tĩu. Ngay sau đó, giả vờ giành lại nó, em soài người đè lên tôi. Tôi nắm lấy cổ tay mảnh dẻ nổi cục. Tờ họa báo rơi xuống sàn như một con chim táo tác. Em vùng ra, lùi lại và nằm ngửa ra trên góc bên phải sofa. Rồi, điềm nhiên như không, cô bé trơ trẽn duỗi dài cả hai chân qua lòng tôi.
Đến lúc này, tôi đã ở một trạng thái kích thích gần phát điên; nhưng tôi cũng có cái xảo quyệt của người điên. Ngồi đó, trên sofa, sau một loạt động tác vụng trộm, tôi đã đo được nỗi khát thèm ẩn giấu của mình theo nhịp điệu đôi chân hồn nhiên của em. Thật không dễ gì đánh lạc hướng sự chú ý của cô bé trong khi tôi kín đáo tiến hành những điều chỉnh cần thiết cho thủ đoạn thành công. Nói liến thoắng, hụt hơi rồi lấy lại hơi, giả vờ như một cơn đau răng đột ngột làm ngắt quãng câu nói - và trong khi tôi chằng còn ngừng dõi theo con-mắt-nội-tâm-khùng về phía mục tiêu vàng xa vời của mình, tôi thận trọng gia tăng nhịp cọ xát thần kỳ khả dĩ triệt tiêu, nếu không phải thực sự thì cũng là ảo tưởng, cái kết cấu không thể vắt bỏ vệt chất (bộ đồ ngủ và chiếc áo đầm) giữa sức nặng đôi bắp chân trắng hồng vắt ngang bắp đùi tôi và khối u tàng ẩn của niềm đam mê khôn nói nên lời đang hành hạ tôi. Trong khi huyên thuyên, tự nhiên vớ trúng cái gì đó vừa đủ nhịp nhàng máy móc, tôi liền ngâm lại, có bóp méo đi một chút, ca từ của một bài hát ngu xuẩn hồi đó đang thịnh hành, lập tức em bắt vào khúc hát; giọng em len vào, chỉnh lại điệu thức tôi đã hát sai. Em có khiếu âm nhạc và chất giọng ngọt như táo. Đôi chân em, vắt ngang qua cặp đùi sống động của tôi, hơi ngọ nguậy; tôi vuốt ve chúng; đó Xô Viết cô bé con đi tất ngắn, uể oải gần như nằm soài bên mép ghế sofa, vừa nghiến ngấu trái cấm ngàn xưa vừa hát qua chất nước ngọt của nó, để tuột mất chiếc dép lê, cọ gót chân tuột dép nhưng vẫn xỏ trong chiếc tất ngắn ơ hờ và mớ báo cũ chất đống bên trái tôi trên sofa - và mỗi động tác của em, mỗi cựa quậy và uốn éo, đều giúp tôi che đậy và hoàn thiện hệ thống bí mật giao lưu bằng xúc giác giữa dã thú và giai nhân - giữ con thú bị bịt mõm kìm nén đến độ muốn nổ tung của tôi và cái đẹp chúm chím của thân thể em trong chiếc áo đầm ngây thơ bằng vải bông.
Dưới đầu ngón tay lướt khẽ, tôi cảm nhận được cái nõn nà của làn da dọc theo bắp chân em. Tôi buông mình vào một làn sương mỏng mùa đông. Xin cho em nán lại, xin cho em nán lại...trong khi vươn người để vứt cái lõi trái táo đã gặm hết vào vỉ lò sưởi. Trọng lượng thanh tân của em, đôi chân trơ trẽn ngây thơ và cái mông tròn của em dịch trên cặp đùi căng thẳng, đau đớn, lén lút vật vã của tôi; và đột nhiên, một thay đổi huyền bí xảy đến với các giác quan tôi. Tôi nhập vào một tầng hiện hữu trong đó chẳng còn gì quan trọng, ngoại trừ niềm vui đang ngấu lan truyền khắp cơ thể tôi. Treo lơ lửng trên bờ vực của khoái lạc (một ngón thăng bằng sinh lý tuyệt xảo có thể so với một số kỹ năng trong nghệ thuật), tôi tiếp tục nhắc lại hú họa theo em những từ rời rạc trong bài hát - như người mê ngủ vừa nói cười trong mơ, trong khi bàn tay hoan hỉ của tôi trường dọc theo bắp chân lấp loáng nắng của em lên đến tận cùng mơ hồ như phải phép. Hôm trước, em đã va vào cái rương lớn trong hành lang và - "Này, nhìn xem!" tôi xuýt xoa - "nhìn xem em đã làm gì, em đã gây ra cái gì cho chính mình, ôi, nhìn này"; bởi vì quả thật, tôi xin thề, có một bết bầm tim tím trên bắp-đùi-tiểu-thiên-thần yêu kiều của em mà bàn tay to lớn của tôi xoa nắn và từ từ ấp lấy hoàn toàn - và vì đồ lót của em chỉ sơ sơ gọi là, nên xem ra chẳng có gì ngăn ngón cái lực lưỡng của tôi dẫn tới cái hõm nóng hổi nơi háng em - như thể cù mơn một đứa bé cười rinh rích - chỉ thế thôi - và: "Ồ, không sao đâu," em kêu lên, giọng đột nhiên the thé, và em ngọ nguậy và oằn oại, và ngật đầu ra phía sau, răng cắn hờ trên môi dưới bóng loáng trong khi xoay nửa người đi, và thưa, cái miệng rên rỉ của tôi gần như chạm tới cái cổ trần của em, trong khi tôi chịn miết vào bên mông trái em nhịp run giật cuối cùng của cơn đê mê dài nhất mà tôi từng biết tới.
Ngay lập tức sau đó (như thể chúng tôi đang vật nhau và giờ tôi đã buông lỏng tay), em lăn khỏi sofa và chồm đứng dậy - nói chính xác là đứng lò cò trên một chân - để trả lời điện thoại đang đổ chuông ầm ĩ, dễ thường đã từ một thiên thu rồi. Em đứng đó, mắt chớp chớp, má đỏ bừng bừng , tóc rối tung, tia nhìn lướt nhẹ trên người tôi như trên đồ đạc trong phòng, và trong khi nghe hoặc nói (với bà mẹ đang bảo em đến ăn trưa với bà ấy ở nhà ông bà nội), em không ngừng đập đập chiếc dép lê cầm trên tay vào cạnh bàn. Đội ơn Chúa, em không nhận thấy điều gì cả!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip