Chương 3: Mẹ có chắc thằng nhóc này là em trai con không?
1.
Tôi có một đứa em trai kém hai tuổi, tên là Chí Thành. Tôi thông minh bao nhiêu thì nó ngốc nghếch bấy nhiêu. Chí Thành từ bé đã bám tôi dai như đỉa, nó còn xin bố mẹ cho đi học sớm hai năm để được cùng lớp với tôi.
Tuy đầu óc nó có phát triển hơi chậm so với bạn bè cùng trang lứa, nhưng tứ chi lại lớn nhanh đến kỳ lạ. Độ tuổi dậy thì của nó, 1 năm tăng 10 cm. Rốt cuộc, hai anh em đi học cùng nhau mà tôi nhìn như kém nó vài tuổi. Chí Thành và tôi không có cùng mối quan tâm nên chẳng mấy khi tâm sự với nhau, tôi theo chủ nghĩa duy vật, nó theo chủ nghĩa duy tâm, luôn tin vào mấy cái thần thần bí bí. Nói thế này cho dễ hiểu, lúc sắp đến kỳ thi cuối kỳ, tôi lao vào học còn nó lấy Tarot ra xem đề thi lần này trúng phần nào.
Đôi khi tôi cũng muốn hòa nhập cùng thế giới của nó, sẽ nhờ nó xem cho một quẻ.
"Anh muốn xem về cái gì?"
"Tình duyên đi."
Khi đó Đế Nam và tôi mới chia tay nhau, cậu ấy ra nước ngoài làm du học sinh trao đổi 2 năm.
"Em thấy anh đang có những lo lắng và gánh nặng không cần thiết trong tình cảm."
"..."
"Em thấy một mối quan hệ tan vỡ."
"..."
"Em cũng thấy sự thứ tha, lời cam kết và cầu hôn."
"Hả?"
"Hai anh đang để quá nhiều thứ xung quanh tác động đến tình cảm. Dẫn đến mối quan hệ đi đến đổ vỡ. Nhưng rồi cả hai sẽ cùng thấu hiểu, cảm thông cho nhau..."
"Mày tóm gọn lại hơn nữa được không? Anh nghe mà chóng hết cả mặt."
Nó lườm tôi một cái, đưa một ngón tay dí thẳng vào trán tôi, nghiến răng.
"Tóm lại!"
"Vượt qua sóng gió, bão giông..."
"Sau cùng của sau cùng người ấy vẫn sẽ thuộc về anh."
Tôi ngơ ra một hồi, mặt khẽ nóng lên.
2.
Hồi nhỏ Thành rất dễ khóc, còn thủ phạm hay chọc nó khóc là tôi. Đừng nhìn tôi như thế, vui mà:)
Nó không thích làm nũng với mẹ, nhưng lại ưa nhõng nhẽo với tôi. Bị nó cuốn quá nhiều khi tôi cũng bực.
"Thực ra mày không phải em ruột anh đâu, mẹ nhặt mày ở bãi rác đấy." Tôi đe nó rồi thành công nhìn nó sụt sùi, mắt đỏ ửng.
"MẸ ƠI! ANH MINH TRÊU CON."
Sau đấy tôi bị ăn đánh.
Nhưng khi nào tôi học thì nó mặc nhiên không làm phiền, chỉ lủi thủi ngồi chơi ở góc nhà. Lắm lúc giải lao, tôi đi qua thấy nó đang một mình cân cả ba vai diễn. Vừa buồn cười vừa thấy thương.
Lại lần khác, trong buổi học âm nhạc đầu tiên của lớp 1, cô giáo khen nó có giọng hát rất hay, lúc trầm lúc bổng. Nó sướng lắm, về nhà khoe với bố mẹ.
"Bố mẹ ơi, cô giáo khen con hát lúc bềnh lúc chổng."
Tôi nghe xong ôm bụng cười lăn cười lộn.
3.
Thành bám tôi cũng chỉ được cấp 1, cấp 2. Lên cấp 3 tôi vào chuyên Tin, nó ghét môn tự nhiên nên lao đầu vào học xã hội, đỗ chuyên Văn. Việc thằng Thành có thể vào được đến cửa chuyên Văn đúng là kỳ tích của kỳ tích. Không phải tự nhiên mà tôi nói thế, mọi người phải xem văn nó viết thì mới hiểu được.
Tôi còn nhớ năm cấp 2, chúng tôi bắt đầu học về văn miêu tả. Đề bài là miêu tả một loại cây mà em yêu thích. Thằng Thành hùng hổ giơ tay xung phong lên đọc bài trước lớp.
"Trong các loại cây em yêu, em yêu nhất là cây bàng.."
Tôi gật gù, oke mở bài hơi rập khuôn nhưng tạm ổn.
"Em yêu lớp vỏ cây sù sì, tán lá cây xơ xác."
Tôi: "..."
"Em yêu cái thân cây quằn quại như một con quái vật."
Cả lớp: "..."
Cô giáo:"..."
4.
Vì học ban xã hội nên Thành cũng không hóng hớt được nhiều chuyện của ban tự nhiên chúng tôi. Bởi vậy, khi tôi dẫn Nam về nhà ra mắt gia đình lần đầu tiên, nó há hốc mồm, dụi dụi mắt. Giống như không tin được anh trai nó lại vớ được người yêu đẹp trai đến thế. Cỡ vài phút sau, chắc mỏi cơ hàm quá nên nó khép miệng lại, nhìn Nam bằng con mắt ngập tràn vẻ tội nghiệp, thầm thì.
"Một ngày nào đó, anh sẽ giống như là em."
Nam không biểu cảm, dùng bốn ngón tay che miệng nói nhỏ:
"..sẽ đớn đau cho mà xem?"
5.
Hồi hai đứa còn nhỏ, có một đợt Thành làm cả nhà lo sốt vó, nó bị đau bụng ba ngày liên miên không dứt. Bố mẹ tôi đưa nó lên trạm xá nằm tròn 3 ngày, không thể chuẩn đoán ra nguyên nhân. Nửa đêm 11h, nhà tôi gọi xe đưa Thành lên bệnh viện cấp huyện. Tối đó vội vã siêu âm và làm xét nghiệm luôn. Lúc nhận được kết quả là chiều ngày hôm sau. Bác sĩ bảo sau khi siêu âm phát hiện hạch ổ bụng, phải lên bệnh viện thành phố để mổ.
Dù biết trước bệnh tình nhưng để chắc chắn, trên đó họ vẫn tiến hành kiểm tra lại trước khi lên mổ. Bố mẹ không cho tôi đi theo, mấy ngày trời ở nhà đêm nào tôi cũng lo phát khóc. Được 2 ngày sau khi Thành lên bệnh viện tỉnh, tôi mới dám gọi điện hỏi thăm. Tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì, nó đã cầm điện thoại hét thẳng vào tai tôi.
"MINH ƠIIII! SAO GIỜ MỚI GỌI HẢAAA? Trên này đẹp lắm, em tham quan hết cả bệnh viện rồi."
Tôi mặt đen như đít nồi :" Mày lên chữa bệnh hay lên chơi."
Nó líu la líu lo:
" Anh lo cho em à?"
"Không." Nó chẳng bận tâm đến lời tôi nói, vẫn thao thao bất tuyệt.
"Họ khám lại ròiiii, em hong sao đâu, chỉ bị táo bón thôi."
"Mố????Táo bón?"
"Em ăn nhiều ổi quá nên hạt ổi không tiêu được, bị táo bón nên đau bụng. Em vừa uống thuốc xong là khỏe rồi."
"Thế cái hạch.."
"Là hạt ổi đấy."
Tôi dở khóc dở cười bảo không sao là tốt rồi. Về sau nó có người yêu, là bạn "Lạc lõng" gì đấy chuyên Địa, tôi bèn đem chuyện "hạch hạt ổi" ra kể cho người yêu nó nghe.
5.
Thành hiền lắm, nó chỉ đanh đá được với tôi, ra ngoài ai bắt nạt cũng không dám hé răng nói lại câu nào. Bố mẹ tôi còn luôn dạy: không được dùng bạo lực để đáp trả bạo lực. Thế nên nó là đối tượng điển hình để đám học sinh trong trường chọc ghẹo.
Lần đấy tôi có việc phải về trước nên để Thành lại ở trường. Chiều tối cả nhà mới thấy nó đi về, mặt mũi tèm lem, áo quần thì ướt hết. Tôi gặng hỏi thì mới hay, nó bị bọn bạn đẩy ngã xuống hồ, nó kêu người dân xung quanh. Họ biết nhưng chẳng ai cứu, nó tự chới với mãi mới lên được bờ.
Tôi nghe xong liền tức nổ đom đóm mắt, tờ mờ sáng sớm hôm sau liền vác theo con loa thùng đến trước cửa mấy nhà ven hồ mà la hét ầm ĩ. Mấy người trong nhà đó vừa ôm tai vừa chạy ra chửi mắng dọa đánh tôi. Tôi bỏ loa xuống, mắt đối mắt những người ngang tuổi bố mẹ.
"Cháu có la nữa cũng không la to bằng em cháu kêu cứu hôm qua đâu. Lúc đấy sao mọi người không chạy ra như thế này đi."
Gần 10 người lớn không ai bảo ai, lặng lẽ, quay về nhà.
Bọn bắt nạt Thành cũng bị tôi vác gậy đánh cho lên bờ xuống ruộng. Xử lý xong xuôi tôi cũng bị trường đình chỉ 1 tuần, bố mẹ cấm túc thêm 1 tuần nữa. Sau khi đi học lại, Nam hiếm hoi chủ động đến tìm tôi. Không biết cậu ta kiếm đâu ra tập vở ghi kiến thức 2 tuần học, đặt trên bàn.
"Cậu bị thương rồi, anh hùng."
Suốt 2 tuần nghe thầy cô, bố mẹ quở trách, mặt tôi vẫn không đổi sắc. Rốt cuộc Nam chỉ nói một câu lại khiến tôi òa lên khóc nấc.
Người ta chỉ để ý tôi đánh nhau, nhưng chỉ Nam thấy tôi cũng bị thương.
Có lẽ chính vào cái thời khắc ấy tôi liền quyết định cả đời này sẽ gả cho Nam.
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip