Chương 9: Em chẳng thương anh...(END)


1.Thế giới này vốn chẳng màu hồng

Hôm nay anh tìm được quyển nhật ký của em trong phòng cũ của chúng ta. Anh đã ngồi đọc những dòng em viết. Em lúc nào cũng vậy, thế giới nham nhở, nhàm chán được em phủ lên một màu hồng. Cuộc sống vốn chẳng dễ dàng như em kể.

Anh thích em từ lâu, chắc còn trước cả em. Nhưng tính em thích chinh phục, anh chẳng lạ gì. Nên anh đành giả vờ lạnh lùng, để em theo đuổi gần 2 năm trời. Khi em tỏ tình với anh, anh mừng lắm. Nhưng diễn thì diễn cho trót, anh đến xui với thầy em là người hack màn hình chiếu của trường.

Mấy lần nhớ lại chuyện này, em lại trách anh. Xin lỗi em nhé, tại khi tức giận nhìn em rất dễ thương. Nên anh không chịu được mà trêu em mãi.

Bố mẹ thương em lắm. Ngày em về ra mắt, mẹ đã quét nhà những 5 lần đấy. Em về rồi, bố còn nhắc anh phải chăm lo cho em nhiều hơn, em gầy quá.

Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển sinh viên trao đổi, anh lại chẳng lấy làm mừng. Anh đắn đo giữa tình yêu và sự nghiệp. Em luôn nói anh là người tuyệt vời nhất trong đời em, em luôn để anh là sự ưu tiên, là ngoại lệ của em. Nhưng em thấy đấy cuối cùng anh vẫn bỏ em lại để chạy theo ước mơ của bản thân mình.

Hai năm nơi đất người, anh không ngày nào không nhớ em. Dòng tin nhắn anh gửi, em đã xem mà chẳng trả lời. Anh đành dùng cách kín đáo nhất để dõi theo em. Ngày nào anh cũng dạo một vòng trên tường nhà em, chỉ để xem đi xem lại những bức hình em đăng. May quá, em vẫn ổn.

Khi về nước, anh đã vội vã tìm mọi cách để liên lạc với em. Họp lớp em không đến, đồng môn cũng không. Anh rốt cuộc phải xin Đông Hách thông tin của em.

Lúc gặp em đi ra từ phía cổng trường, em gầy đi nhiều. Trên mặt cũng chẳng còn nét tươi vui vô lo vô nghĩ. Anh đã nghĩ rất nhiều tình huống có thể xảy ra, em có thể đánh anh, lạnh lùng với anh. Anh chẳng nghĩ em chỉ cười, giọng em nhẹ như hai năm vừa rồi chỉ là ảo mộng.

"Sao bây giờ anh mới về?"

2.

Hôm nay anh đi qua con đường gần trường cấp 3 của chúng mình, anh lại nhớ lần em nấp nấp trốn trốn bám theo sau đến nhận cổng nhà anh. Khi ấy anh đã cố tình đi chậm lại, mà em chẳng nhận ra. Anh thầm cười, em ngốc thật.

Con đường này bây giờ vẫn thế em à, vẫn có hàng cây hoa sim tím để em giấu mình như ngày xưa.

Con đường vẫn vậy, anh ở đây.

Em đâu rồi.

3.

"MINH!" Anh lao đến sau em nhưng vẫn không kịp. Anh thấy chiếc xe đâm vào cơ thể em, anh nhìn đôi mắt em nhắm nghiền. Sắc đỏ nhuộm lên mặt em tái dần.

Em đã bị xe tải đâm khi lao mình ra cứu một người mẹ đơn thân cùng đứa bé trai mới gặp lần đầu.

Anh theo em vào xe cứu thương, họ nói gì vậy, anh chẳng nghe được. Anh gọi mãi em không tỉnh, nên anh đã gục cùng với em. Khi anh mở mắt, họ nói với anh rằng em đã tạm thời qua cơn nguy kịch.

Gần hai ngày sau em mới tỉnh lại.

" Anh...Em bảo nè, hai mẹ con họ rất đáng thương...cô ấy mới chỉ 20 tuổi. Cô ấy còn cả một tương lai..."

Hình như anh hiểu em muốn nói gì, anh lắc đầu.

Đừng nói nữa Minh. Anh xin em.

"Anh à...giúp em cho họ một gia đình."

Em khóc, nước mắt em rơi lên má anh cũng ướt đẫm.

Em là gia đình của anh mà em.

Ngày 21/12/2020: Trời lấy em đi mất.

Ngày đưa em đi, anh thấy trời cũng khóc.

Anh chìm vào men say gần một tuần trời, mỗi ngày lại tìm cách để đến bên cạnh em. Thành biết chuyện, nó lao đến đánh anh. Từng cái nhói đau trên da thịt làm anh tỉnh lại.

"Em đã mất anh Minh rồi, em không muốn mất thêm cả anh nữa!!!"

Nó gào lên rồi lại chui vào lòng anh bật khóc.

Đã mấy năm rồi, em chẳng trở về. Bố mẹ và Thành nhớ em lắm. Anh đã giữ lời hứa với em. Hai mẹ con họ đang nương tựa vào anh. Cậu bé chưa đến một tuổi mà em cứu năm nào bây giờ đã vào lớp một rồi. Anh và cô ấy thống nhất sẽ giấu thằng bé tất cả mọi chuyện cho đến khi nó đủ lớn.

Em yên tâm, anh với mẹ thằng bé không có gì với nhau cả. Em chẳng bảo sẽ kẹp cổ anh nếu anh dám ngoại tình mà. Nếu bây giờ anh đi ngoại tình thật, thì em có về đánh anh không?
.
.
.
.
.

Minh à, anh đau quá. Em không về nữa sao...

Xin em đừng bỏ lại anh.

Em chẳng thương anh.

/Con đường đầy nắng hoa, sao giờ em đã xa.

Anh ngồi đây khóc to do trời lại lấy em đi/

--------------------------

Xin lỗi nếu lỡ khiến mọi người buồn, nhưng cuộc đời mà, chẳng có điều gì lường trước được. Người hôm nay còn bên cạnh chưa chắc ngày mai sẽ vẫn ở đấy.

May mắn là mình chưa trải qua cảm giác mất mát đó, nhưng mình đã chứng kiến không ít hình ảnh đau đớn tương tự. Nên mọi người à, hãy thật trân trọng, vun vén những yêu thương khi còn có thể.

--------------------------

Những hình ảnh được nhắc đến trong truyện.

"Em biết lão già nhà em bảo gì không? Hắn ta bảo, vậy cho hắn ta một ly chanh tuyết không đá. Đã chanh tuyết còn đòi không đá????"

Nhà tôi và nhà Nam nằm ở hai thôn cạnh nhau, cách nhau 1 cánh đồng. Từ sân thượng nhà tôi nhìn sang chỉ thấy người cậu bé bằng một đốt ngón tay.

Đến một hôm, trời chớm đông lạnh muốn đóng băng. Tôi đi lang thang quanh sân trường đại học, gần đó là đội văn nghệ đang tập dượt cho phần trình diễn cuối năm.

Cre: Đội Sinh viên tình nguyện trường ĐH KTQD.

Sát bên vách đá nhìn ra biển. Một túp lều gió được dựng lên, ánh sáng màu vàng từ túp lều hắt đến, mang cảm giác ấm áp kỳ lạ.

Endless love, with you.

Anh muốn những ngày tháng sau này, đều có em ở bên.

Em muốn dành sự dịu dàng của cả đời này cho anh.


Vậy là "Anh chả yêu em~" cũng hoàn thành rồi. Cảm ơn mn đã yêu mến và ủng hộ mình. Mình xin gửi chiếc link nhỏ ở phần cmt để mn có thể chia sẻ, góp ý cùng mình nha.

Hy vọng sẽ nhận được thật nhiều lời nhận xét, tâm sự từ các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip