Chương 13: "Chỉ một đêm thôi..."

"LEE JENO! CẬU NÓI GÌ HẢAAAA? Jaemin.....thực sự....là.....bồ nhí à không người yêu trên danh nghĩa hợp đồng? Hai người.....thực sự.......Angrrrrr...hai người dám qua mắt cháu mà hẹn hò??!!!"

Lee Haechan sau khi biết chuyện thì giãy đành đạch khóc lóc kêu than chủ vì Jaemin và ông cậu ruột chơi trò yêu đương qua mắt với mình. Thật ra cậu vốn dĩ đã biết chuyện mà không cần Jaemin hay Jeno kể, mà là từ vị khách quen Mark Lee kia tâm sự. Nhưng khi nghe người trong cuộc thú nhận thì mới thấy tủi thân làm sao khi mà mình bị cho ra rìa.

"Đừng có lèo nhèo nữa, nếu không còn chuyện gì thì ra ngoài đi để người khác còn làm việc"

Cũng đã gần 3 tháng kể từ ngày Lee Jeno tuyên bố cắt đứt với Jaemin, nếu có ai đó hỏi hắn rằng hắn có buồn không hoặc đau không thì câu trả lời sẽ là:

"Có...có chứ"

Trong một lần uống rượu say, hắn cứ lẩm bẩm mãi câu trả lời đó trong vô thức. Bộ dạng say xỉn của cậu chủ nhà họ Lee đã bị tất cả người làm trong nhà nhìn thấy, kể cả người quản gia lớn tuổi kia cũng phải kinh ngạc.

"Này, có nghe thấy gì không hả? Ra ngoài để người khác còn làm việc"- Jeno liếc mắt nhìn Lee Haechan vẫn nằm ườn trên sofa với dáng vẻ ấm ức mà nói.

"Bảo sao....dạo này Jaemin cứ thất thần như vậy..... thì ra là do cái con người mặt lạnh này, đáng đời!" - Lee Haechan vừa nói vừa lườm Jeno.

"Gì cơ? Jaemin làm sao?"- Jeno nghe thấy vậy liền dừng bút ngẩng lên hỏi, nhưng Haechan lại vờ như chẳng nghe thấy gì mà đi thẳng.

"Này!"

"..."
"Này, đứng lại!"

"..."

"Này! Thằng quỷ kiaaaa!"

Lee Jeno có hét to đến mấy thì Lee Haechan cũng chuồn rồi nên hắn chỉ đành ôm cục tức ngồi đó trút giận lên nhân viên của mình.

"Các cô các cậu làm ăn kiểu gì thế hả? Muốn nghỉ việc hay gì? Làm lại từ đầu!"

*tút tút tút

"Đồ....angrrrr điên chết đi mà"- Vị trưởng phòng kế hoạch và đầu tư là một người trẻ tuổi họ Hwang tên Injun nổi tiếng trong công ty với sự thân thiện đã phải mỉm cười nhẫn nhịn gần 6 năm với tên tổng giám đốc này.

Lee Jeno trầm mặc xoa bóp hai bên thái dương mình, quả thực khi ai đó chỉ cần nhắc tên Jaemin thì hắn liền bị phân tâm và trở nên cáu gắt thất thường.

*Ở một căn nhà to to khác:

"Jaemin, dạo này không thấy giám đốc Lee đến đón con đi chơi nhỉ?"

"..."

"Jaemin, giám đốc Lee dạo này không qua chơi sao?"

"..."

"Jaemin, mẹ nghe nói công ty của giám đốc Lee sắp ra mắt thị trường một con robot chăm sóc sức khoẻ, con gửi lời chúc mừng hộ ba mẹ nhé!"

"..."

"Jaemin, giám đốc Lee...."

"Mẹ, con xin mẹ đó, mẹ đừng suốt ngày cứ giám đốc này giám đốc kia nữa được không?"- Jaemin vò đầu bứt tai nằm trên giường giãy nảy. Từ ngày Lee Jeno không đến làm phiền cậu nữa thì ngày nào Jaemin cũng luôn trong trạng thái thất thần, những lúc không có việc gì làm lại thấy bứt rứt không yên. Cậu đã chọn một lớp phụ đạo tiếng Trung để bù vào thời gian suy nghĩ lung tung nhưng lạ lắm. Đến đêm khi chuẩn bị đi ngủ, trong đầu cậu cứ vọng đi vọng lại lời nói của Jeno hôm đó.

"Tự do rồi? Phải, mình tự do rồi....mà tại sao lại cảm giác chẳng như mong đợi chút nào?"- Jaemin tự thì thầm hỏi bản thân, cậu trùm chăn kín đầu, đeo airpods nghe nhạc cho dễ ngủ. Nhưng mỗi lần bên tai chuyển tới bài hát "On rainy days" thì lồng ngực cậu dường như bị thứ gì đó đè cảm giác ngột ngạt kinh khủng.

Một ngày mới lại đến, lại là một buổi sáng nữa Jaemin phải đến trường với đôi mắt có quầng thâm y như con gấu trúc. Cứ ngỡ đi học thì tránh được nghe mẹ nhắc đến người kia nhưng ai ngờ Lee Haechan hôm nay từ lúc gặp cậu miệng không ngừng nhắc tên Lee Jeno.

"Ổng đối xử với mày tệ lắm đúng không? Lee Jeno đúng là cái đồ mặt lạnh, bảo sao không lấy được vợ. Mày đừng lo, tao nhất định sẽ giúp mày trả thù ổng. Mày đừng......."

"Có con rồi" - Jaemin ngằm gục trên bàn nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói.

"Gì cơ?"- Lee Haechan đang hăng bỗng khựng lại hỏi.

"Có con rồi"

".....Mày nhắc lại được không?"

"Có con rồi....ổng có con rồi"

"...."

"..."

"M-Mày....mày nói...c-có con....là sao?"- Lee Haechan đần mặt nhìn Jaemin hỏi.

"Tao nói ổng có con rồi. Con của...."

"ÔNG GIÀ LEE JENOOO! Mày, đi theo tao!"

Haechan bỗng tức xì khói kéo tay Jaemin ra khỏi giảng đường, mặc kệ Jaemin có cố giải thích nhưng Haechan cũng ngăn lại không cho cậu nói thêm bất cứ điều gì.

"Mày đưa tao đi đâu?"

"Còn đi đâu, đi gặp cái người chơi ra sản phẩm chứ đi đâu"

"Ê này nhưng mà......"

"Đừng nói gì nữa, tao đang phát điên lên đấy"

Jaemin biết mỗi khi Haechan mà tức giận thì ai ngăn cũng không nổi nên chỉ biết thở dài để mặc Haechan kéo mình đi. Nhân viên của công ty từ lễ tân tầng một đến trợ lý riêng của Lee Jeno đều đã biết mặt Haechan nên họ không thắc mắc bất cứ điều gì khi gặp Haechan ở công ty. Nhưng có điều hôm nay, Haechan mặt hằm hằm tức giận kéo theo một omega nữa đi thẳng vào thang máy lên phòng tổng giám đốc khiến mọi người bàn tán xôn xao.

"Cậu Lee, giám đốc đang........"

"Yaaaa, LEE JENO!"

Haechan không nghe lời trợ lý mà thẳng chân đạp cửa vào phòng Jeno. Đây là lần gặp lại đầu tiên sau khi cắt đứt nên Jaemin có chút e dè đứng sau lưng Haechan.

"C-Cái.....cái gì.....kia??!!"

Lee Haechan đứng sững người nhìn Lee Jeno đang ôm eo một cô thư ký, hơn nữa cái tư thế đầy mờ ám này khiến tay Haechan lạnh ngắt.

"Vào phòng người khác mà không biết gõ cửa sao?"- Lee Jeno càng nói càng to, cảm tưởng từ cuối cùng hắn quát lên đến tầng dưới cũng nghe thấy được. Lee Haechan kéo mạnh tay Jaemin lên đứng ngang với mình rồi chỉ trỏ mà chẳng kém cạnh hét lên.

"Gõ cửa thì sao biết được cái người chơi ra sản phẩm vô tâm kia là người như thế nào hả?"

Lee Jeno vừa nhìn thấy Jaemin hắn có chút khựng lại, nhưng nhanh chóng nhếch môi cười lạnh.

"Hôm nay còn có tâm trạng đưa bạn thân đến đây làm loạn à? Cũng chịu thua cháu luôn đấy, Haechan"

Jaemin bị kéo lên trước thì có chút gượng gạo, cậu giả vờ đưa mắt đi hướng khác nhưng hành động của Lee Jeno thật sự quá khoa trương khiến cậu phải quay ra nhìn. Hắn ngồi xuống ghế còn tiện tay kéo theo cô thư ký đang run rẩy sợ hãi bị lấy ra làm bia đỡ đạn ngồi lên đùi hắn.

"Jaemin, nói gì đi, đừng sợ tao bảo kê mày"- Lee Haechan vừa xắn tay áo lên vừa nói.

Ánh mắt Jaemin không hiểu vì sao cứ dán chặt lên bàn tay đang đặt ở eo cô thư ký của Lee Jeno mà thất thần. Cậu nhớ không lầm thì bàn tay ấy cũng từng đặt ở eo cậu rất nhiều lần.

"Haechan, tao...mày hiểu lầm ý tao rồi. Người có thai không phải tao, mà là người khác. Tao chưa được giải thích thì mày đã kéo tao đến đây rồi"

Lee Haechan giờ mới hiểu ra vấn đề, nhưng là bạn thân bao năm chả lẽ bản thân lại không nhìn ra Jaemin đang thích Jeno sao? Haechan vẫn rất tức giận vì hành động ngu ngốc của ông cậu mình.

"Được, tao hiểu rồi nhưng mà mày nói rõ đi. Chuyện hợp đồng giữa hai người...kết thúc rồi?"

"....Ừ...kết thúc rồi"- Jaemin đơ mất mấy giây vì câu hỏi này. Bản thân cậu cũng không biết vì sao bản thân lại có cảm giác tiếc nuối nữa.

"Nghe thấy chưa? Bạn cháu thú nhận rồi thì coi như kết thúc rắc rối này ở đây đi. Nếu không còn gì thì nên giải tán cho người khác làm việc đi"- Lee Jeno thản nhiên nói.

"Làm việc cái con khỉ!!!"- Haechan lập tức định mắng nhưng Jaemin đã kịp ngăn lại.

"Haechan, mày ra ngoài đợi tao một chút được không?"- Jaemin bỗng lên tiếng, cậu quay sang mỉm cười vỗ nhẹ vào tay Haechan trấn an.

"Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không, giám đốc Lee?"

Jeno nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó hắn thả cho cô thư ký rời khỏi đùi mình mà quay sang nhìn Jaemin. Khi căn phòng chỉ còn hai người, người định lên tiếng trước là Lee Jeo nhưng lại bị Jaemin cướp lời trước.

"Giám đốc Lee, cảm ơn anh vì thời gian qua đã hợp tác giúp tôi huỷ hôn. Cũng cảm ơn vì đã đối xử tốt với tôi. Tôi biết tôi đã khiến chú thất vọng....nhưng tôi nghĩ như thế mới tốt cho cả hai. Tôi sẽ đi du học tiến sĩ bên Trung trong tuần tới, vậy nên.....tôi....tôi chỉ mong chú giúp tôi thêm một lần nữa thôi...có được không?"

"...Được...em muốn gì?"

"Chúng ta....ở bên nhau một đêm được không?..Chỉ một đêm thôi, tôi chỉ muốn biết bản thân mình có cảm giác gì với chú không thôi..."

"Em nghĩ tôi là trò đùa của em sao? Thích thì đến không thích thì đuổi? Na Jaemin, em thật sự khiến tôi thấy bất ngờ đấy"

Jaemin nghe những lời không nóng không lạnh này mà bỗng thấy mắt hơi cay cay. Nhưng cậu vẫn cố gượng cười nhìn Jeno.

"Tôi xin lỗi, làm phiền chú rồi, giám đốc Lee. Tôi xin phép đi trước"

"Em muốn ngày nào?"

Ngay khi vừa quay lưng bước đi thì hắn bỗng hỏi Jaemin khiến cậu ngỡ ngàng.

"Tôi hỏi em muốn ngày nào chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau một đêm để tôi có thể sắp xếp công việc"

"Ngày mai được không?"- Jaemin vẫn đứng quay lưng mà trả lời.

"Ngày mai có cuộc họp hội đồng không thể vắng mặt"

"Vậy ngày kia?"

"Ngày kia ra mắt sản phẩm mới"

"...."

"Vậy chốt đi, mai tôi sẽ qua với em"- Lee Jeno nãy giờ trả lời đều nhìn Jaemin, ánh mắt chưa rời khỏi hình dáng cậu nửa giây.

"Nhà...nhà tôi sao?"- Jaemin có chút lúng túng hỏi.

"Vậy em muốn ở đâu?"

"...."

"Được rồi, mai tôi đón em ở cổng trường rồi chúng ta về nhà riêng của tôi"

Jaemin khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Cậu để lại người trong phòng với dáng vẻ đang nửa giận dỗi nửa tiếc nuối khi không thể giữ cậu lại ngắm thêm một lúc. Lee Jeno ngả lưng ra sau ghế nhắm mắt thở dài.

"Chỉ một đêm thôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip