chương 46

Đảo mắt một cái đã đến đêm 30, dựa theo lệ thường, một nhà ba người La Tại Dân sẽ tới nhà bà ngoại để mừng năm mới, cùng đi với bọn họ còn có dì, dượng và gia đình cậu mợ.

Mẹ La Tại Dân là con gái lớn của bà ngoại, nhưng La Tại Dân lại là người nhỏ tuổi nhất trong số các anh chị em.

Song, ở nhà bà ngoại hôm nay chỉ có con gái của cậu - Trương Hiểu Miêu, hai con của dì, một đã lập gia đình phải về nhà chồng mừng năm mới, một thì lớn hơn La Tại Dân ba tuổi, nam, tên gọi Lý Diệu Đông, tính cách ngang bướng, học một trường đại học tầm thường, năm trước đã tốt nghiệp đi làm, nhưng đêm nay lại không tới.

Dì và mẹ cậu giúp bà ngoại làm cơm tất niên trong phòng bếp, liên tục oán giận Lý Diệu Đông không chịu nghe lời. Đại khái là người nọ vừa lên đại học đã bắt đầu không về nhà còn học đòi hút thuốc uống rượu, sau khi tốt nghiệp liền theo đám bạn chẳng ra gì lêu lổng khắp nơi, vân vân và vân vân... Giọng điệu của dì hàm chứa một loại cảm xúc chỉ hận rèn sắt không thành thép.

La mama đáp lời: "Chị đã nói với em ngay từ đầu rồi, con, là phải quản nghiêm từ bé! Em cứ bỏ mặc nó, nó đi sai đường học cái xấu xa là lẽ đương nhiên!"

Dì: "Em cũng quản mà, nhưng nói một câu nó liền cãi lại mười câu, câu nào câu nấy đều có thể làm cho người ta tức chết! Thực sự là không quản nổi!"

La mama: "Là do em không đánh nó khi còn nhỏ, chị nói cho em biết, trẻ con là dựa vào roi vọt mà lớn lên, có đánh mới thành con ngoan, phải đánh từ tấm bé, đánh rớt hết tính ương bướng của nó đi ắt là nó sẽ nghe lời."

La Tại Dân phát lạnh trong lòng, thầm nhủ, nếu cái thứ ấy có thể xây dựng hiếu tâm, vậy tại sao cậu lại chán ghét mẹ mình như thế được?

Dì: "Em chính là không nỡ xuống tay, chị xem, hiện tại nó đã bị chiều hư mất rồi... Phỏng chừng một ngày nào đó em chết, nó cũng còn không biết! Ôi chao, mỗi lần nhìn thấy La Tại Dân nhà chị em đều hâm mộ không thôi, nếu Lý Diệu Đông ngoan ngoãn được bằng phân nửa La Tại Dân thôi thì em liền thắp hương cảm tạ trời đất rồi!"

Thanh âm La mama bỗng trầm xuống, lại mang theo chút đau thương, nói: "Chị đây chẳng phải nhận được giáo huấn từ anh trai của nó hay sao..."

Dì cũng nhỏ giọng: "Nhiều năm như vậy rồi, đã là quá khứ, chị cũng đừng suy nghĩ nữa."

... Anh trai là chỉ anh của mình sao? La Tại Dân nhất thời vểnh tai lên, song hai người bên trong không nói gì thêm nữa. Qua một lát, La mama lập tức chuyển đề tài sang chuyện con gái của dì, hỏi cuộc sống sau hôn nhân của cô ấy thế nào, đã có bầu hay chưa...

Thế nhưng, đầu óc La Tại Dân lại ngập đầy suy nghĩ về câu nói "giáo huấn từ anh trai nó" của mẹ mình, đây là có ý tứ gì, chẳng phải anh trai cậu sinh bệnh rồi qua đời hay sao?

Buổi tối, trước khi ăn cơm, bà ngoại cầm hai bao lì xì tới cho ông ngoại, bảo ông phát cho Trương Hiểu Miêu và La Tại Dân.

La Tại Dân cầm lì xì còn chưa kịp nóng tay đã bị mẹ tịch thu. Cậu cũng quen với chuyện này rồi, tiền mừng tuổi hàng năm đều nộp lên đủ cả, nhưng Trương Hiểu Miêu thì lại không quen, cô kỳ quái hỏi: "La Tại Dân, tiền mừng tuổi của anh thế nhưng lại đưa cho mẹ anh à?"

La Tại Dân "Ừ" một tiếng, chưa từng cảm thấy tiền mừng tuổi nên là của mình.
Mợ vừa nghe vậy cũng liền sửng sốt: "Chị cả, A Dân lớn như vậy rồi mà chị còn quản lý tiền nong của nó hay sao?"

La mama kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, ngay cả học bổng giành được La Tại Dân cũng giao cho chị nữa kia."

Trương Hiểu Miêu kinh ngạc: "Bác, bác làm như vậy là không đúng đâu, tiền này là bà ngoại cho La Tại Dân, sao bác có thể lấy đi, bác lại còn lấy cả học bổng của anh ấy? Thế chẳng phải bản thân anh ấy không có nổi một đồng à?"

La mama trừng mắt nhìn Trương Hiểu Miêu một cái: "Bác là đang tiết kiệm tiền mua nhà cho anh, anh cần cái gì cứ nói, tự nhiên bác sẽ cho. Tất cả những gì của bác sau này đều để lại cho anh chứ có ôm theo vào quan tài được đâu?"

Trương Hiểu Miêu đồng tình mà liếc mắt nhìn La Tại Dân, La mama bị nghi ngờ quyền uy, cảm thấy cũng có chút không vui, lúc này liền đem đầu thương mũi giáo nhắm vào Trương Hiểu Miêu: "Ngược lại cháu đấy, không phải cháu đã tốt nghiệp rồi sao, cớ gì còn lấy tiền mừng tuổi của bà nội?"

Trương Hiểu Miêu nhỏ hơn Lý Diệu Đông một tuổi, năm nay vừa mới ra trường, nhưng từ nhỏ thành tích học tập của cô đã không tốt lắm, không đậu vào đại học chỉ ghi danh ở một học viện nghệ thuật mà thôi. Cũng chính vì thế mà La Tại Dân không ít lần nghe mẹ chê bai cô gái này, nghe nói sau khi tốt nghiệp cô cũng chưa tìm được việc làm tử tế, cả ngày ở nhà ngủ đến khi mặt trời lên cao, hai ba giờ chiều mới ra khỏi cửa đi làm người mẫu cho người khác vẽ tranh. Tuy rằng cô cũng có thu nhập, nhưng vì công tác không giống bình thường, cho nên La mama vẫn cảm thấy cô ấy rất có vấn đề.

Trương Hiểu Miêu nói: "Đây là bà nội xót cháu, đúng không bà?"

Bà ngoại La Tại Dân cười ra tiếng, nhưng La mama lại không chịu bỏ quá: "Bà nội thương cháu, thế sao cháu lại không hiểu chuyện như vậy?"

Trương Hiểu Miêu đen mặt: "Cháu không hiểu chuyện chỗ nào? Cháu cũng kiếm tiền mua đồ biếu bà nội nha!"

La mama nói: "Cháu hiếu kính bà nội là lẽ đương nhiên, nhưng đã có công ăn việc làm còn lấy tiền của người già cả là cháu không đúng."

Trương Hiểu Miêu tức đến mặt mũi trắng bệch, La mama thế nhưng vẫn không chịu ngừng, "Lại nói, cái công việc kia của cháu tính là ổn định hay không ổn định nào?" Bà liếc mắt nhìn cô cháu gái mình một lượt, tiếp tục lên lớp, "Bác nói này, cháu đường đường là con gái một gia đình tử tế, vẫn nên tìm cái công tác đàng hoàng sau đó thừa dịp còn trẻ mà kiếm một người đàn ông ổn định rồi kết hôn đi!"

Trương Hiểu Miêu ném bay đôi đũa: "Bác có thấy phiền hay không, cháu yêu đương hay không yêu đương, ba mẹ cháu còn chưa quản, bác bận tâm nhiều thế không mệt mỏi à?"

La mama ngẩn người, run môi nói: "Cháu, cháu... chẳng phải bác đây là muốn tốt cho cháu hay sao!"

Cậu của La Tại Dân trừng mắt nhìn Trương Hiểu Miêu, hoà giải: "Sao lại nói năng với bác con như vậy."

La mama vừa thấy có người giúp mình, liền kiêu ngạo hẳn lên: "Đúng thế, còn nhỏ tuổi nên mới không hiểu phép tắc, cháu nhìn lại cháu đi, tai xỏ khuyên chi chít, tóc nhuộm xanh đỏ tím vàng, bộ dáng y hệt lưu manh, chẳng trách học hành không nổi rồi quay sang làm người mẫu người meo..."

Mợ thấy mẹ La Tại Dân càng nói càng quá đáng, cũng không vui trong lòng: "Chị cả, Hiểu Miêu nó làm công tác nghệ thuật, nào có giống những gì chị vừa nói đâu."

Mắt thấy bầu không khí có phần căng thẳng, mấy người ngồi ăn cơm liền vội vã lên tiếng giải hòa, bà ngoại cũng nói: "Năm mới, bớt tranh cãi, ăn cơm đi."

Sau khi ăn xong, mọi người quây quần lại trong phòng khách xem chương trình chào mừng năm mới, La Tại Dân ngồi cạnh Trương Hiểu Miêu, nhỏ giọng nói: "Em họ, những lời mẹ anh nói, em đừng để trong lòng, bà vẫn luôn như vậy đấy."

Trương Hiểu Miêu cười khúc khích, cũng nhỏ giọng thì thầm bên tai La Tại Dân: "Làm sao anh nhịn được nhiều năm như vậy chứ? Em mà có một bà mẹ như thế, đảm bảo không chịu nổi một ngày."

La Tại Dân cười khổ: "Anh cũng không chịu được, nhưng có cách nào đâu, ai bảo bà là mẹ của anh."

Trương Hiểu Miêu liếc mắt nhìn mẹ La Tại Dân một cái: "Em còn tưởng anh sẽ đứng về phía bác nữa cơ."

La Tại Dân buồn bực, đúng vậy, vì sao ngay cả cậu cũng không cách nào ủng hộ mẹ mình?

Cũng chẳng biết từ khi nào cậu đã bắt đầu nghi ngờ lời nói của bà, cho dù bà có mang đủ loại lý do kỳ quái và cả đống minh họa từ báo đài ra để thuyết phục thì cậu cũng không tán thành... Có thể vì cậu được thụ hưởng nền giáo dục nơi trường lớp, từ nhỏ đến lớn gặp gỡ không ít thầy cô bạn bè, nên đã nhìn thấy một thế giới khác, một thế giới tương đối khách quan, tương đối chính xác hơn, nhờ đó mà dần có năng lực nhận biết đúng sai, để rồi cuối cùng không còn bị vây hãm triệt để trong cái nhà giam kia nữa.

Tiết mục đón Xuân năm nay không khác gì năm trước, chẳng bao lâu sau gia đình nhà cậu đi về, La Tại Dân chui vào một góc sô pha vừa nhắn tin cho Thương Hỏa, vừa câu được câu chăng mà nghe mẹ nói chuyện phiếm với dì. Đại khái là bọn họ đang nói tới một cô gái quen biết cách ba bốn tầng quan hệ.

Dì: "Đứa nhỏ ấy hiếu thuận cực kỳ! Nghe nói năm ngoái ba nó trúng gió, nó liền xin nghỉ học nửa năm chạy về quê, mỗi ngày ở bên giường bệnh chăm sóc cho ba, từ đổ bô dọn nước tiểu cho tới tắm giặt mát xa..."

La mama: "Mẹ con bé đâu?"

Dì: "Chết sớm, cũng thực đáng thương... Nhưng nhà mẹ đẻ con bé rất có tiền, còn để lại cho nó hai căn hộ. Chị nói xem, gia cảnh như thế cũng không phải là túng thiếu đúng không, nếu phải người khác, có khi chỉ mời một hộ lý về là xong, nhưng đứa bé kia lại vô cùng hiếu thuận... Em còn nghe nói, ở trường học nó cũng tiết kiệm lắm, một tháng các sinh viên khác tiêu tốn ít nhất hai ngàn, con bé thế nhưng chỉ dùng hết có tám trăm!"

La mama liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Cô bé này học trường gì, năm nay bao nhiêu tuổi?"

Dì: "Lớn hơn La Tại Dân một tuổi, bởi xin nghỉ học nửa năm nên bị chậm, hiện tại vẫn là năm ba đại học sư phạm, ra trường sẽ làm giáo viên tiểu học, tan tầm sớm, có nghỉ đông và nghỉ hè, mấu chốt là tiền lương rất cao!"

La mama nhíu mày: "Lớn hơn một tuổi à..."

Dì: "Lớn mới tốt, con gái lớn biết yêu thương chăm sóc người khác hơn mà!"

Trong đầu La Tại Dân liên tục vang lên cảnh báo. Lớn hơn một tuổi? Biết yêu thương chăm sóc người khác? Cái này có quan hệ gì tới mình đâu?

La mama: "Nói cũng phải."

Dì La Tại Dân nhỏ giọng thì thầm: "Nếu chị thấy được, em sẽ nhờ người hỏi thăm, điều kiện của La Tại Dân nhà chị tốt như vậy, phỏng chừng người ta vừa gặp đã muốn gả cho ấy chứ!"

La mama: "Ừ, cũng được..."

La Tại Dân nghe đến đó, đầu óc hoàn toàn mụ mị!

Mẹ và dì đang đùa hay sao? Đây là muốn bố trí cho cậu đi xem mắt?

La Tại Dân triệt để rơi vào trạng thái bị sét đánh! Bản thân là một thanh niên năm ba đại học, ấy thế mà mẹ và dì đã bắt đầu thu xếp cho cậu gặp gỡ cùng tìm hiểu đối tượng kết hôn rồi! Cậu đang sống trong thời phong kiến đó sao!?

Trong lòng tích tụ một cục tức khó có thể tiêu tan, nhưng La Tại Dân không nói gì hết cả. Đêm nay là giao thừa, cậu không muốn tranh cãi lôi thôi, chỉ có thể ra vẻ thông cảm mà nghĩ, có lẽ hai người kia ăn no nhàn rồi rồi tán gẫu linh tinh thôi... Chẳng qua, nếu sau này mẹ cậu thực sự nhắc tới, cậu sẽ nhất quyết không đi!

Trong lúc im lặng nhẫn nhịn, La Tại Dân bỗng nhận thấy vòng tay khe khẽ rung lên, là Thương Hỏa nhắn tin tới, bọn họ vừa tán gẫu về chuyện tất niên ăn món gì, còn thảo luận đôi câu về tiết mục đón Xuân nữa.

La Tại Dân vẫn chưa phát hiện, tuy trước đây đã nói game chỉ là game, tình cảm trong game sẽ không kéo ra ngoài hiện thực, nhưng chẳng biết từ lúc nào mối liên hệ cùng những lần liên lạc của cậu và người kia đã chậm rãi mon men ra tận ngoài đời...

Nhìn tên người gửi tin, còn có mấy câu chê bai châm biếm của hắn đối với tiết mục đón Xuân, La Tại Dân lại cảm thấy được an ủi một cách lạ kỳ. Cậu nhanh chóng hồi đáp đối phương, đặt tất cả tâm tư vào đoạn đối thoại cùng Thương Hỏa để né tránh hiện thực, để triệt để quên đi hoàn cảnh buồn bực hiện giờ.

Hàn huyên một lát, Thương Hỏa đột nhiên hỏi: "Sao hôm nay em lạ vậy?"

La Tại Dân ngẩn ra: "Lạ chỗ nào?"

Thương Hỏa: "Bám người hơn so với bình thường."

A Dân: "..."

Thương Hỏa: "Có phải nhớ anh không?"

La Tại Dân thoáng dừng động tác trên tay, kinh ngạc trước sự sắc bén của người nọ.

A Dân: "Ừm."

Lần đầu tiên cậu thừa nhận, thừa nhận mình nhớ Thương Hỏa, thừa nhận rằng mình cần hắn.

Sau khi La Tại Dân gửi một chữ này đi, bên kia ngược lại rất lâu không có hồi âm. Cứ hai giây cậu lại liếc mắt nhìn xuống vòng tay một cái, sau một phút đồng hồ dài tựa ba thu, mới thấy Thương Hỏa trả lời tin nhắn.

Thương Hỏa: "Anh cũng nhớ em."

Nhìn thấy bốn chữ kia, La Tại Dân bỗng chốc giãn hai hàng lông mày đang nhíu chặt ra, lòng bàn tay dấy lên một trận ấm nóng mà nội tâm thì ngọt lịm như thể vừa được đút cho một viên kẹo đường.

Ngay sau đó Thương Hỏa lại gửi tới một tin nhắn nữa: "Vừa rồi kích động quá nên đã tự chụp một tấm ảnh, định send cho em xem nhưng lại sợ dọa đến em, cuối cùng anh xóa mất."

Bên dưới những lời này, Thương Hỏa còn gửi kèm một hình ảnh. La Tại Dân vừa nhìn, liền thấy đó là bộ dáng Thương Hỏa trong game, loại ảnh chụp như vậy có đầy ở các topic trên mạng, chẳng biết người kia lấy được ở đâu thế mà còn chưa xóa bỏ đi.

Thương Hỏa: "Em chịu khó một chút, cứ nhìn cái này mà tưởng tượng ra anh vậy."

La Tại Dân suýt thì bật cười thành tiếng, đầu mày cuối mắt đều tràn ngập ngọt ngào cùng yêu thương, khiến cho bầu không khí xung quanh đều nổi lên hương vị vô cùng ái muội.

La mama đang nói chuyện với em gái bỗng dưng quay đầu, bất chợt nhìn thấy biểu tình của con mình...

Người ta vẫn nói, có thiếu nữ nào lại chẳng mộng mơ, có thiếu niên nào không biết yêu thương nhung nhớ, cho dù là một ông lão bảy tám chục tuổi đầu, cũng còn có thể trải qua cảm giác hoa xuân nở muộn... Nhìn vào bộ dáng hiện tại của con trai, La mama rất rõ ràng...

Có lẽ là La Tại Dân đang yêu.

Tuy nhiên La Tại Dân vẫn không biết mẹ đã lưu ý đến vẻ mặt dị thường của mình, cứ một mực chuyên chú nhìn vào giao diện hiển thị của vòng tay, tiếp tục tán gẫu cùng Thương Hỏa.

A Dân: "Sao lại sợ dọa đến em, bộ dáng của anh rất xấu à?"

Đột nhiên cậu bắt đầu tò mò về Thương Hỏa ở ngoài đời thực, diện mạo, chiều cao của người nọ như thế nào... Lúc này, cậu không khống chế được mà nhớ lại lời Lý Dao Dao khuyên nhủ Hứa Tịnh Nhi vào hôm đi du thuyền - Người có thanh âm dễ nghe ở trên mạng, hiện thực nhất định một thằng cha xấu cực kỳ, thanh âm có từ tính, nói không chừng lại là một gã béo đâu.

Vừa vặn, Thương Hỏa hỏi ngược lại: "Nếu anh rất xấu em sẽ ghét bỏ anh sao?"

Sặc, La Tại Dân giật giật khóe mắt, nếu thực vậy thì đúng là cảm giác chênh lệch như trời với đất. Chẳng qua, La Tại Dân vẫn thấy Thương Hỏa sẽ không đến mức khó coi, dù sao mị lực của đối phương cũng phóng ra tứ phía như thế cơ mà.

Cậu là người không mấy quan tâm đến diện mạo, khi quen biết một ai đó, cảm giác sẽ từng chút tích tụ qua những khoảnh khắc ở chung thôi.

La Tại Dân trả lời: "Anh không chê em là con trai, sao em lại ghét bỏ vì anh xấu được."

Nhắn xong lời này, cậu mới phát hiện, mình thế nhưng đã bất giác gửi đi một "câu tâm tình" ... Đây có lẽ là lời tình ý đầu tiên mà cậu bật ra suốt hai mươi mấy năm qua, cũng là lời tâm tình buồn nôn nhất!

Quả nhiên Thương Hỏa không trả lời. La Tại Dân ngượng ngùng tắt quầng sáng trên vòng tay đi, ra vẻ trấn định nhìn về phía TV, chẳng qua nội tâm vẫn luôn cuộn trào bao nhiêu cảm xúc trong lúc chờ đợi hồi đáp của người kia, vừa khẩn trương lại vừa mong đợi.

Lúc ấy Lý Đế Nỗ cũng ngồi trước TV xem chương trình đón xuân, nhìn thấy tin nhắn của La Tại Dân, bỗng chốc triệt để ngây người, qua vài giây mới bật cười thành tiếng.

Lý Đế Nỗ cảm thấy buồn bực, hắn hao tổn bao nhiên tâm tư mới khiến đối phương có phản ứng, vậy mà chỉ một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của người ta lại có thể làm hắn ngây ngô như thằng ngốc chìm đắm trong mối tình đầu của tám năm về trước rồi. Thật không công bằng...

Em trai Lý Đế Nỗ bắt đầu nghịch ngợm, nhào lên người hắn coi hắn như bao cát để luyện quyền. Lý Đế Nỗ không đau không ngứa nhưng vẫn đẩy thằng nhóc ra theo bản năng, uy hiếp: "Đừng làm phiền tao, tao đánh mày bây giờ!"

Cậu em trai ngoan ngoãn hơn một chút, ở cách đó không xa làm bộ đấm mấy quyền vừa học về đây, ý đồ khiến anh trai chú ý đến mình. Thế nhưng Lý Đế Nỗ hoàn toàn không quan tâm, hắn còn đang bận vắt óc nghĩ cách nói chuyện yêu đương cùng một cậu con trai khác.

Vào lúc 0 giờ, La Tại Dân về tới nhà liền nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của Thương Hỏa cùng không ít bạn bè, Đông Huyên, Hầu Đông Ngạn, thậm chí có cả Tưởng Bạch Giản... nhưng lại không có Lý Đế Nỗ.

La Tại Dân do dự một chút, giơ tay nhắn cho Lý Đế Nỗ một tin, song Lý Đế Nỗ chỉ hồi đáp bằng một cái mặt cười.

Bởi vì sáng sớm hôm sau còn phải đi chúc tết họ hàng cho nên đêm đó La Tại Dân không lên game, chúc Thương Hỏa "Ngủ ngon" xong liền chìm vào mộng đẹp.

Ba giờ sáng, cửa phòng La Tại Dân bị người lặng lẽ mở ra, một bóng đen dò dẫm tiến vào, ngay cả đèn cũng không bật, chỉ rón rén đi tới bên giường La Tại Dân, ngồi xổm xuống.

Người phụ nữ lẳng lặng nhìn đứa con đang say ngủ của mình, qua một hồi lâu mới thò tay vào chăn tìm được vòng tay thông minh trên cổ tay La Tại Dân.

Bà xốc một góc chăn lên, định mở vòng tay, thế nhưng ý đồ này không thực hiện được. Vòng tay yêu cầu mở mã bằng phương thức quét võng mạc, bà nhìn vào cái thiết bị kia, đèn cảm ứng chỉ chợt lóe đỏ rồi không có thêm bất cứ phản ứng gì nữa...

Trong lòng vô cùng kích động, bà tự nhiên rất muốn đánh thức con mình, bảo đối phương thẳng thắn kể ra gần đây thường hay liên hệ với ai, lại vừa nhắn tin cho ai ở nhà bà ngoại, có phải đang giấu mình lén lút yêu đương không, nếu có, vì sao không tự nói với mình, cô gái kia rốt cuộc là dạng người gì, có khi nào đang lừa gạt con bà hay không...

Bà suy nghĩ quá nhiều, thời điểm trước đó căn bản không tài nào ngủ được, nên mới quyết định lẻn vào phòng con trai tìm hiểu một phen. Thế nhưng hiện tại, nhìn vẻ mặt say ngủ của La Tại Dân, rốt cuộc bà vẫn nhịn được xúc động đánh thức cậu dậy tra hỏi mà lặng lẽ đi ra ngoài.

La Tại Dân ngủ rất sâu, căn bản không biết mẹ mình mò tới lúc nửa đêm. Mãi đến khi thức dậy, mở vòng tay, thấy màn hình hiện lên thông báo quét đồng tử không trùng khớp hơn mười lần, đồng thời nhắc nhở xác nhận thân phận để tăng bảo mật, cậu mới có phần buồn bực. Từ khi mua đến nay cái vòng tay này chưa từng gặp phải vấn đề tương tự, chẳng lẽ đêm qua cậu nằm mơ rồi giơ vòng tay lên nhìn hay sao?

Không đúng, nếu cậu nhìn, nhất định mã khóa sẽ được mở ra... lẽ nào có người khác đã sờ tới nó?

La Tại Dân nhanh chóng nghi tới một đối tượng khả nghi duy nhất: mẹ mình. Thế nhưng cậu lại nghĩ, cho dù mẹ mình có biến thái hơn thì cũng không thể vào đây sờ sẫm vòng tay giữa lúc đêm khuya đâu? Nói không chừng là vòng tay phát sai tín hiệu...

Đi thăm họ hàng thân thích nguyên một ngày, nghe mẹ mình thổi phồng sự nhu thuận, nghe lời của mình, La Tại Dân cảm thấy lỗ tai sắp sửa đóng kén rồi. Người khác hỏi, bao giờ con chị tốt nghiệp, cậu nhóc thông minh như vậy có định để nó học lên cao học hoặc là xuất ngoại hay không? Khi ấy, mẹ cậu sẽ lập tức trả lời, xuất ngoại cái gì, chị xem đấy, con nhà ông này bà nọ ra nước ngoài là biền biệt cả năm, cha mẹ bị bệnh cũng còn không biết, hiện tại ai để con ra nước ngoài thì chính là kẻ ngốc, tôi chắc chắn sẽ bảo nó về quê công tác, cơ quan cũng thu xếp xong xuôi rồi...

La Tại Dân nghe xong trong lòng thầm nghĩ, ai bảo là thu xếp xong xuôi, con sẽ không trở về đâu!

Hôm đó, sau một ngày bôn ba mệt mỏi, La Tại Dân không muốn làm gì cả, chỉ nghĩ nhanh nhanh chóng chóng lên game chơi với Thương Hỏa và Thang Viên, dường như chỉ có việc này mới khiến tâm tình cậu trở nên vui vẻ.

Ăn cơm chiều xong, La Tại Dân về phòng, nhưng bên ngoài vẫn có động tĩnh nên cậu không dám đội mũ giáp lên game, chỉ đành tiện tay lấy quyển 《 Thủy Hử truyện 》 trên giá sách xuống xem. Hà mama không cho cậu xem bất cứ cái gì ngoài sách giáo khoa, bao gồm cả tiểu thuyết, ngoại trừ bốn tác phẩm nổi tiếng. Vì lẽ đó, La Tại Dân chỉ có thể dùng việc xem đi xem lại mấy bộ Tam Quốc với Thủy Hử để mà tiêu khiển.

Thế nhưng không bao lâu, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động, La Tại Dân oán giận nói một câu: "Sao mẹ không gõ cửa?"

Vừa quay đầu liền thấy La mama mang theo một ly nước trái cây tiến vào, La Tại Dân nhất thời cảm thấy áy náy vì thái độ lồi lõm của mình lúc vừa rồi.

La mama trừng mắt nhìn cậu một cái, đặt mạnh ly nước trái cây xuống mặt bàn: "Trong nhà mình mà còn gõ cửa với chẳng không gõ cửa, sao con nhiều chuyện như vậy hả!"

Dứt lời bà lại ghé đầu sang xem thử La Tại Dân đang đọc sách gì, thấy là Thủy Hử truyện mới có chút yên tâm.

La Tại Dân cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm, thấy mẹ vẫn chưa đi, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ còn có chuyện gì?"

"Không có chuyện thì không được nhìn con à?" La mama bĩu môi, tựa hồ cũng cảm giác thấy sự xa cách của con trai. Đứa con này, từ nhỏ đã trầm tính y hệt như ông chồng già của bà, có cầm roi đánh cho ba phát thì cũng chẳng ho he một tiếng, không biết nó đang suy tính cái gì trong đầu nữa.

Bà đảo mắt một cái, lên tiếng thăm dò, "À, hôm kia dì con kể với mẹ về một cô gái học ở đại học sư phạm thành phố Q, hôm nay mẹ thấy ảnh chụp của cô bé đó rồi, bộ dạng cũng xem như nhẹ nhàng thanh tú, nghe nói..."

Mẹ La Tại Dân vừa mới vào đề, cậu đã lập tức đoán được phân đoạn tiếp theo, nhất thời đầu óc vang lên một tiếng sấm - Đậu má, thật à, không phải chứ!

Cảm giác áy náy ban nãy đã tan thành mây khói, La Tại Dân mất hết kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn mẹ của mình: "Mẹ muốn thu xếp cho con đi xem mặt à?"

La mama bị ánh mắt chán ghét của La Tại Dân làm cho sửng sốt: "Đúng vậy, sao thế?"

La Tại Dân đóng sách lại: "Mẹ, năm nay con học năm ba, mới hai mươi ba tuổi, không phải ba mươi hai, con chưa đến tuổi kết hôn! Hơn nữa, vấn đề bạn gái linh tinh này nọ, mẹ có thể đừng quan tâm không, con sẽ tự tìm!"

La mama vừa nghe, thầm nghĩ quả nhiên mọi chuyện đúng như mình phỏng đoán, chắc chắn La Tại Dân đã có người trong lòng, cho nên mới phản cảm với vấn đề này như vậy!

"Vậy con đã tìm chưa?" La mama hỏi.

Ánh mắt chợt lóe, La Tại Dân nghiêng đầu, đáp: "Chưa, hiện tại con một là chưa tốt nghiệp, hai là không có công ăn việc làm, chẳng cái gì ra cái gì cả cho nên không nghĩ tới."

La mama phỏng đoán một lúc lâu, càng nghĩ càng cảm thấy con trai đang dối gạt mình, nhưng bà lại không tìm ra chứng cứ, tạm thời không thể mở miệng, chỉ đành quan tâm căn dặn mấy câu rồi liền đi ra ngoài.

La Tại Dân thở phào nhẹ nhõm một hơi, ổn định lại cảm xúc, dường như mỗi lần nói chuyện với mẹ, nếu không phải là cam chịu trong bất lực thì cũng là phẫn nộ đến mất hết lý trí trong đầu!

Rốt cuộc cũng qua mười hai giờ đêm, trong nhà hoàn toàn không còn một tiếng động, La Tại Dân ủ rũ chịu đựng suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc này đã có thể phấn chấn đội mũ giáp lên. Bởi vì trước đó La Tại Dân đã nhắn tin cho Thương Hỏa nói tối nay sẽ online, nên đối phương vẫn đang chờ cậu.

Thương Hỏa tiếp tục mang La Tại Dân đi đấu trường Tiên sủng để PK, mấy ngày nay La Tại Dân chưa từng thua bất cứ trận đấu với chân nhân Linh sủng nào, vẫn duy trì thành tích toàn thắng tuyệt đối.

Thương Hỏa nói: "Cứ cái đà này, có lẽ hết tuần em có thể lọt vào top trước một trăm."

La Tại Dân cũng tràn đầy tin tưởng. Đang lúc trò chuyện với Thương Hỏa, đột nhiên cậu cảm thấy thế giới chớp động không ngừng.. Không phải, là người cậu đang bị đong đưa rung lắc! La Tại Dân biến sắc, nói một câu "Mẹ em đến", ngay sau đó "A Dân" trong game liền tiến trạng thái chờ offline.

La Tại Dân mở cái chụp mắt lên, quả nhiên nhìn thấy gương mặt mẹ mình ở gần trong gang tấc. Cậu khẩn trương đến mức cả người đều lạnh run, chỉ nghe Hà mama hỏi: "Đây là cái gì, sao con lại đội nó để đi ngủ?"

La Tại Dân mạnh mẽ lệnh cho bản thân phải bình tĩnh, đồng thời hồi tưởng lại lời nói dối trước đây: "Con đã nói với mẹ rồi, đây là thiết bị hạn chế mất ngủ."

Hà mama kêu lên: "Con có biết vừa mở cửa đã thấy con đội cái mũ to tướng nằm ngủ đáng sợ đến thế nào không! Hạn chế mất ngủ cái gì, gần đây mỗi ngày đi ngủ con đều đội nó hả?"

La Tại Dân: "Vâng..."

Hà mama rất nhanh tóm được sơ hở trong lời nói của cậu: "Thế tại sao mỗi sáng mẹ tới đánh thức con đều không nhìn thấy!"

La Tại Dân: "Con... Nửa đêm tỉnh lại tháo ra."

Hà mama: "Tháo ra? Vậy con để nó ở đâu, tại sao hôm nay mẹ mới nhìn thấy?"

La Tại Dân: "Con để trong túi xách..."

"Túi xách? Nửa đêm tỉnh giấc mà còn đứng dậy đem cái này đi cất, đây là không muốn để mẹ nhìn thấy đúng không!? Mẹ không biết con đang dối mẹ cái gì, ngày mai sẽ hỏi!" Hà mama thở phì phì mà đứng lên, mắng, "Còn bây giờ nhanh chóng ngủ đi!" Nói xong, bà liền mang theo mũ giáp đi ra bên ngoài...

La Tại Dân bị mẹ làm cho choáng váng, cả người rơi vào một cảm giác khủng hoảng không rõ nguyên nhân.

Nhưng cậu không thể lập tức đuổi theo để đòi mũ giáp lại, nếu làm vậy, chắc chắn mẹ cậu sẽ càng tra hỏi thậm tệ hơn, sẽ bắt cậu nói ra đây rốt cuộc là cái gì, vì sao lại phải đội nó khi đi ngủ. Trong trường hợp ấy, có thể bọn họ sẽ cãi nhau ngay giữa đêm khuya, làm cho cả nhà thậm chí toàn bộ khu nhà, không một ai được bình yên hết.

Vì lẽ đó La Tại Dân nhịn xuống. Cậu ngồi xuống giường, vừa bàng hoàng vừa luống cuống, mãnh liệt đè nén kích động muốn hét lên, muốn đánh người, thậm chí là muốn thương tổn chính mình.

Mãi đến khi vòng tay chấn động, La Tại Dân mới như với được một cọng rơm cứu mạng mà giơ cổ tay lên, quả nhiên là Thương Hỏa nhắn tin tới -

Thương Hỏa: "Thế nào?"

La Tại Dân suýt nữa thì òa khóc, vội vã trả lời: "Mũ giáp bị mẹ phát hiện và tịch thu rồi, làm sao đây?"

Đối mặt với việc La Tại Dân xin trợ giúp, Lý Đế Nỗ cũng không thể nói "Sao em học đến năm ba rồi mà còn bị mẹ quản như con nít vậy". Cách nói chuyện ấy quá ngây thơ, hiện tại, đối với La Tại Dân, người kia không phải là mẹ, mà là địch nhân lớn nhất và cũng là con boss siêu cường mà bọn họ phải cùng vượt qua.

Thương Hỏa: "Ngoại trừ tịch thu mũ giáp ra thì bà còn làm gì nữa?"

Thương Hỏa: "Có đánh mắng em không?"

Giờ phút này La Tại Dân giống như một đứa trẻ bị dọa cho sợ hãi, không chút giấu diếm mà thổ lộ tất cả với người duy nhất mình tín nhiệm: "Mắng thôi, không đánh em."

Thương Hỏa: "Vậy là tốt rồi, đừng nghĩ nhiều, không sao cả, đừng sợ."

A Dân: "Nhưng mẹ cầm mũ giáp đi rồi, nếu mẹ không trả lại cho em thì phải làm sao?"

Không trả thì cũng thôi đi, La Tại Dân chỉ sợ cậu càng ra vẻ quý trọng nó thì mẹ cậu coi nó thành nhược điểm của cậu rồi ra tay phá hủy, để cậu vĩnh viễn không còn loại tưởng niệm này. Giống hệt như tám năm về trước, La Tại Dân cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cũng cực kỳ bất lực... Cậu nhất thời run rẩy, dòng sông ký ức vốn đã đóng băng đột nhiên tan rã, vô số hình ảnh như những mảnh bè nhỏ trôi theo dòng nước mà cuồn cuộn đập vào tận sâu trong óc cậu...

...

"Mẹ mày ngậm đắng nuốt cay nuôi mày khôn lớn, cho mày đọc sách cho mày đến trường, cái gì tốt nhất cũng đều dành cho mày cả. Thế mà mày không ngoan ngoãn học hành, dối gạt mẹ cha lên mạng chơi game!" Người phụ nữ kia dùng ngón tay liên tụng chọc vào trán cậu, hung hăng mắng nhiếc.

Cậu run rẩy cam đoan: "Con sẽ không lơ là chuyện học hành, một tuần con chỉ chơi một tiếng, có được không..."

Người phụ nữ hung hăng cho cậu một cái bạt tai: "Mày xem thành tích cuộc thi vừa rồi đã sa sút bao nhiêu rồi, còn nói không lơ là học tập!"

Cậu cố gắng tranh thủ: "Chỉ có lần này thôi, không có lần sau nữa..."

"Mày còn dám nói điều kiện với tao! Mày có tư cách gì để đòi hỏi hả!" Người phụ nữ tức giận túm lấy cái chổi lông gà, quay người liền mạnh mẽ quất xuống thân thể cậu.

"Con không chơi nữa," La Tại Dân sợ, nhịn không được mà năn nỉ người phụ nữ kia, "Mẹ, mẹ để con lên mạng nói với bạn bè một tiếng, về sau con sẽ không bao giờ chơi game nữa..."

Thế nhưng đối phương căn bản không quan tâm tới thỉnh cầu của cậu, cứ thế cầm chổi điên cuồng đánh xuống, ngoài miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu: "Ai cho mày không nghe lời tao, chơi game cái gì mà chơi game, tuổi còn nhỏ đã học đòi kết hôn này nọ... Mày có tôn nghiêm hay không? Hả? Mày có biết xấu hổ hay không! Xem tao có đánh chết mày không nhé..."

Thì ra mẹ đã biết cả rồi, La Tại Dân cũng không hiểu làm sao mà bà biết được, nhưng cậu cũng không dám thanh minh, không dám giải thích, chỉ có thể liên tục cam đoan, sẽ không chơi game nữa, vĩnh viễn không bao giờ chơi game nữa...

Từ nhỏ cậu đã quen chịu đau, cũng rất ít khóc, nhưng đêm hôm đó lại bị mẹ đánh cho chảy nước mắt cả đêm, đau đến mức thầm nghĩ, có lẽ chết đi còn tốt hơn một chút.

Mẹ La Tại Dân lại buộc cậu phát thệ, không bao giờ nói dối, không bao giờ được giấu diếm bà, bất kể muốn làm gì cũng phải nói trước với người nhà một tiếng.

La Tại Dân không nhớ sau đó còn bị mẹ giáo dục bao lâu, tóm lại một hồi trấn áp này qua đi, cậu đã không dám nói chuyện với người khác suốt một thời gian dài, bất kể lúc thức hay lúc ngủ, trong đầu đều vang lên những tiếng chửi mắng "không có tôn nghiêm", "không biết xấu hổ" của mẹ mình. Vì thế cho nên, mặc dù cậu có thành tích vô cùng ưu tú, cũng phi thường nổi tiếng trong trường học, nhưng dưới đáy lòng vẫn cảm thấy tự ti, hèn mọn như một đống bùn.

Sau này, La mama lại nói với cậu rằng bà đã ân hận, cam đoan sẽ không đánh cậu nữa, còn nói chẳng qua nhất thời tức giận mới mất khống chế mà thôi. Bà cũng rơi lệ xoa thuốc cho cậu, ngoài miệng không ngừng thở than "Đánh vào thân con, đau lòng mẹ" với lại "Mẹ là muốn tốt cho con, con phải hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ..."

Cậu tha thứ cho người phụ nữ kia, thế nhưng cậu biết, một ngóc ngách nào đó trong tâm tư mình đã thay đổi.

Dường như cậu trưởng thành chỉ sau một đêm, khôn lớn, chín chắn và bộc phát trọn vẹn bản năng tự vệ. Mặc dù vẫn luôn duy trì mặt ngoài hoàn mỹ, nhưng bản ngã thì vĩnh viễn lưu lại ở thời điểm mười lăm dại khờ, lạc lối giữa dòng chảy của thời gian không cách nào tìm ra phương hướng.

...

Nghĩ lại đoạn quá khứ kia, La Tại Dân bỗng chốc phát run, hiện tại cậu lại chơi game, làm sao đây, cậu còn nói dối, chắc chắn người phụ nữ ấy sẽ nổi điên... Cậu không thể ngăn chặn bản thân rơi vào loại cảm giác thiếu an toàn trước mắt.

Vòng tay hiển thị ba tin nhắn Thương Hỏa vừa gửi tới -

Thương Hỏa: "Mẹ không trả lại đồ cho em cũng sao cả, phải nghĩ thoáng ra, chỉ là một cái mũ giáp, anh mua cho em cái mới là được rồi."

Thương Hỏa: "Đừng vì một cái mũ giáp mà nảy sinh xung đột với bà, lại càng không được để cho bản thân chịu thiệt."

Thương Hỏa: "Còn đó không? Có muốn anh gọi điện nói chuyện với em không?"

La Tại Dân còn chưa kịp trả lời, Thương Hỏa đã gọi tới. Cậu nhanh chóng đeo tai nghe bluetooth lên, chui vào ổ chăn, dùng chăn gắt gao bao bọc thân thể mình.

Thương Hỏa: "A Dân, có nghe thấy giọng anh không?"

Ngay trong nháy mắt nghe được thanh âm của Thương Hỏa, La Tại Dân lập tức thả lòng hàng loạt dây thần kinh đang căng thẳng tột độ của mình, tựa như thân thể được người ôn nhu ôm lấy.

***

p/s: thương em pé cáa hic :<

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip