04
Na Jaemin mấy ngày sau cũng chưa có gặp lại vị hàng xóm của mình, lịch làm việc của Lee Jeno còn không cố định hơn cả cậu, chuyện mười tháng rưỡi rồi chưa về nhà là điều bình thường, bất quá có Park Jisung lén lút trao đổi tài khoản Instagram với hắn.
Tài khoản của Park Jisung quả nhiên là điển hình cho giới trẻ ngày nay, thay đổi xoành xạch chóng cả mặt. Park Jisung chỉ thường up ảnh tự sướng một cách ngẫu nhiên, hoặc là cập nhật story thỉnh thoảng sẽ có hình bóng của Lee Jeno ở trong đấy. Bất quá Na Jaemin nghĩ rằng Lee Jeno sẽ chẳng bao giờ biết điều này đâu, bởi cậu chỉ thấy Park Jisung thỉnh thoảng sẽ bình luận với một tài khoản là lelelele nói rằng dù đã nhìn nhiều lần nhưng mà khuôn mặt lạnh băng của Lee Jeno trông vẫn thật đáng sợ.
Na Jaemin lướt lên một chút, hai người hình như đang nói về chuyện nhiếp ảnh gia cho Lee Jeno thì phải. Người cũ trong đoàn đội của hắn chấn thương có vẻ không tiến triển tốt cho lắm, công ty chỉ còn cách cử người chạy theo lịch trình của hắn, đã thay tới ba bốn người rồi vẫn không ăn ý. Na Jaemin nhớ lại lần đó cùng Lee Jeno chụp ảnh, tuy rằng Lee Jeno không nói nhiều lắm nhưng kinh nghiệm lại rất phong phú, đối với phong cách chụp của cậu cũng không bình phẩm gì nhiều, cho dù có gặp phải quan điểm không giống nhau cũng rất nhanh thoả thuận nhất trí, đối với Na Jaemin mà nói thì thập phần là một người mẫu hoàn hảo.
Cũng không thể nói mấy nhiếp ảnh gia kia là bất tài hay gì, vốn dĩ sự kết hợp hài hoà giữa người mẫu và nhiếp ảnh gia là một khái niệm gì đó rất trừu tượng và cao siêu.
Na Jaemin thoát khỏi Instagram, mở Youtube lên và lại vào kênh JSMR nhìn thấy đã có thêm hai video mới khiến cậu không khỏi ngạc nhiên. Cậu theo dõi kênh này từ lâu rồi mà không thấy video gì mới, còn tưởng rằng J đang tạm ngừng làm ASMR luôn rồi cơ. Đã lâu không nghe giọng của J, quả nhiên hiệu quả vẫn tốt như ban đầu.
J là một vlogger vô danh, hầu hết các video trong kênh của hắn đều là màn hình đen và thỉnh thoảng thì sẽ có thêm khung cảnh thiên nhiên. Lần này hắn tiếp tục đọc cuốn sách mà Na Jaemin không biết kia, đặc biệt có thêm một tiếng mưa rơi ở phông nền kéo dài hẳn nửa tiếng. Cảnh vật cây cối tươi tốt, từng giọt mưa rơi trên lá tong tong, xa xa còn nhìn thấy những đám mây to lớn.
Na Jaemin đeo tai nghe vào, nhìn dòng chữ ở phần giới thiệu "J: Ucraina trời mưa" mà nhịn không được bình luận một dòng đầu tiên
"NANAJAEM: Anh quay cảnh tuyết thì sẽ đẹp hơn đấy."
Đột nhiên lại có tin nhắn Kakaotalk truyền tới, lại là Lee Donghyuck sống về đêm rồi đi kiếm nguồn nhân sinh cho cậu đây mà. Na Jaemin lướt nhìn sơ qua công việc mới, như thế nào lại nhìn thấy cái tên Jeno.
Năm phút sau, Na Jaemin đã có mặt trước cửa nhà, không dưng không rằng đưa một chiếc hộp đựng giày rỗng cho Lee Jeno.
"Vậy là ngày hôm đó anh không ngăn tôi vứt chúng đi là có lý do cả rồi hay sao?"
"Tôi không nghĩ là ngày đó lại tới nhanh như vậy." Lee Jeno đang đeo khẩu trang rầu rĩ lên tiếng, vẫn chưa tẩy trang nên hàng lông mày của hắn trông càng sắc sảo hơn ngày thường. Na Jaemin nhìn vào mắt hắn, bỏ qua cơn buồn ngủ đang ập tới mà chỉ mỉm cười nghe đối phương nói "Làm phiền cậu rồi."
Na Jaemin nín cười, Lee Jeno nửa đêm tan làm còn về nhà bố mẹ đón mèo vì hai ông bà xuất ngoại đi du lịch, mà trong nhà hắn thì đến một cái ổ nhỏ cho mèo cũng không có. Và bây giờ chúng ta được nhìn thấy hình ảnh người mẫu nổi tiếng Jeno cao cao tại thượng đang đi nhặt hộp đựng giày rỗng làm ổ cho mèo, đúng là con người thì đâu có lúc nào mà không phải cúi lưng đâu nhỉ.
"Hộp giày rất dễ bị móp, tốt hơn hết là anh nên mua nhà cho nó." Na Jaemin đưa cái hộp cho Lee Jeno, ngồi xổm xuống vươn tay vuốt ve con mèo đang cuộn mình nằm an ổn bên trong chiếc hộp "Và tôi cá là anh cũng không biết gì mấy thứ như thức ăn cho mèo."
Ách, ánh mắt của Lee Jeno đột nhiên trở nên bối rối, hắn cảm thấy người trước mặt hiểu quá rõ về mình. Na Jaemin vì muốn cứu rỗi cuộc sống sau này của bé mèo, bất đắc dĩ mỉm cười nói với Lee Jeno "Ngày mai anh có rảnh không? Tôi có thể đi mua cùng anh đó."
Na Jaemin trước kia đã từng nuôi mèo cho nên cậu rất quen thuộc với siêu thị thú cưng ở gần đây. Sáng sớm Lee Jeno đã chạy sang gõ cửa nhà cậu, Na Jaemin không ngần ngại mở cửa, không quên dúi vào tay hắn hai lát sandwich làm bữa sáng. Niềm vui được người ta nấu bữa sáng cho khiến cho Lee Jeno vui vẻ quên đi sự bực dọc khi phải dậy sớm. Tuy rằng hắn đang đội mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang kín mít nhưng Na Jaemin vẫn cảm nhận rõ được sự hưng phấn của hắn thông qua đôi mắt cười tít sung sướng kia.
Hành động thì vẫn là tốt hơn lời nói chứ nhỉ.
Na Jaemin ở phía trước chọn đồ, Lee Jeno ở phía sau đẩy xe đi theo, cậu nói mua cái gì hắn đều gật đầu bảo ừ. Đi hết khu đồ ăn cho mèo, Na Jaemin đã nghe kể hết về gia đình Lee Jeno và mấy con mèo nhà hắn. Lee Jeno nhặt được một con mèo đi lạc, bản thân rất thích mèo nhưng lại bị dị ứng nên phải gửi nhờ cho bố mẹ chăm sóc, lần này bố mẹ hắn đi du lịch nên hắn cảm thấy không yên tâm để con vật ở nhà một mình, nhất quyết đưa về nhà mình chiếu cố.
Na Jaemin nhìn đôi mắt cười dưới lớp khẩu trang và vành nón kia, thầm nghĩ anh ấy hẳn là rất yêu con mèo đấy, nếu không thì có thể gửi nó ở trung tâm chăm sóc động vật nuôi kia mà.
Cậu cũng sớm nhận ra, tình yêu mèo của Lee Jeno đúng là dạt dào vô biên, nhưng kinh nghiệm nuôi mèo của hắn lại bằng không. Rất giống một ông bố đơn thân, vì không biết đứa con thích món đồ chơi gì cho nên mua hết mọi thứ, nào là máy uống nước tự động cho mèo, rồi còn mua cả WC tự động hong khô cho mèo, chỉ cần có chữ "công nghệ cao" hắn liền mua. Na Jaemin ban đầu chỉ nghĩ để hắn đi mua cùng mình vui vẻ chọn đồ là được rồi, nhưng mà đến mức hắn đang đứng nghe nhân viên bán hàng giới thiệu gì mà khung leo trèo khổng lồ dành cho mèo và còn chuẩn bị rút thẻ ra thì cậu không nhịn được nữa, nhảy vào can ngăn.
"Jeno à" Na Jaemin vòng tay ôm chặt lấy cánh tay Lee Jeno, thành công dời sự chú ý của hắn từ món đồ chơi sang cậu "Dù phải công nhận là anh rất giàu nhưng mà cái món này không ổn đâu."
Nhân viên bán hàng nghe vậy thì liền cười tươi roi rói "Anh yên tâm, bọn em có cung cấp dịch vụ giao hàng tận nhà đấy ạ."
"OK, vậy thì bỏ vào hộp đi, tôi mua."
Na Jaemin không nhịn được đỡ trán, bộ dạng Lee Jeno lúc này hẳn là rất giống tổng tài bá đạo trong phim.
Na Jaemin giúp Lee Jeno vận chuyển đồ đạc này nọ về nhà, cậu lần đầu tiên bước vào bên trong nhà hắn, ngôi nhà mang phong cách Bắc Âu đơn giản, nhìn lướt qua là hiểu do công ty vội vàng sắp xếp cho hắn. Lee Jeno bị dị ứng với lông mèo, vậy nên đống đồ chơi kia sắp xếp xong liền ngồi một bên nhìn Na Jaemin bế con Bongshik, mái tóc vàng vừa mới bị mũ lưỡi trai ép xuống giờ đây bung xoã hoàn toàn, đôi mắt nhìn một người một mèo chơi với nhau rất giống một chú cún lớn đang tủi thân.
Na Jaemin thực sự rất muốn chụp bộ dạng Lee Jeno lúc này cho Park Jisung xem nam thần của cậu bé.
Buổi tối Lee Jeno mời Na Jaemin ở lại ăn cơm, nhìn bộ dạng lóng ngóng nướng thịt của hắn, cậu lại không đành lòng làm khách đứng dậy giúp đỡ, trò chuyện một hồi mới biết đây là lần đầu tiên hắn vào bếp.
"Anh có thể sống tới ngày hôm nay thật chẳng dễ dàng gì ha." Na Jaemin vốn dĩ sống một mình nên tay nghề không tồi, vừa làm vừa trò chuyện.
"Ừm trước giờ tôi đều ăn với đối tác, được nghỉ thì sẽ là quản lý đem đồ ăn tới." Lee Jeno dõng dạc nói "Lần trước tôi còn đi ăn khuya với Park Jisung, cho nên tôi mới biết về mấy hộp giày rỗng trước cửa nhà cậu."
Na Jaemin đang nướng thịt chợt dừng tay hỏi "Anh nói cái gì cơ?"
"Thì là trợ lý của cậu lần chụp ảnh trước ở Milan ấy, cậu ấy nhớ rõ cậu lắm."
Đương nhiên em ấy nhớ tôi rồi. Na Jaemin mặt không thay đổi gắp thịt ra đĩa đưa cho Lee Jeno hòng chặn miệng anh chàng người mẫu này lại, bảo sao lần trước thấy Park Jisung đăng story tối thui loáng thoáng thấy đĩa đồ ăn với caption "Cùng anh Jeno, respect!!!"
Na Jaemin chợt nghĩ phải hảo hảo tâm sự với Park Jisung một bữa mới được.
"Dạo này anh không phải đi ra nước ngoài công tác nữa hay sao?"
"Ngày mốt này tôi sẽ bay nè."
"Vậy còn Bongshik thì sao?"
"Tôi định gửi nhờ lại cho Jisung."
Na Jaemin bưng đồ uống lên, qua lớp hơi sương nhìn khuôn mặt đẹp trai quá đỗi của đối phương, nhìn hắn nhíu nhíu như thể đang lo lắng một chuyện nghiêm trọng gì đó, trông vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.
"Jeno này..." Na Jaemin nghe thấy tiếng mình vang lên "Tôi có thể chăm Bongshik giúp anh, để cho Jisung đi cùng anh đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip