Chap 10: Vết thương

Jeno cõng cậu vào phòng, đặt cậu ngồi lên ghế, cẩn thận xem xét vết thương của cậu một lần nữa, trước khi ra khỏi phòng còn không quên dặn dò cậu:

- Em vào tắm rửa sạch sẽ, tránh để nước chạm vào vết thương nhiều quá, khi nào tắm xong gọi anh sang băng bó lại cho.

Lúc hắn định quay lưng đi ra ngoài cậu mới để ý thấy cạnh bàn tay và cánh tay phải của hắn cũng trầy xước không khác cậu là bao, có khi còn nặng hơn cả cậu ấy chứ, cậu đau lòng nắm lấy tay kéo hắn quay lại phía cậu, mày hắn sau đó khẽ nhíu lại rồi cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Cậu nhận thấy biểu cảm lạ của hắn thì cũng xem xét thử cánh tay hắn, khi vạch cánh tay áo lên cậu thấy vai hắn bầm cả 1 mảng lớn. Hai mắt cậu long lanh nước:

- Anh bị thương thế này lại còn bảo không sao? Sao lúc nãy không nói cho em biết? Lại còn cõng em cả đoạn lâu như thế nữa chứ. Biết thế em đã kiểm tra anh kĩ hơn rồi, anh toàn nói dối em thôi. - Nói đến đây nước mắt cậu không kiềm được nữa mà rơi như mưa.

Thấy cậu khóc người hắn cuống cuồng cả lên, vội ôm lấy cậu để mặt cậu áp lên bụng mình, khẽ vuốt tóc cậu:

- Nana ngoan, đừng khóc nữa, anh không sao thật mà, không đau một xíu nào luôn. Anh xin lỗi vì đã làm Nana lo lắng, anh hứa lần sau sẽ không giấu em điều gì nữa. Đừng khóc nữa có được không em? - "Nhìn em khóc anh đau lòng lắm".

Khi nước mắt, nước mũi của cậu làm ướt cả một mảng lớn áo của hắn thì cậu mới ngừng khóc, hắn buông cậu ra ngắm nhìn gương mặt đỏ lự vì khóc quá nhiều, đôi môi cậu chu chu ra thật làm người ta muốn hôn một cái. Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị hắn đá khỏi đầu, lấy 2 tay ôm mặt cậu lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại.

- Anh về phòng tắm rửa xong thì sang đây em băng bó vết thương cho. - Cậu vừa khịt mũi vừa nói.

- Được, đều nghe em hết. Giờ thì em mau đi tắm đi. - Hắn cười đầy nuông chiều với cậu rồi cũng mau chóng trở về phòng mình.

Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ hắn liền đi xuống nhà lấy hộp dụng cụ y tế mang lên phòng cậu.

Cốc cốc cốc

- Anh vào đi - Cậu gồi trên giường nói vọng ra.

Hắn mở cửa bước vào, nhìn thấy cậu đang mặc một bộ pyjama màu hồng nhạt cùng tông với màu tóc, ngồi trên giường nghịch điện thoại.

- Sao không sấy khô tóc mà đã ngồi chơi điện thoại rồi? Ngồi phòng máy lạnh mà để đầu ướt dễ bị cảm lắm đó. - Hắn cằn nhằn.

- Em vừa mới tắm xong thôi mà, chưa kịp tìm máy sấy là anh sang rồi đó. - Cậu oan ức trả lời.

Hắn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đến bên mở hộp thuốc, cẩn thận sát trùng vết thương cho cậu. Mọi động tác hắn đều làm rất nhẹ nhàng, không dám mạnh tay sợ cậu lại đau, sau cùng là dán băng cá nhân vào vết thương cho cậu. Tim Jaemin lúc này như không còn là của cậu nữa rồi, từng cái chạm của hắn lại làm tim cậu đập nhanh liên hồi, mắt không tự chủ được dám chặt lên người hắn. Xong xuôi hắn đi vào nhà vệ sinh lấy ra cái máy sấy, tự tay sấy tóc cho cậu. Cậu vội né đầu mình tránh khỏi bàn tay hắn:

- Để em bôi thuốc cho anh đã rồi anh sấy tóc sau được không?

Hắn nghe vậy cũng đành bỏ máy sấy xuống ngồi yên trên giường để cậu giúp mình sơ cứu. Nhìn dáng vẻ cậu tỉ mỉ từng li từng tí khử trùng vết thương, lâu lâu còn thổi vào như sợ hắn sẽ đau, thật khiến hắn càng thêm yêu cậu, càng muốn mang cậu về bên mình mà cưng chiều, bảo vệ. Mất tầm 5' thì vết thương cũng được xử lí xong, hắn nhẹ giọng hỏi cậu:

- Vậy giờ em đã chịu ngồi yên cho anh sấy tóc chưa?

Jaemin khẽ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên cho hắn sấy tóc. Ở khoảng gần như vậy lại 1 lần nữa làm cho trái tim cậu đập loạn, ngồi trong phòng máy lạnh mà người cậu cứ nóng ran, cậu đưa tay lên ngực trái của mình "có phải mình bị bệnh tim rồi không, sao mà dạo này cứ đập nhanh thế không biết?".

*

Ngày hôm sau, do xe đạp đã hư nên hôm nay cả Jaemin và Jeno sẽ đến trường bằng chiếc BMW của cậu.

- Đúng là đi xe đạp thích hơn ngồi trong con xe bí bách này nhiều. - Ngồi xe của hắn hít khí trời quen rồi, giờ ngồi trên con xe này cậu có một chút cảm giác ngột ngạt.

- Anh đã bảo rồi mà em không tin, xe anh xịn hơn con BMW của em nhiều. - Hắn bên cạnh tự đắc.

Cậu không trả lời chỉ "xì" một tiếng khinh bỉ, "người gì đâu mà nhạt nhẽo".

Xe đưa cả 2 đến trường cậu trước, cậu bước xuống xe cũng là điều bình thường nhưng sao hắn cũng bước xuống thế?

- Anh xuống xe làm gì? Đây là trường em mà? - Cậu thắc mắc.

- Anh dìu em lên lớp, thấy em vào lớp an toàn rồi thì anh đi học cũng được. - Không đợi cậu trả lời hắn trực tiếp quay sang nói với bác tài xế đợi hắn đưa cậu đến lớp rồi sẽ xuống ngay.

- Không cần phải làm thế đâu! Chân em vẫn đi được bình thường mà cần gì anh phải dìu lên. - Vừa nói cậu vừa đi lại để chứng minh cho hắn thấy chân mình vẫn bình thường, nhưng hình như phản tác dụng rồi thì phải, mới đi đến bước thứ hai mà đầu gối cậu đau điếng, mặt mày nhăn nhó. Hắn vội đến bên đỡ lấy người cậu, cười cười:

- Sao em hay ra dẻ quá vậy? Đau thì nói đau có gì đâu mà ngại. Giờ anh cho em 2 lựa chọn, 1 là để anh dìu em lên lớp, 2 là anh trực tiếp bế em lên luôn, em chọn đi.

Quen hắn 11 năm nay cậu biết rõ một khi hắn đã dám nói thì chắc chắn dám làm, thôi thà nhục 1 còn hơn nhục 10, cậu trả lời nhanh như cắt, sợ hắn sẽ đổi ý mà bế cậu lên:

- Em chọn 1, chọn 1 được chưa? Đừng có mà được nước làm càng.

Hắn cười hài lòng rồi dìu cậu đi vào trường, vờ như không nghe thấy lời trách mắng của cậu: "Riết rồi không biết ai mới là cậu chủ nữa".

1 lớn 1 nhỏ vai kề vai tiến vào trường, thu hút mọi ánh nhìn của học sinh trong trường, đó giờ cậu đi đến đâu thì đám đông cũng bu lại thôi, nhưng hôm nay mọi sự chú ý có vẻ không còn đặt trên người cậu nữa rồi.

Hội mê trai đẹp trường X

User1
Mọi người ra cổng trường xe đi hôm nay có anh nào đẹp trai dìu Jaemin đi học kìa.

User2
Đúng rồi đó anh ấy đẹp trai xỉu luôn mấy bà ơi.

User3
Mũi anh cao lắm, đâm thẳng vào tin tôi luôn này.

User4
Sao không ai để ý đến việc Jaemin bị thương vậy?

User5
Trời ơi, họ đi gì mà sát rạt nhau thế kia, anh bên cạnh nhìn Jaemin cưng chiều cứ như người yêu ấy.

User6
Nhìn họ mà máu hủ của tôi nổi lên nữa rồi, mọi người không thấy họ đẹp đôi sao? Có ai muốn lập hội ship couple với tôi không?

Trả lời user6
Có tôi nè, nào cậu lập group nhớ add tôi vào với nhé!

User8
Úi ai biết danh tính anh đẹp trai đấy không? Nổ tôi cái in4 đi.

Chưa bao giờ cậu thấy con đường đi đến lớp lại dài đến như vậy, vừa vào đến cửa thì nghe giọng oai oái của Haechan:

- Ya, Jaemin Na hôm nay bị làm sao mà què quặt thế này?

Nó khoái chí bật cười khanh khách khi nhận một cái liếc sắc lẹm của cậu: "Thứ bạn tồi"

Đặt Jaemin ngồi lên ghế, hắn quay sang chào đám Haechan:

- Chào mấy em, lâu rồi không gặp lại.

- Bọn em chào anh. - Haechan, Renjun, YangYang đồng thanh đáp.

- Mà Jaemin bị làm sao mà hôm nay anh phải đưa nó đến tận lớp vậy? - Renjun lo lắng hỏi.

- Đúng là chỉ có Jun thương tao thôi. - Cậu nhào tới ôm Renjun cứng ngắc liếc nhìn qua Haechan, YangYang đang thản nhiên ngồi ăn socola - Ai như 2 thằng bạn tồi tụi bay.

- Hôm qua anh với Nana đi không cẩn thận bị ngã xe, chân Nana bị đập xuống đường bầm tím, đi lại có chút khó khăn nên anh mới dìu Nana lên lớp. - Hắn không nhớ đây là lần giải thích thứ bao nhiêu về vụ tai nạn hôm qua của hắn và cậu nữa.

- Ồ ra là thế, còn đi học được chắc cũng không bị thương nặng lắm. - YangYang gật gù nhìn Jaemin.

- Ở đây có bọn em lo rồi, anh mau về đi học đi, cảm ơn anh đã đưa Jaemin lên lớp nhé! - Renjun mỉm cười nói với hắn.

- Được rồi vậy anh về trước nha. - Trước khi rời đi hắn nhìn sang Jaemin - Có gì thì gọi cho anh.

- Bọn em tạm biệt anh, hôm nào rãnh cùng đi chơi với bọn em nha!!! - Haechan nói ý ới theo.

Một màn tình cảm nãy giờ đã bị Renjun thu vào tầm mắt, nhìn xuống Jaemin đang ôm mình chặt cứng nãy giờ, nói nhỏ chỉ đủ nó và cậu nghe "Gọi Nana ngọt xớt thế cơ mà". Cậu khó hiểu trước câu nói của Renjun: "Mày nói vậy là có ý gì?". Renjun đáp lại 1 cách tỉnh bơ "Ý gì thì tự mà hiểu, ai rãnh mà trả lời". Nói rồi nó buông cậu ra đi về chỗ ngồi. Mặt Jaemin cứ đực ra không hiểu chuyện gì, trong đầu hiện lên hàng ngàn dấu chấm hỏi "Sao loại người dạo này khó hiểu quá vậy nè?".

-------------------
Mấy bạn 2k5 thi sao rùi nè. Ổn khum, ổn khum 🤔🤔

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip