Chap 31: Hiểu lầm

- Chào em Nana, lâu rồi không gặp.

"Nana" cái tên mà đã từ rất lâu rồi cậu mới được nghe, đơn giản là trên đời này chỉ có mỗi hắn là gọi cậu bằng cái tên đó, hắn rời đi thì tên gọi đó cũng biến mất. Cậu đã từng rất thích hắn gọi cậu như vậy nhưng khi nghe lại sau 6 năm lại có cảm giác chua xót thế này, vẫn là giọng nói trầm ấm ấy nhưng lại tạo cho cậu cảm giác thật xa cách, lạnh lùng. Hắn giờ đây thay đổi rất nhiều so với trước, không còn vẻ ngây ngô, trong sáng trong bộ đồ học sinh hay áo thun thùng thình nữa mà đã trở thành một người đàn ông lịch lãm, bảnh bao trong chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, gương mặt cũng trở nên góc cạnh hơn, có vẻ hắn đã ốm đi rất nhiều. Tim cậu bỗng đau nhói như bị ai bóp chặt, không thở nổi, nỗi đau vẫn luôn âm ỉ trong cậu suốt 6 năm qua nay đã có dịp bùng phát, mọi sự mạnh mẽ mà cậu cố gắng xây dựng trong giây phút này dường như tan biến, nước mắt trực trào khi cậu chứng kiến một người con gái xa lạ đang khoác tay người cậu yêu, cậu đau lắm, rất đau, liệu hắn có cảm nhận được nỗi đau này của cậu không.

Hắn lặng người ngắm nhìn người mình yêu sau bao năm xa cách, theo thời gian cậu thật sự đã trưởng thành, chín chắn hơn rất nhiều, không còn là cậu nhóc hiếu động, hậu đậu khiến hắn luôn luôn lo lắng theo sau nữa, khuôn mặt cậu có phần ốm hơn, hai má bánh bao trắng hồng ngày trước đã biến mất, đôi mắt long lanh to tròn nhưng toát lên sự cô đơn, buồn bã. Hắn biết rõ những năm qua cậu vì hắn mà suy sụp như nào, vì hắn mà cố gắng thay đổi bản thân ra sao nhưng hắn hoàn toàn không muốn cậu thay đổi theo hướng này, hắn muốn cậu trở về là Nana ngoan ngoãn, đôi lúc hay nhõng nhẽo, ngang bướng, thích bám chặt lấy hắn, thích dựa dẫm vào hắn của những ngày trước. Cậu giờ đây như một cây hoa hồng mọc đầy gai nhọn để tự bảo về bản thân mình nhưng hắn biết đằng sau lớp gai nhọn đó là một tâm hồn yếu đuối, cần được chở che và hắn muốn trở thành người làm điều đó cho cậu cả cuộc đời này.

Bà Kim và Yura vô cùng ngạc nhiên trước cách mà Jeno chào hỏi cậu.

- Nana? - Yura chợt thấy cái tên này có đôi chút quen thuộc, đây không phải là cậu chủ nhỏ mà ngày trước hắn thường nhắc đến hay sao.

- Hai cháu quen biết nhau à? - Bà Kim tò mò hỏi.

Cả hai bị lời nói của họ làm cho thức tỉnh, lúc này cậu cố nuốt ngược nước mắt vào trong, đứng dậy chạy trốn khỏi nơi này:

- Xin lỗi bác, hôm nay cháu không thể dùng bữa với gia đình bác được rồi, cháu có việc gấp phải đi ngay bây giờ. Cháu chào bác ạ. - Dứt lời cậu liền chạy ngay ra ngoài, không thèm nhìn hắn lấy 1 lần, sợ nhìn rồi cậu lại không thể kìm chế được mà khóc oà lên trước mặt hắn.

- Cháu xin lỗi bác, cháu xin phép ra ngoài ạ. - Jeno vội vã đuổi theo phía sau cậu.

- Ơ này, khoan.... - Bà Kim chưa kịp nói hết câu bà Na đã chen vào - Để tụi nó nói chuyện riêng với nhau đi. Không sao lát Jeno sẽ trở lại ngay mà, cậu đừng lo. - Bà Na chứng kiến một màn này cũng biết sắp có sóng gió gia tộc rồi đây.

Yura vẫn chưa hoàn hồn, người đứng đờ tại chỗ, nước mắt lưng tròng "Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?"

*

- Nana, đợi anh với! Em nói chuyện với anh một chút có được không? - Hắn đuổi theo kéo tay cậu lại, giọng khẩn thiết.

- Anh buông tôi ra, tôi không có gì để nói với anh cả. - Cậu giật mạnh tay mình ra, mặt vô cảm nhìn hắn, giọng nói cũng lạnh đi vài phần.

- Em nghe anh giải thích đi được không? Thật sự năm đó anh có lý do riêng của mình mà. - Hắn kéo cậu vào lòng ôm chặt.

- Tôi không muốn nghe, làm ơn tránh xa tôi ra, để tôi yên đi! - Cậu đập tay liên hồi vào ngực hắn, cực tuyệt muốn tách ra nhưng sức cậu vốn không thể đọ được với hắn.

Mặc cho cậu vùng vẫy, mặc cho cậu đang không ngừng đánh hắn, hắn vẫn khoá chặt cậu trong lòng.

- Anh nhớ em lắm, Nana! - Hắn rúc đầu vào hõm cổ cậu, hít lấy mùi hương bao lâu hắn mong nhớ.

Đến đây cậu thật sự thua rồi, hắn đã chạm đến đỉnh điểm nỗi đau của cậu, nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi.

- Anh là một tên khốn, tại sao lại nói nhớ tôi trong khi năm đó chính anh đã vứt bỏ tôi ở lại, anh có biết lúc đó tôi đã suy sụp, cô đơn đến mức nào không? - Cậu nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. - Anh hoàn toàn chẳng biết gì cả, đồ tồi. Mau buông tôi ra!!!! - Cậu dùng hết sức mình đẩy mạnh hắn ra xa.

- Nana, mọi tổn thương em chịu anh đều biết hết, là lỗi của anh, anh xin lỗi, tha thứ cho anh đi được không em? - Trước sự tức giận của cậu, hắn dần đánh mất sự bình tĩnh của mình.

- Anh im đi. Đừng gọi tôi với cái tên đó nữa. Tôi giờ đã không còn là đứa nhóc 15 tuổi suốt ngày bám riết lấy anh nói thích anh, yêu anh, muốn lấy anh làm chồng nữa rồi. Nana của anh ngày xưa đã biến mất thật rồi. - Cậu lấy tay lau đi những giọt nước mắt mặn chát của bản thân, miệng cười cay đắng.

- Thế bây giờ em còn muốn lấy anh nữa không? - Hằn nhìn cậu đầy nuông chiều, giống như cái cách ngày xưa hắn vẫn làm, khẽ cất tiếng hỏi.

"Thình thịch, thình thịch" tim cậu bỗng đập loạn nhịp, sau từng ấy năm cuối cùng cậu cũng có lại cảm giác này, cậu từng nghĩ mình đã thay đổi, đã đủ mạnh mẽ để đối diện với tất cả mọi thứ thì cho đến ngày hôm nay khi nghe chính miệng hắn thốt ra lời này, trái tim cậu lại lần nữa thổn thức, lòng có chút cảm giác vui mừng, hy vọng. Nhưng hiện tại hắn đã có người yêu sao lại đi nói những điều như thế với cậu chứ, có phải là đang muốn trêu đùa cậu không, nếu là thật thì hắn đã thành công rồi. Cậu tự mỉa mai chính bản thân mình "có gì mà hy vọng, Lee Jeno không còn là của mày nữa rồi". Cậu tự thương cho sự ngu ngốc của mình khi tin rằng sau những gì hắn đã làm, cậu vẫn mong muốn hắn sẽ trở về bên cậu, cùng cậu sống vui vẻ hạnh phúc đến cuối đời, tất cả chỉ là cậu tự suy diễn mà thôi. Cậu không trả lời câu hỏi của hắn mà chạy biến ra ngoài, cậu cần đến một nơi có thể khiến bản thân bĩnh tĩnh trở lại.

Bà Na khi Jeno đuổi theo cậu, không yên lòng mà theo sau, bà chứng kiến hết những gì vừa xảy ra, thấy hắn định đuổi theo cậu lần nữa thì bà đã bước tới ngăn lại:

- Để nó một mình đi, điều nó cần lúc này là bình tĩnh, con cứ để nó dần dần thích nghi với sự có mặt của con là được.

- Bà chủ, con xin lỗi, là con có lỗi với Nana và cả ông bà nữa ạ. - Hắn cuối người nhận lỗi trước Na phu nhân.

Bà vội đỡ người hắn lên, dịu giọng nói:

- Con không có lỗi gì cả, không cần phải xin lỗi ta. Đúng là khi biết tin con đột ngột đi du học bỏ lại Jaemin một mình ta rất là tức giận, nhìn Jaemin ngày ngày nhốt mình trong phòng con, không ăn không uống ta vô cùng xót xa, lúc đó ta bắt ông Na phải tìm được con lôi về đây cho bằng được, cũng từng nghĩ sẽ không bao giờ giao Jaemin cho con nữa. Sau khi đã nguôi giận, ta nghĩ thông suốt hơn, ta tin tưởng với tình cảm mà con dành cho Jaemin, con sẽ không chọn cách rời đi mà không có lý do được và đến bây giờ con đã cho ta thấy quyết định tin tưởng con là đúng. - Bà dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn người con trai trước mặt, dù hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng trong mắt bà hắn vẫn là một đứa trẻ mãi không chịu lớn.

- Bà không giận con khi con làm như vậy thật ạ? - Hắn cảm động trước lời bộc bạch của bà.

- Ta không những không giận con mà ta còn là "thuyền trưởng" có thâm niên chèo cho 2 đứa sớm cập bến nữa đó. Jaemin ngoài miệng cứng thế thôi chứ ta biết trước giờ người nó yêu chỉ có mỗi mình con và ta chắc con cũng như vậy. Con cứ tìm cách dỗ nó đi, khó quá thì gọi ta với ông Na giúp cho, ta không tin thuyền này không cập bến. - Bà vui vẻ nắm lấy bàn tay run rẩy của hắn - Cố lên, ta tin con sẽ làm được mà, con rể.

Hắn nghe 2 từ "con rể" mà lòng nở hoa, vui không thể tả được, miệng kéo lên tận mang tai:

- Dạ, con cảm ơn bà chủ ạ!

- Bà chủ gì nữa, nhà con đã không còn là người làm thuê cho nhà họ Na lâu rồi, chỉ là ta không muốn họ chuyển đi nơi khác sống thôi. Gọi mẹ đi cho quen. - Bà Na bày trò trêu ghẹo hắn.

- Dạ... - Hắn có chút ngượng ngùng.

- Gọi cho ta nghe xem nào! - Bà đưa tai về phía hắn chờ đợi.

- Dạ... m..mẹ - Hơi ngập ngừng nhưng mang lại cho hắn cảm giác như đang ở 9 tầng mây.

- Mẹ nghe, vào nhà ăn cơm thôi con rể, mọi người đang chờ đó. - Bà vui vẻ kéo tay hắn đi vào nhà.

2 người họ vừa bước vào nhà đã thấy mẹ con bà Kim dọn cơm xong xuôi chờ họ.

- Nào mau vào ăn cơm đi. - Bà Kim cất tiếng mời.

Khi bà Na và Jeno ngồi xuống bắt đầu dùng cơm thì bà Kim liền thắc mắc chuyện ban nãy:

- Cậu và Jeno có quen biết nhau à?

- Quen chứ, rất quen là đằng khác, nó là con rể tương lai của tớ mà. Đúng không Jeno? - Bà gắp miếng thức ăn vào bát của hắn, nhẻo miệng cười.

- Dạ? - Hắn hơi sững người khi bà nói như vậy trước mặt người khác nhưng cũng nhanh chóng vui vẻ đáp lại - Đúng rồi ạ.

Bà Na nhận được lời muốn nghe mà mừng thầm trong lòng "Minsuh à, tớ xin lỗi, mặc dù biết là cả cậu và con cậu đều thích Jeno nhưng đã chậm 1 bước rồi, từ ngày nó bước chân vào nhà họ Na tớ đã chắc chắn nó sẽ là con rể nhà tớ rồi". Bà quan sát biểu cảm tức giận, hụt hẫng của Yura cũng như sự bất ngờ của bà Kim khi nghe chính miệng hắn xác nhận điều đó thì không khỏi hài lòng "Mẹ sẽ không để ai cản đường tình yêu của 2 đứa đâu".

*

Jaemin sau khi rời khỏi nhà bà Kim liền bắt ngay chiếc taxi chạy đến sông Hàn, đây là nơi cậu luôn đến mỗi khi có tâm sự trong lòng, chỉ cần ngồi ngắm nhìn dòng sông tĩnh mịch lúc về đêm cùng từng đợt gió lạnh thổi qua đủ khiến tâm hồn cậu trở nên thư thái, nhẹ nhàng hơn. Vẫn cảnh vật cũ, không gian cũ nhưng hôm nay tâm trạng cậu nặng trĩu, nước mắt rơi xuống không ngừng, cậu ôm lấy trái tim đầy thương tích của mình, "kết quả của sự chờ đợi 6 năm qua của em là việc thấy anh hạnh phúc bên cạnh người con gái khác ư?".

Woojin bên này có chút vấn đề về dự án chung sắp tới với cậu, gọi thử hỏi xem cậu có thời gian ra gặp anh chút không mà gọi mãi chẳng thấy cậu bắt máy, sốt ruột anh chạy xe đến nhà tìm cậu thì mọi người bảo cậu đưa bà Na đến nhà thăm người bạn cũ từ chiều rồi, dù vậy nhưng lòng anh vẫn có cảm giác bồn chồn khó chịu liền chạy ra sông Hàn tìm thử vì anh biết mỗi lần cậu có chuyện gì cũng đều tới đây. Đúng như anh nghĩ, cậu thật sự đang có chuyện không vui, nhìn bóng lưng nhỏ bé đầy cô độc đang không ngừng run lên bên bờ sông Hàn, tim anh chợt đau nhói, chân bước thật nhanh về phía cậu, ôm lấy vai cậu để đầu cậu dựa đầu vào vai mình, ân cần an ủi:

- Cậu có chuyện gì nói tớ nghe được không? Nói ra sẽ nhẹ lòng hơn đó.

Cậu nhận ra người vừa đến là Woojin thì không phản kháng nữa, ngồi tựa vào vai anh, hướng mắt về sông Hàn, giọng buồn bã:

- Jeno trở về rồi. Anh ấy đã trở thành một người đàn ông lịch lãm, có sự nghiệp vô cùng thành công. Nhưng người bên cạnh sánh bước cùng anh lúc này là một người con gái khác chứ không phải là tớ.

Anh nghe tin Jeno trở về chợt có cảm giác lo lắng, anh lo hắn sẽ lần nữa làm cậu tổn thương, lo sự cố gắng của cậu bao lâu nay vì hắn mà tan vỡ, lo cậu sẽ chọn quay về bên hắn, lo anh sẽ không còn cơ hội được ở cạnh cậu nữa. Dẫu vậy, anh vẫn lặng im lắng nghe bầu tâm sự của cậu.

- Cậu vẫn ổn chứ?

- Tớ không ổn chút nào cả, Woojin à. Từ trước đến nay tớ chưa bao giờ hết yêu anh ấy, cũng chưa bao giờ hận anh ấy vì đã bỏ đi không nói lời nào, tớ hiểu rõ anh ấy hơn ai hết, tớ chắc chắn rằng anh ấy sẽ về bên tớ thôi, chỉ cần đợi một chút nữa rồi 2 bọn tớ sẽ được hạnh phúc. Nhờ ý nghĩ đó cứ âm ỉ trong đầu mà tớ mới có thể sống tốt đến tận bây giờ. Lúc gặp lại anh ấy tớ thật sự muốn hét thật to lên sự vui sướng của mình, muốn nhào vào lòng anh, muốn trao anh hàng ngàn nụ hôn mà bấy lâu nay tớ vẫn luôn mơ đến nhưng niềm vui ấy bỗng vụt tắt khi tớ nhận ra bên cạnh anh ấy có một người con gái khác, họ cùng nhau vui vẻ đi mua sắm giống như một cặp vợ chồng son vậy. Khi tớ đã hạ quyết tâm từ bỏ thì anh ấy lại nói nhớ tớ, muốn lấy tớ, cậu nói xem có phải là anh ấy đang muốn trêu đùa tớ không? - Cậu kể trong nước mắt, tay vẫn luôn nắm lấy dây chuyền mà hắn tặng cậu - Tớ đau lắm Woojin à, nhưng thật sự tớ rất yêu anh ấy, tớ phải làm sao đây?

Anh ôm chặt lấy người cậu vào lòng, dùng thân thể sửa ấm cho cậu, miệng không ngừng trấn an:

- Không sao đâu mà Jaemin, dù thế giới có đối xử với cậu như thế nào thì vẫn còn có tớ luôn bên cạnh quan tâm, bảo vệ cho cậu, tớ sẽ không để cậu phải cô đơn một mình đâu, tớ hứa đó. - Giọng anh cũng run lên theo từng tiếng nấc của cậu, anh yêu cậu lắm, dù anh biết cậu sẽ chẳng bao giờ đáp lại tình cảm này nhưng anh mặc kệ, chỉ cần cậu hạnh phúc cái gì anh cũng chấp nhận đánh đổi.

*

Ở một gốc cây gần chỗ 2 người ngồi, có một người phụ nữ đang nhìn họ với ánh mắt căm phẫn, tay nắm chặt lại khiến móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay:

- Na Jaemin, mày cứ giả bộ ngây thơ, yếu đuối tiếp đi rồi tao sẽ có cách bắt con quỷ trong người mày ra, tao tuyệt đối không để mày sống dễ dàng như vậy đâu. - Kèm theo đó là một cái nhếch mép đắc ý.

------------------------
Người ấy là ai ai ai áiiiii 🤔

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip