15 - Tin dữ

Jeno đi cũng thật nhanh, trước khi lên tàu cậu nắm lấy em thật chặt, trong cậu có một sự dũng cảm cũng có một tia bất an nào đó, Jaemin cảm nhận được và em nhớ đến lời hứa mà Jeno đã nói với mình vậy nên Jaemin tin chắc rằng Jeno sẽ làm được, em đan từng ngón tay vào cậu nắm lấy như thể chưa từng được nắm. Jeno nhìn vào đôi mắt em, đôi mắt xinh đẹp cất giữ trái tim của Jeno, dường như tiếp thêm sức mạnh, cậu còn muốn bầu trời nhỏ này ôm vào lòng. Cả hai người không ai nói vẫn hiểu được lòng nhau.

Jeno buông tay em ra và đi đến tạm biệt mọi người, có cha mẹ, có Haechan và cả người anh Mark vẫn hay chơi chung cùng bọn họ. Chuyến tàu đón khách lần này rất dài, trên tàu không có ai ngoài đoàn thủy thủ cho nên đối với họ cũng đỡ áp lực hơn phần nào.

Và bỗng chốc đã ba tiếng trôi qua, Haechan nói rằng em không nên quá lo lắng nhưng Jaemin vẫn ngồi trước cửa nhà mặc kệ trời gió hiu quạnh mà nhìn ra biển, con sóng trắng xoa cao vút từng đợt từng đợt ồ ập vào bờ, dữ dội không ngừng nghỉ, bầu trời hôm nay thật tối tăm, sóng ngoài khơi bây giờ đã ba mét, chuyến tàu đi lên phía trên bị ngược gió, khó di chuyển hơn rất nhiều.

Haechan nói không nghe, cậu ta đi vào trong nhà cầm lấy điện thoại mà Jaemin để một góc, tin nhắn Jeno gửi vẫn còn trên thanh thông báo, lần cuối cậu nhắn là trước khi tàu rời bến khoảng ba phút. Haechan cầm lấy đem đến cho em kêu em kiểm tra xem Jeno nhắn gì. Jaemin đón lấy, em kiểm tra tin nhắn, Jeno chỉ nhắn một câu duy nhất.

'Jaeminie, em là bầu trời của tôi, em biết tôi đang nghĩ gì chứ?'

Dòng tin nhắn khiến Jaemin xúc động, em càng mong mỏi Jeno nhiều hơn nhưng giờ em biết mình phải làm gì, Jaemin thôi nhìn biển trở vào trong nhà và ổn định lại tinh thần đang chực lung lay này. Em là bầu trời còn Jeno là biển cả, chỉ có em mới có thể rọi sáng đường đi của cậu, chỉ có em mới làm cho mặt biển xám xịt trong lòng cậu trở lại màu xanh.

Jaemin hồi phục trạng thái vui vẻ như thường ngày, buổi chiều em đến lớp và tiếp tục tiết dạy của mình. Jeno ngoài khơi kia sẽ trở về bởi vì ở đây vẫn còn một bầu trời chờ đợi ôm lấy biển mà.

Và chỉ cần đợi tin nhắn báo bình an của cậu đến mà thôi. Thời gian tích tắc trôi, Jeno ra khơi đã được bảy tiếng, có lẽ bây giờ đang ở giữa chuyến hành trình, Haechan kiểm tra dự báo thời tiết và con sóng, về đêm thuỷ triều dâng vì thế sóng sẽ cao và mạnh hơn, mới đó thôi mà đã cao tận năm mét. Haechan sợ Jaemin lại lo nên không dám nói, cậu ta cũng lo cho Jeno mà nhưng cứ nhìn Jaemin thử là biết không ai lo lắng cho Jeno hơn em. Em vẫn giữ trạng thái bình ổn như thường ngày nhưng Haechan biết tỏng Jaemin chỉ là đang cố gắng xua tan lo lắng trong lòng, bây giờ Haechan nói với em sóng ngoài kia êm lắm liệu em có tin mà vui trở lại không.

Thêm năm tiếng trôi qua, có vẻ như Jeno gần tới đích đến rồi, lần này Jaemin ôm mãi điện thoại chỉ chờ tin hồi báo của Jeno.

"Jeno chắc là sắp đến nơi rồi đó, tám giờ tối tàu sẽ cập bến...giờ cậu ra ăn gì đi, cả ngày nay không ăn gì rồi."

"Haechan à~" Jaemin ôm lấy Haechan, bầu trời đã chuyển sang màu đen, những đám mây hiện rõ che kín cả một vùng trời, ở gần biển càng làm cho em sợ hãi hơn nữa.

Jeno của em, cầu mong cậu vẫn an toàn.

Rồi sau đó thời gian cứ trôi qua dần, màn hình điện thoại của Jaemin vẫn tối đen, không có một chút ánh sáng, không có một cái thông báo nào hiện đến, có chuyện gì sao? Đáng lí ra bây giờ Jeno đã đến nơi rồi hay cậu ấy bận việc gì.

Rồi Haechan vội vã chạy từ trong nhà ra ngoài hiên vỗ vai Jaemin gấp gáp nói: "Jeno...nó đến nơi rồi."

Đôi mắt Jaemin sáng lên, em lại nhìn màn hình đen ngòm của mình. "Vậy à, tốt quá rồi."

Jaemin thật không hiểu nổi bản thân, em đang ghen vì điều gì, vì Haechan là người được Jeno thông báo bình an đầu tiên mà không phải em? Vậy Jaemin rốt cuộc có quan hệ như thế nào với cậu ấy, bọn họ cho đến giờ cũng chỉ đơn giản là bạn không phải sao? So với Haechan thì khác nhau một trời một vực, Haechan là bạn từ thời thơ ấu của Jeno, mối quan hệ giữa hai người còn trên cả tình bạn thì chuyện Jeno báo tin cho Haechan biết trước kia cũng là chuyện bình thường mà thôi, Jaemin buồn rầu buông thõng chiếc điện thoại trên tay mình.

Mưa rất lớn, bốn ngày rồi, Jaemin sốt rất cao, mấy hôm nay em phải nằm nghỉ ngơi trên giường, không thể ngồi dậy được, thời tiết rất tệ và cả tình hình hiện giờ của em. Haechan và ông Jung đã đem tàu đánh cá của nhà vào đất liền neo đậu tránh bão mấy ngày nay, là vì hiện tại đã chuyển biến sang áp thấp nhiệt đới, dự kiến mấy ngày tới bão sẽ đổ bộ, bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi bà Jung là chăm sóc cho em, đôi khi nhóc Jisung sẽ mua thuốc đem qua nhà, tụi học sinh vì bão nên mấy nên được nghỉ học mấy hôm.

Thằng nhóc là học sinh của Jaemin mà cũng giống như cậu em trai nhỏ, giúp đỡ và quan tâm em rất nhiều lần, nó đội mưa chạy vào hiên nhà trong lòng ôm chặt túi thuốc mà người lớn nhờ đi mua. Tình hình hôm nay chuyển biến khá hơn, Jaemin chí ít có thể ngồi dậy nhìn ra cửa sổ, sóng ngày càng dữ dội, từ ngoài khơi sớm không còn bất cứ chiếc tàu đánh cá nào nữa.

"Jaemin ăn cháo đi con." Bác gái bưng tô cháo vào cho cậu, Jisung đem thuốc tới thì vẫn ngồi bên giường bấm điện thoại.

"Dạ." Jaemin đáp lại bà rồi quay sang hỏi Jisung: "Jisung à, Haechan có nhắn gì cho em không?"

"Anh Haechan bảo, vì trời có bão lớn nên phải cuối tháng này mới trở về được."

"Jeno cũng vậy à?"

Thăng nhóc gật nhẹ đầu, Jaemin hiểu, em đón lấy tô cháo trong tay bà Jung chậm rãi ăn, tâm trạng em mấy gần đây đều rất tệ, từ hôm đó sau khi biết Jeno bình an cập bến Jaemin đã tắt nguồn điện thoại cho nên cũng không biết được ai đã nhắn hay gọi điện cho mình. Em sợ mình lại nhận được tin gì đó của Jeno nhưng không phải do cậu ấy thông báo, em biết mình làm vậy là sai nhưng em hiện giờ không muốn nhìn thấy Haechan chút nào, rồi em nhìn bà Jung lo lắng cho em mấy hôm nay trông bà gầy hẳn càng khiến em có lỗi nhiều hơn.

"Jaemin à, con không báo cho cha mẹ con biết tin hay sao?"

Cha mẹ à, em có gọi họ cũng không bắt máy nữa là, lúc biết Jaemin theo con đường sư phạm hai người họ đã rất nổi giận, vì họ chỉ có một đứa con trai để kế thừa công ty mà họ sớm sẽ giao phó. Jaemin từ nhỏ đã là một đứa không dám phản kháng cứ nghe theo sắp đặt của cha mẹ, làm những việc em không thích làm, rồi đến khi em lớn dần em gặp được thầy Lee và cả anh Jung, hai người họ cho em động lực lớn, Jaemin lần đầu phản kháng cha mẹ của mình, đòi lại tự do chọn lấy con đường mà em muốn, sau đó em tốt nghiệp, chọn nơi này để công tác, gặp được mọi người, gặp được Jeno, em yêu Jeno, em yêu nơi này hơn bao giờ hết.

"Dạ không cần đâu ạ, hai người họ bận rộn lắm."

Bà Jung thở dài, bà hiểu cảm giác đó, một đứa trẻ không được cha mẹ quan tâm sẽ như thế nào, bà thương Jaemin nhiều hơn, bà hối hận vì ngày xưa đã đuổi con trai của mình đi, dù bà biết Jaehyun vốn dĩ là đứa mạnh mẽ, cứng rắn nhưng đứa trẻ mười bảy tuổi đó thì biết đi về đâu. Vậy mà khi biết được nó vẫn sống khỏe mạnh và hạnh phúc bên người mà nó yêu bỗng nhiên bà cũng cảm thấy an lòng, rồi cảm giác tội lỗi trong bà ngày càng lớn, nếu ngày xưa bà không đuổi Jaehyun đi liệu nó có thể cùng anh nó sống hạnh phúc đến bây giờ hay không. Từ khi Jaemin đến đây, em luôn cho bà cảm giác thân thuộc bởi có lẽ em cũng là người thân thiết với con trai bà, rồi bà yêu thương em thật nhiều như muốn bù đắp lại mười ba năm mà đứa con trai lớn chịu đựng nỗi đau do chính cha mẹ nó gây ra.

Cơn bão từ ngoài khơi đang lớn dần, bầu trời đêm không một vì sao, Jaemin đã khỏe hẳn em có thể giúp bà Jung đắp bao cát lên mái tôn, khóa cửa nẻo và dùng thanh gỗ chắn lại để không bị gió bật ra. Hai người một già một trẻ ở trong nhà ăn mấy món còn sót lại trong tủ lạnh cho qua ngày bão, rồi bà Jung nhớ đến ông bà Lee ở nhà, hai người già cô độc trong căn nhà lớn, cũng may là nhà Jeno ở xa biển hơn dù có ảnh hưởng cũng không quá nặng như ngôi nhà sát biển của Haechan.

Ngày thứ mười Jeno rời đảo, Jaemin vẫn chưa mở nguồn điện thoại, hiện tại sóng điện thoại rất yếu do ảnh hưởng bão vậy nên cậu cũng không mở lên làm gì, bác gái cũng có điện thoại mọi liên lạc đều thông qua bà. Jaemin vẫn hay từ cửa sổ nhìn ra biển nhưng mưa lớn quá che mờ đi lớp kính đã đầy vết xước, năm ngày cách li với thế giới bên ngoài. Cơn bão đang đổ bộ vào đảo nhưng chỉ quét qua một nửa, xóm của Jaemin sống vô tình thoát được một kiếp còn phía bên kia thì không biết như thế nào, mấy hôm nay bà Jung lúc nào cũng ngồi trước bàn thờ tổ tiên cầu nguyện cho mọi người bình an.

Ngày thứ mười hai, cơn bão đi qua để lại một bãi hoang tàn, cây cối ngã khuỵu hàng loạt, xác xơ, sân nhà ông Jung thành một bãi phế tích, bàn ghế họ hay ngồi bị đổ sập, có cái còn, có cái bị gió quét đi mất, đất đỏ từ đường hẻm tràn vào sân nhà lầy lội một khoảng, ngập thành bùn lầy.

Jaemin mở cửa nhà cầm chổi với cây lau bắt đầu quét dọn, nhà hàng xóm bên trái phải đều đã ồn ào với nhau từ khi nào. Em nhìn lên bầu trời trong xanh, sau cơn mưa trời lại sáng, cơn mưa trong lòng em cũng tạnh, cuốn trôi theo cùng cơn bão, Jaemin lấy điện thoại ra quyết định mở nguồn.

Tin nhắn ồ ạt hiện ra, đa số là có chuyện công việc trên trường, sau đó là tin nhắn của Haechan rồi mới đến tin nhắn của Jeno, vừa nhắn lúc sáng và cuộc gọi nhỡ một phút trước từ cậu. Jaemin hít một hơi sâu lấy cam đảm mới kiểm tra xem vậy mà tin nhắn duy nhất Jeno nhắn với em chỉ là một câu xin lỗi. Jaemin tức mình, xin lỗi vì cái gì, tại sao phải xin lỗi em, Jaemin sốt li bì suốt mấy hôm không một câu hỏi han bây giờ thì đi xin lỗi. Rồi Jaemin vứt điện thoại sang một bên, đi dọn dẹp lại nhà cửa bị cơn bão quét qua.

Đến lúc mồ hôi nhễ nhại, Jaemin kiểm tra điện thoại lần nữa vừa hay Haechan gọi điện tới, dù cậu ta biết em tắt nguồn điện thoại nhưng vẫn kiên trì điện thì phải, tính luôn cái này đã là cuộc gọi thứ hai mươi.

"Có chuyện gì mà gọi nhiều vậy?"

"Lạy trời, cuối cùng cậu cũng chịu bắt máy...không biết lí do gì mà Jeno lại cho tàu xuất bến trong khi ngoài khơi còn đang ảnh hưởng bão, vì cậu ấy lái một chiếc thuyền khác nên không thể liên lạc được, Jaemin à Jeno có nhắn với cậu chuyện gì không?"

"Không có, Jeno không nói gì với tôi cả."

"Chết mất, sóng bên ngoài đang cao tận tám mét, tàu thuyền đã được chỉ định không được ra khơi rồi mà...Jeno nó đang nghĩ cái gì vậy!"

Sau bao ngày, khi Jaemin lấy lại được tinh thần, cùng với hy vọng, cuối cùng chỉ nhận được tin dữ của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip