Ngoại truyện 3
Song Kyung nằm bó gối trong phòng, tính đến hôm nay là ngày thứ ba liên tiếp. Với mức độ trầm cảm do sự kiện gần đây mang lại, cả một ngày dài, cậu nhóc chỉ thơ thẩn lướt điện thoại từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, không có mục đích gì.
Nhóm chat kakaotalk ting lên một tiếng.
[Ryu] Lớp trưởng khối 10 gửi cho tao mà tao không seen tin nhắn của ẻm, giờ mới biết ngoại khoá lớp A tụi mình có quay lại up lên youtube nè.
[Yun] Tính ra thi đại học xong cả tháng có kết quả rồi luôn á.
[Woo] Ai mà dám xem lại hả ba? Nhục chết.
Song Kyung là người đầu tiên bấm vô đường link trong nhóm chat. Ai mà quan tâm, dù sao cũng không phải mình diễn kịch.
Ngoại khoá lớp A bốc trúng vào tháng 4, tháng ngoại khoá cuối cùng, và cũng là tháng gần ngày thi đại học nhất. Hôm ấy khi lớp trưởng trở về từ buổi họp chung của ba khối, Song Kyung hăng hái giơ tay đăng ký tham gia diễn kịch.
Nhưng thầy Lee – người có kinh nghiệm trốn học tập kịch cả tháng trời, vẫn luôn lặng lẽ đứng một bên khoanh tay nhìn cậu.
Song Kyung rụt rè rụt tay trở về.
Học, phải học thôi.
Camera được đặt giữa hội trường, lẫn lộn với một đống tiếng ồn ào và la hét bên dưới từ các bạn khán giả. Song Kyung vừa yên tĩnh nằm xem, vừa cap lại màn hình không sót một tấm nào, sau đó zoom to mặt nhân vật chính trong bức ảnh, trực tiếp gửi vào nhóm chat.
[Woo] Cứ sống như vậy đi con trai. Quả báo không chừa một ai đâu!!!
Song Kyung nhếch miệng cười.
Tâm trạng đã khá lên được một chút.
Xoay dọc màn hình trở lại, bên dưới video ngoại khoá khối A, youtube đề xuất video ngoại khoá từ trường THPT X có lượt xem cao đến bất ngờ. Song Kyung tò mò bấm vào, nhìn xuống dòng mô tả, phát hiện là của niên khoá mười năm về trước.
Mười năm trước mà lượt xem cao như vậy được luôn ấy hả?
Kịch nói vẫn luôn là điểm sáng của mỗi đợt ngoại khoá, dù nhàm dù nhảm tới mấy thì có thứ để giải trí cuối tháng – mà quan trọng là được công khai cúp tiết sinh hoạt chung, vẫn rất thú vị. Nhưng vốn chẳng ai đánh giá cao những màn biểu diễn này cả.
Lòng hiếu kì cao hơn một chút, Song Kyung bấm xem thử.
Không giống như nhân viên văn phòng có giờ làm việc hành chính cố định như lớp trưởng Kim và bạn học Kang, hay bác sĩ bận tối mắt tối mũi như Lee Haechan, nghệ sĩ như Renjun và chuyên viên tâm lý mở văn phòng riêng như Park Daehyun có giờ giấc làm việc thoải mái hơn một chút. Hai người nghe dì Na nói Song Kyung tự nhốt mình trong phòng mấy ngày rồi, không chịu đi nộp giấy báo nhập học gì cả, liền kéo nhau chui qua ban công từ phòng khách, đẩy cửa sổ nhảy vào phòng thằng bé.
Một trước một sau một thân mét bảy một thân mét tám nhào lên người một cậu nhóc mười tám tuổi.
"Dậy lên trường nộp giấy báo nào."
Renjun giật chăn ra, nụ cười trên mặt cứng dần trước khi chầm chậm tan đi, ngơ người nhìn Song Kyung rơm rớm nước mắt quay đầu lại.
Park Daehyun cũng ngu theo, "Thất tình hả?"
Hai người muốn gặng hỏi, nhưng rồi tiếng nhạc trong điện thoại vọng ra quá mức rõ ràng. Giai điệu như ghim sâu vào kí ức, đánh chết không thể quên. Renjun vươn người sang phía giường bên kia, cầm lấy điện thoại Song Kyung lên xem.
Khoé mắt co giật.
Park Daehyun ôm Song Kyung vào lòng, cật lực xoa đầu vỗ lưng thằng bé, chất giọng trầm ấm dịu dàng như thôi như miên, "Quên đi em, quên đi nào."
Song Kyung ngẩng đầu nhìn hai anh, chân thành hỏi, "Bây giờ em ra đứng giữa sân, hai anh lái xe tông em thử xem sao?"
Park Daehyun đau đớn gật đầu, "Tin anh, dù tâm lý của em chấn thương nặng nề thế nào, anh cũng chữa được, đừng lo."
Renjun ôm mặt một hồi lâu, cuối cùng khó khăn cất giọng hỏi, "Chủ kênh youtube này tên Nộm, Nộm là đứa nào? Tao phải bắt nó xoá, không thôi đại ca nắm tay Lee Jeno nhảy sông tự vẫn mất."
"Lớp D năm đó gần trăm mạng." Park Daehyun day day trán, "Còn không biết có phải do lớp D quay hay không, tao không biết đâu. Report đi."
Ai cũng biết vì vở kịch đó mà Lee Jeno và Na Jaemin không thể nói chuyện mà nhìn thẳng mặt nhau cả tuần trời.
Lee Jeno cũng không còn dám đi học sớm, hắn sợ người ta đi học đi qua đi lại sẽ cố tình ghé ngang lớp D ngó hắn một cái.
Rốt cuộc mất một buổi sáng, Renjun và Park Daehyun mới lôi được Song Kyung ra khỏi giường. Vốn dĩ cũng chỉ định đưa thằng bé đến trường nộp giấy báo nhập học đến trưa rồi về làm việc, không ngờ lại mất thời gian như vậy. Park Daehyun hết hơi, dứt khoát quẳng Song Kyung ra bến xe bus.
Trước khi rời khỏi nhà, mẹ Na giữ cậu nhóc lại, "Qua Sở cảnh sát đưa đồ ăn trưa cho anh hai hộ mẹ."
"Ảnh có bạn tr –" Song Kyung mắc nghẹn, "Người yêu rồi, mẹ lo gì lo hoài vậy?"
"Lâu lâu nó vẫn đòi ăn cơm mẹ nấu." Mẹ Na không nhìn thấy biểu cảm chết trân trên gương mặt sầu muộn của cậu con trai, trực tiếp nhét hộp cơm to uỳnh nặng trịch vào cặp cậu, "Được rồi, đi đi."
Song Kyung im lặng ngồi gục đầu trên xe bus, thời tiết bên ngoài như thế nào cũng không còn hơi sức để ý. Cậu chưa từng cảm thấy đoạn đường từ nhà đến Sở cảnh sát lại ngắn tới vậy, đi một lát đã tới nơi mất tiêu rồi.
Đứng tần ngần trước cửa kính một lúc lâu, Song Kyung vẫn không thể hạ quyết tâm đẩy cửa bước vào. Nào có nhìn anh hai như bình thường được nữa! Nhìn thấy Jaemin rồi vô tình cắn trúng lưỡi thì phải làm sao đây?
Cảnh sát Seo ôm tập tài liệu đi ngang qua, vội vàng lùi bước mở cửa, ngó ra ngoài hỏi, "Em trai, làm gì ở đây vậy?"
"Em... đến đưa cơm cho anh hai."
"Ồ." Cô gái trẻ khẽ cười, "Anh trai em là ai?"
"Cảnh sát Na, Na Jaemin ạ." Nhận ra nét cười trên gương mặt cảnh sát trẻ phía đối diện chợt đổi, Song Kyung cảnh giác lùi về sau một bước, "Anh ấy không có ở trong ạ?"
"Có." Cảnh sát Seo kẹp tài liệu qua một bên, vươn bàn tay còn lại đến trước mặt cậu nhóc, "Nhưng anh ấy đang họp với sếp Jeon ở trong văn phòng, để chị đưa cho."
Song Kyung ngập ngừng nhìn đồng hồ. Bây giờ đang là giờ ăn trưa, Sở cảnh sát ngược hướng với trường đại học Gyeongju, nếu đi nộp hồ sơ rồi quay lại đưa thì quá giờ mất, anh hai sẽ bị đói.
"Em đến đưa cơm chứ không phải dì Na à?"
Giọng nam trầm thấp mà có bị đánh tan thành tro bụi để gió thổi qua tai, Song Kyung cũng có thể nhận ra. Cậu nhóc hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Lee Jeno toả sáng chói loá dưới ánh mặt trời đầu hè của buổi ban trưa.
Bảo sao hộp cơm nặng như vậy.
Thì ra là dành cho hai người!
Song Kyung dí hộp cơm vào người Jeno, đoạn quay người nói với cảnh sát Seo trước khi bỏ đi, "Em cảnh cáo chị đấy, chị đừng có đến gần anh trai em, anh ấy có người trong lòng rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip