Chương 12
Lý Đế Nỗ chưa từng thực sự hiểu được lãnh cung là một nơi đáng sợ đến thế nào. Cho dẫu hắn đã từng được nghe về nó, từng ghé qua, từng dừng chân bởi nỗi hiếu kỳ của một thiếu niên ngây dại thì hài tử ngậm thìa vàng mà lớn lên như hắn cũng làm sao có thể cảm nhận được trọn vẹn nỗi cô đơn nó đem lại. Chỉ là hắn đã không nghĩ được rằng sẽ có ngày mình thực sự bị giam cầm nơi đây.
Lãnh cung không khắc nghiệt như nhà lao tăm tối, cũng không bẩn thỉu hay hôi hám như nơi những tù nhân nhận trừng phạt nhưng có một điều đủ đáng sợ đến mức khiến chẳng một ai dám bén mảng lại gần. Đó chính là tĩnh lặng.
Những ngày qua Đế Nỗ đã một mình ở đây, bị bao trùm bởi bầu không gian yên ắng tới mức tưởng như có thể gây ra ảo giác. Nơi này bị tách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia, ngay cả tiếng chim hay âm thanh xào xạc của lá cây cũng không hề xuất hiện. Nó mang lại cho con người ta từng chút lo âu để rồi đè nén lâu ngày sẽ phát điên đến không thể kiểm soát.
Cái thở dài buông ra khi nam nhân trong y phục mỏng manh trắng muốt chỉ có thể ngồi dựa lưng vào cửa mà nghĩ ngợi về những ngày đơn độc chẳng biết sẽ còn kéo dài bao lâu của chính mình. Hắn muốn biết những chuyện đang xảy ra ở ngoài bức tường kia, muốn biết Tố Ân liệu còn có an toàn, nhất là muốn biết La Tại Dân đã tỉnh lại hay chưa.
Vậy nhưng, cho dù hắn có cố gặng hỏi cả trăm lần, cũng chẳng có ai chịu đáp lại lời hắn cả.
Tiếng cửa gỗ mở ra lập tức khiến Lý Đế Nỗ ngước mắt nhìn. Đám cung nhân nối nhau từng hàng thẳng tắp tiến vào, trên tay ai cũng là những khay gỗ đàn hương với đủ loại vật phẩm quen thuộc, phút chốc đã khiến Đông cung Thế tử có phần hơi khó hiểu.
Nội quan Lưu đi đầu tiên, vừa thấy chủ tử đang ngồi bần thần trên nền đá lạnh thì đã vội cúi mình, lam bào cùng mũ miện trên khay gỗ cũng theo đó mà lọt vào tầm mắt của Đế Nỗ. Lão cất lời thật nhẹ, giống như muốn cảm thông cho những ngày khốn khổ của Thế tử đương triều.
"Để hạ, Điện hạ có lệnh đưa người quay về Đông Cung."
Câu nói này ngay lập tức khiến Lý Đế Nỗ hơi cau mày lại. Hắn khẽ nghiêng người rồi đứng dậy, một thân hiên ngang đứng thẳng rồi mới đáp:
"Ngươi nói vậy là sao? Lẽ nào đã tìm ra kẻ đứng sau chuyện này?"
Nội quan Lưu vẫn nhất mực kính cẩn, "Chủ mưu thì chưa tìm được, nhưng Thập lục Hoàng tử đã khẳng định kẻ hạ độc không phải là Để hạ."
Nghe tới đây, nét mặt Đế Nỗ nhanh chóng dãn ra, bỏ lại là đôi nét ngạc nhiên xen vài ba phần khó hiểu. Chỉ có điều, mặc cho hắn còn chưa thể định hình những chuyện đang diễn biến xung quanh, các cung nhân đã rất nhanh chóng tiến đến và giúp hắn vận lên người long bào quen thuộc. Dáng vẻ hiên ngang tôn quý của Thế tử đương triều lại lần nữa trở nên sáng bừng trong gian phòng hẹp. Mũ miện đội lên cũng là khi hắn điềm nhiên chuyển bước, phong thái bình ổn ung dung rời khỏi lãnh cung tĩnh lặng.
Lúc Đế Nỗ cùng hàng dài cung nhân ra tới cửa, đôi đồng tử thổ sắc của hắn đã lập tức thu trọn hình ảnh một nam nhân quen mặt đang đứng đợi. Dẫu mặc ngay khi nghe Nội quan Lưu nói về sự khẳng định chắc nịch của La Tại Dân, hắn đã sáu bảy phần đoán được việc y nhận ra hắn chính là thị vệ hay lui tới phủ khách, thế nhưng khoảnh khắc chạm mặt nhau thế này, thú thực là vẫn có đôi phần nào đó trong hắn cảm thấy không thoải mái.
Đế Nỗ quyết định không né tránh. Hắn vẫn giữ cho mình cung cách vô cùng chuẩn mực mà tiến về phía ấy, trên gương mặt thì chẳng có chút biểu hiện gì.
Trong khi đó, đối với La Tại Dân, giây phút này lại tựa hồ một cơn mơ y chẳng ngờ mình sẽ có được trong đời. Chóp mũi của y lập tức ửng đỏ, lớp sương mỏng nơi viền mắt cũng vì thế mà dâng lên, vô tình làm nhoè đi hình ảnh nam nhân y đã mến mộ từ rất lâu về trước.
Được nhìn thấy Lý Đế Nỗ vững vàng hiên ngang như vậy, có thể cho là đời này của y đến đây là toại nguyện. Chỉ có điều, đã là một con người thì ai chẳng nổi lòng tham. Được gặp hắn rồi, y lại chợt khát khao nhiều hơn vậy.
Y quả thật đã nhìn hắn rất lâu, cả khi hắn bình thản định lướt qua y mà chẳng nói một lời.
"Lúc đó..." Tại Dân vội lên tiếng trước khi Đế Nỗ rời đi. Hắn lúc này đã bước ngang qua y, chỉ có nửa gương mặt anh tuấn sáng ngời là còn hiện hữu. "Tại sao ngươi không nói rằng mình đã cứu ta?"
Đế Nỗ nghe câu hỏi này nhưng không vội đáp. Hắn thập chí còn chẳng quay mặt lại mà chỉ yên lặng đứng đó, giống như muốn tự hỏi Tại Dân có ý gì, cũng như hắn thật ra không hề có ý định trả lời câu hỏi của y.
"Nếu lúc đó ngươi nói ra, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?" Tại Dân nói thêm, cả cơ thể đã xoay chuyển về phía Đông cung Thế tử mà chờ đợi.
Ấy vậy mà, y đâu có ngờ, những gì đang diễn biến trong đầu Lý Đế Nỗ lại khắc nghiệt hơn mình tưởng. Y thấy hắn quay đầu lại, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng kiên quyết đó. Rồi hắn chẳng nhanh chẳng chậm, đã tiến về phía y gần hơn một chút, tới mức từng lời hắn nói ra đều chỉ có mình y nghe được.
"Vì lúc đó ta thực sự đã mong ngươi hãy chết đi. Việc ta cứu mạng ngươi chỉ là bởi ta không muốn Triều Tiên mang vết nhơ này để Đại Minh lại có cớ hạch sách. Ta không ra lệnh giết ngươi không có nghĩa ta muốn ngươi được sống."
Nói dứt câu, Thế tử đã cùng với những kẻ hầu cận rời đi ngay lập tức, bỏ lại Thập lục Hoàng tử vẫn còn chưa tin nổi những gì mình vừa nghe. Y cảm nhận lồng ngực mình đang quặn thắt, cũng thấy niềm hy vọng nhỏ nhoi mà y tự mang ra để huyễn hoặc bản thân cuối cùng đã huỷ hoại y đến mức nào. Vậy ra mười ba năm quả thực có thể thay đổi một con người đến mức triệt để như thế đấy. Y tự hỏi Từ Lâm Đại quân mà mình từng quen biết đã biến đi đâu, hà cớ gì lại mang đến một Đông cung Thế tử tàn nhẫn đến cùng cực, khiến y lần nữa rơi vào vũng lầy cảm xúc cực đoan và khổ đau đến vậy?
Giọt nước mắt lăn dài cũng là khi La Tại Dân thấy chân mình chẳng còn sức lực. Y vội bám chặt lấy khung cửa gỗ ở gần để bản thân đừng ngã quỵ. Khải Xán vốn được dặn dò đứng cách xa một đoạn nay cũng đã vội vã chạy lại gần đỡ lấy chủ tử, tuy rằng không rõ y vì cái gì mà trở nên như vậy nhưng tiểu tử tin rằng những lời Thế tử Triều Tiên vừa nói ra hẳn phải mang tính sát thương vô cùng to lớn.
Cùng khi ấy, Lý Đế Nỗ sớm đã về tới Đông cung, rất nhanh đã trông thấy Nguyên Lâm Đại quân đứng đợi mình trước cửa tẩm điện. Vừa nhận ra đại huynh, thiếu niên đã khẩn trương bước tới, mắt soát hắn một lượt thật nhanh rồi hỏi.
"Vương huynh, huynh không sao chứ?"
"Ta ổn." Hắn đáp nhẹ. "Đệ tới có chuyện gì sao?"
Chí Thịnh đợi khi đã chắc rằng đại huynh vẫn còn khoẻ mạnh thì mới yên tâm thở hắt, sau đó đáp lời cùng vẻ mặt lo âu. "Còn có chuyện gì được nữa? Đệ lo cho huynh muốn chết. Mấy ngày huynh không có ở đây, đám nghịch thần đã liên tục dâng tấu chương đòi phế vị huynh, nếu không nhờ Thập lục Hoàng tử ra mặt..."
Lời nói của Chí Thịnh còn chưa hết, thiếu niên đã như hiểu được rằng Đế Nỗ không muốn nghe thêm nữa, cho nên đành ngừng lại. Trước mặt tiểu đệ đang một trời lo lắng, suy cho cùng hắn cũng không muốn tỏ ra lỗ mãng. Vậy nhưng hắn không muốn nghe thêm bất cứ một lời nào về La Tại Dân nữa. Cứ cho là y tốt đẹp đường hoàng đi chăng nữa, cho tới khi dòng máu Minh triều còn chảy trong huyết quản, y vẫn sẽ mãi là cái gai trong mắt Vương Thế tử.
Đưa mắt nhìn tẩm điện còn đóng cửa im lìm, chợt Đế Nỗ nghiêng mặt mà hỏi nô tài sau lưng, trong giọng nói là vẻ gì đó khinh miệt lắm.
"Đồ đạc của tên đó chuyển đi hết rồi chứ?"
"Dạ vâng, thưa Để hạ." Nội quan Lưu nhanh nhẹn cúi mình. "Các cung nữ đã dọn dẹp cẩn thận, người có thể an tâm nghỉ ngơi ạ."
Chỉ cần có vậy, hắn đã lập tức đưa mắt nhìn Đại quân Chí Thịnh rồi cất lời bình ổn.
"Ta mệt rồi. Đệ cũng về phủ nghỉ ngơi đi, có thời gian huynh đệ ta sẽ hàn huyên sau."
"Vương huynh..."
Mặc kệ vẻ mặt như có cả ngàn lời muốn nói của Chí Thịnh, Đế Nỗ vẫn quyết định sẽ lờ đi. Hắn cùng kẻ hầu người hạ tiến vào tẩm điện Đông cung, để lại phía sau thiếu niên cao lớn vẫn đang chua xót nhìn theo một cách vô cùng bất lực. Chí Thịnh lần nữa cảm thấy thương cho mối duyên nghiệt ngã giữa đại huynh và Hi Hoa nhưng lại chẳng đủ cao thượng để nói cho hắn về điều đó. Hơn nữa, bản thân thiếu niên cũng không chắc khi nhận ra Hi Hoa rồi, liệu hắn có thay đổi hay không? Đế Nỗ căm ghét Đại Minh tới vậy, có lý nào hắn lại cho La Tại Dân là ngoại lệ của mình?
Tiếng thở dài buông khẽ khi Đại quân rời bước, trong lòng thì như vân vũ đảo điên, mâu thuẫn và vô cùng khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip