Chương 3


La Tại Dân vì không muốn bị dân thường dòm ngó đã quyết định thay ra một mớ y phục Triều Tiên giản dị. Y không quá cầu kỳ tô vẽ cho bản thân, chỉ dắt ở thắt lưng một miếng ngọc bội nhỏ, phòng khi có gì bất trắc thì cũng có thứ để mang ra đánh đổi.

Lý Đế Nỗ đứng đợi ở ngoài, tới khi thấy y xuất hiện thì liền bất giác ngây ra, tưởng chừng đã bị hút mất toàn bộ linh hồn.

Y thật sự rất đẹp, nhất là khi mái tóc dài đen óng đã được búi lên toàn bộ, để lộ đường viền cổ thanh thoát như mảnh lụa đào.

Rõ ràng là một nam nhân, tại sao lại phải xinh đẹp tu lệ tới mức vô thực như vậy chứ?

Vì còn vận nguyên trang phục cấm quân nên đi đến đâu Lý Đế Nỗ cũng được bách tính chú ý hơn một chút. Chỉ có điều họ dường như không phải đang nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ mà có chút gì đó né tránh và e sợ hơn. Cùng Mã Khắc du ngoạn bên ngoài đã lâu, đây là lần đầu tiên hắn thấy mình như một con quái vật vậy.

"Hán Thành thực sự rất đẹp." Có tiếng La Tại Dân vang lên hào hứng. Nãy giờ y cùng hắn đi phía trước, Khải Xán và Mã Khắc thì chí choé sau lưng, không tránh được việc vô tình trở thành tâm điểm. "Ở Đại Minh, ta rất hiếm khi có dịp được ra ngoài như thế này."

Lý Đế Nỗ nhếch môi cười, Đại Minh các ngươi thì chỉ giỏi bóc lột bắt nạt các nước chư hầu chứ có gì mà hay ho?

Tuy nghĩ vậy nhưng hắn không nói ra, chỉ yên lặng quan sát Tại Dân thích thú muốn mua một cây hồ lô đường ngọt nhưng kết cục trong người chỉ toàn bạc lớn. Lúc y đưa ngân lượng ra, lão chủ quán còn có chút kinh ngạc thảng thốt, kết cục là liền dúi một lần mười cây hồ lô vào tay y.

Tại Dân hơi bối rối, một mình y làm sao mà ăn hết chỗ này đây? Khải Xán từ nhỏ có bệnh trong người nên không được ăn ngọt, nhị vị cấm quân oai phong lẫm liệt thì chắc chẳng hứng thú với ba cái thứ này. Tại Dân ngẫm nghĩ một hồi không ra đáp án, may mắn lại bắt gặp đám trẻ nhỏ chạy ngang qua, nên cũng thật khẩn trương chặn đường giữ chúng lại.

"Các em, chia cho bạn cùng ăn nhé."

Y cười thật hiền mà nhìn đám tiểu tử sung sướng tới mở tròn cả hai mắt, đâu biết có ai đó đang yên lặng ngắm nhìn mình với ánh mắt đầy băn khoăn.

Càng tìm hiểu về Tại Dân, Đế Nỗ càng cảm thấy y tốt đẹp hơn hắn tưởng. Cứ cho là y đang bày ra dáng bộ hoàn hảo trong mắt người đời đi chăng nữa thì sự giả tạo đó cũng là một kiểu giả tạo không xấu xa gì.

Nhìn Tại Dân gặm từng miếng hồ lô ngọt lịm, Đế Nỗ càng có thêm nhiều ưu tư trong lòng. Tuy vậy thì đến cuối cùng, hắn chỉ có thể hỏi một câu đơn thuần mà hắn nghĩ sẽ không khiến y nảy sinh nghi hoặc.

"Hoàng tử có vẻ rất hứng thú với văn hoá Triều Tiên nhỉ?"

La Tại Dân vừa cắn một miếng hồ lô to, vội vã nuốt xuống đáp lời. "Đó là do ta mang trong mình nửa dòng máu Triều Tiên. Mẫu thân ta vốn là một cung nữ được cống nạp sang Đại Minh mà."

Lý Đế Nỗ nghe vậy, trong đầu thoảng chút cảm giác bất ngờ. Vậy ra đó là lý do tại sao hắn luôn cảm thấy cái tên của y rất thân thuộc, không quá hoa mỹ và còn vô cùng dễ nghe. Có điều, nghĩ lại thì, y phải bị ghẻ lạnh tới mức nào để không được thừa hưởng họ của Hoàng Đế Đại Minh chứ? Một đứa trẻ sinh ra mang họ của mẫu thân chẳng phải là điều đáng xấu hổ nhất trên đời?

Đối đáp liên tục như vậy, chẳng rõ khi nào trời đã bắt đầu sẩm tối. Hán Thành dù tấp nập người qua kẻ lại cả ngày thì khi đêm xuống, tất cả đều sẽ chìm trong tĩnh lặng. Lý Mã Khắc cũng đã mở lời nhắc nhở bọn họ nên quay về Cảnh Phúc Cung bởi nạn đói hoành hành nhiều năm nay đã sinh ra những kẻ cướp bóc đặc biệt nguy hiểm.

Mang trong mình dòng máu của bậc Đế Vương, nhiều khi Đế Nỗ cũng cảm thấy thật có lỗi với bách tính của mình.

Bốn người bọn họ theo nhau quay về, trên đường lại bắt gặp một khu nhà nghèo đang tạm bợ thắp lửa chống chọi với cái lạnh về đêm. Thấy Đế Nỗ đột nhiên dừng lại, Tại Dân cũng không tránh khỏi hiếu kỳ. Y không rõ có phải do hắn là một vị quan thanh liêm, yêu dân như con hay không nhưng ánh mắt sầu thảm lướt qua khi hắn hướng nhìn đám người đó quả thật đã gây cho y đôi nét nhói lòng.

"Đại nhân, chúng ta nên đi thôi."

Lý Đế Nỗ nghe tiếng gọi, lần nữa bày ra cái vẻ nghiêm nghị bình thản mà bước đi dù thật ra trong mắt La Tại Dân, hắn đã không kịp che giấu nỗi xót thương cho những người dân khổ sở đó.

Mãi tới khi quay về phủ khách, trời đã hoàn toàn tối đen như mực. Mã Khắc thích thú nhìn tên tiểu tử ban nãy còn rất ngông cuồng chẳng biết sợ ai, giờ lại dúm dó đi sát bên cạnh gã vì không muốn gặp ma. Tiểu tử bám áo gã không buông, chốc chốc lại hỏi gã liệu ma ở Triều Tiên có đáng sợ như trong Tử Cấm Thành không.

Khải Xán chỉ chịu rời Mã Khắc ra khi nghe tiếng Tại Dân gọi. Tiểu tử vội vã chạy ra sau lưng y, hai tay khẽ khàng níu lấy vạt áo của chủ tử mà nhìn quanh quất.

"Đa tạ Đại nhân đã dành ra cả nửa ngày để cùng ta ra ngoài." La Tại Dân nói vậy, vẫn là nụ cười quả thật có chút mê hoặc lòng người kia.

Lý Đế Nỗ cũng nhã nhặn đáp, y phục gọn gàng màu huyết dụ chuyển động nhẹ nhàng theo cơn gió thoảng. "Hán Thành so với Đại Minh rộng lớn chỉ như một hạt cát nhỏ bé. Hoàng tử không cần câu nệ."

Nói rồi hắn cùng với thị vệ của mình toan rời đi, bởi mặc dù Đông cung thì ở ngay kế bên nhưng vì không thể ngang nhiên đi vào tử cửa chính nên hắn và Mã Khắc sẽ phải mất công vòng vèo một chút. Vội thì không vội nhưng cũng không nên tốn quá nhiều thời gian.

Ấy vậy mà trước khi hắn kịp rời khỏi, Thập lục Hoàng tử đã vội vã níu lại bằng một câu hỏi khác. Trông y có chút ái ngại, dường như đã phải thu lấy rất nhiều can đảm mới có thể nói ra thành lời.

"Đại nhân chờ một chút." Y ngập ngừng trong giây lát rồi mới kiên định hướng ánh nhìn của mình về phía hắn thêm lần nữa. "Không rõ Từ Lâm Đại quân* của Triều Tiên giờ ở đâu? Dường như người không còn ở trong cung nữa?"

Lý Đế Nỗ nghe câu hỏi này, đôi mày sắc như dao bỗng chốc nhíu lại. Đã lâu lắm rồi không còn ai gọi hắn là Từ Lâm Đại quân, hơn nữa hắn cũng chưa từng rời khỏi Đông cung. Rốt cuộc là y muốn hỏi gì vậy?

"Hoàng tử quen Ngài ấy sao?" Hắn hỏi, mắt đưa về phía Mã Khắc một lần rồi lại lướt đi.

"Cũng không hẳn... chỉ là ta hiếu kỳ. Nếu như Đại nhân có tin tức gì về Đại quân thì hi vọng có thể cho ta biết."

Lời nhờ vả ấy nghe thật chân thành nhưng vô thức cũng đã làm Thế tử cảm thấy có chút kỳ lạ. Rốt cuộc tên họ La này muốn gì ở hắn vậy? Y tốt nhất đừng có một ngày nào đó lộ ra rằng bản thân ở đây để thăm dò Triều Tiên với bất cứ ý định quỷ quyệt nào, bằng không Lý Đế Nỗ không dám chắc chắn mình sẽ phanh thây y ra thành bao nhiêu mảnh đâu.

Gượm lại chốc lát rồi hắn cũng vẽ lên một nụ cười ẩn ý, "Ta sẽ để mắt đến chuyện đó."

Hai bóng dáng cao lớn rời đi, bỏ lại phía sau một La Tại Dân với ánh nhìn thê lương như đang ngày đêm mong mỏi về một mối duyên nghiệt ngã. Y hơi chùng mắt xuống, lát sau mới thấy Khải Xán hỏi với giọng nửa cảm thông nửa đau lòng.

"Hoàng tử, người vẫn nhớ đến hắn sao?"

Tại Dân cười buồn, khẽ khàng xoa đầu tiểu tử, "Nhớ chứ. Nhớ đến tê dại. Khải Xán à, em đừng bao giờ để mình tương tư ai đó nhé, sẽ rất thảm đấy."

Khải Xán yên lặng nhìn theo bóng Tại Dân lầm lũi trở về phòng. Tiểu tử thương y, nhưng cũng giận y vô cùng. Đã là sau rất nhiều năm rồi, y vẫn ôm trong lòng bóng hình tên Vương tử thấp kém đó, thật khiến tiểu tử không cam tâm.




___________

*Từ Lâm Đại quân: tên tự của Đế Nỗ khi chưa được sắc phong Thế Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip