em Minh dân tổ, phóng đổ tim anh!


Tám giờ rưỡi sáng, bạn Hải có mặt dưới trọ bạn Gia Minh.

Hai bạn vừa thi xong môn cuối hôm qua, nên sáng nay hai bạn trẻ muốn đưa nhau đi chữa lành ngay trong thành phố, lịch trình đã lên sẵn rất rõ ràng, chỉ vừa nghĩ thôi đã thấy tâm hồn thương tổn mà sự sụp đổ tinh thần của anh hôm qua gây ra sẽ được cứu rỗi.

Hôm qua trời vừa đổ một cơn mưa lớn, sáng hôm nay mây tạnh, nhiệt độ giảm, thời tiết rất đẹp để ra ngoài đi chơi. Minh ngồi sau mỉm cười, ríu ra ríu rít nói về kế hoạch bản thân đã tham khảo các trang mạng cả tối qua.

Gia Minh luôn muốn là người lái, nhưng người làm gì cũng mau lẹ như Hải chê Minh quá rù rờ, cầm lái không chắc tay. Vậy nên lần nào đi cùng nhau cũng là Hải trước Minh sau, người ngồi sau lâu lâu lại vỗ lên vai người ngồi trước, càm ràm Hải đi quá ẩu.

Đấy, vừa rồi Gia Minh lại vỗ vai cậu bạn thêm lần nữa, "Mày ơi mày đi sang làn khác rồi"

Vì phía trước còn rất nhiều người vừa rồi dừng đèn đỏ, đèn chuyển xanh chưa kịp di chuyển, thế là Hải lấn sang bên kia vượt lên luôn.

Hải cũng thật sự không muốn làm vậy, khi Minh vỗ Hải biết mình sai rồi, nhưng chưa kịp nói câu tao sẽ rút kinh nghiệm thì một đồng chí cảnh sát giao thông đã xuất hiện, vẫy vẫy gậy điều khiển giao thông.

Gia Minh bình thường đi qua cảnh sát giao thông khi chẳng làm gì sai đã sợ vô cùng rồi, chẳng hiểu thế nào hôm nay chính mình vì vẫy tấp vào lề lại chẳng có phản ứng gì, chỉ há miệng nhìn anh cảnh sát chằm chằm.

Xe đã dừng ở bên lề, Hải thấy Minh ngẩn ra lại tưởng cậu bạn sợ quá, dù gì bình thường Gia Minh cũng rất nhát gan, lần này kiểu gì cũng bị doạ sợ mất hồn rồi.

Đừng nói Minh, ngay cả lì như Hải còn run cơ mà. Hải vỗ Minh, lúc này Minh mới bừng tỉnh, rời mắt khỏi anh cảnh sát rồi hoảng hốt.

Cảnh sát gì mà đẹp trai quá vậy? Đẹp trai mà quên cả sợ cơ mà!

"Biết phạm lỗi gì không?"

Biết chứ.

Hải lắc lắc đầu, Minh nhanh chóng dùng sự sợ hãi chẳng phải diễn xuất ra mà nói dối, "Dạ... anh em em từ quê đi xe máy ra, bọn em không biết"

"Người ở đâu?"

"Bọn em ở thị trấn K ạ"

Gia Minh rưng rưng nước mắt, "Anh ơi tha bọn em ạ, bọn em biết sai rồi. Anh bỏ qua cho bọn em lần này"

Anh cảnh sát nhíu mày, "Vừa rồi các cậu thấy người ta dừng đèn đỏ có ai đi sang làn bên này không?"

Minh và Hải cúi đầu, hai bàn tay bấu nhau. Đồng chí làm nhiệm vụ thở dài, "Giấy tờ xe đâu?"

May mà Hải luôn luôn có ở trong cốp xe, đưa xong, hoàn toàn không có kì tích nào xảy ra, hai anh sinh viên dắt nhau đi chữa lành vẫn phải nộp phạt.

Đúng chữa lành.

Chữa lành thành rách mẹ luôn.

Dự định ăn một bữa thật ngon cũng tan tành. Hai chàng mỗi người một bánh mình lạc lõng giữa lòng thành phố không biết nên đi đâu về đâu.

"Mày ơi, bây giờ tao không có tinh thần làm việc gì hết. Bây giờ ngay cả can đảm lên xe đi về cũng không có luôn"

Cú sốc đầu đời của sinh viên năm nhất.

Thực ra cũng không phải là chưa từng phạm lỗi, chỉ là lần này là lần đầu tiên bị tóm thôi.

*

Tuổi trẻ không chùn bước, tuổi trẻ gan dạ, tuổi trẻ không biết sợ là gì, nên chỉ sang tuần sau hai anh bạn trẻ của chúng ta đã quên luôn chuyện đã làm mình mất hồn ba hôm liền. Tiếp tục hẹn nhau vi vu trên cùng một chiếc xe (cho đỡ tốn xăng) khám phá một số con đường chưa từng đến trước kia.

Việc xảy ra tuần trước bây giờ đã trở thành một câu chuyện cười, hai người nhắc lại với nhau, Minh còn tấm tắc mấy câu:

"Anh cảnh sát giao thông kia đẹp trai vãi, tên Nam thì phải"

"Sao? Thích à?"

Gia Minh nghiêng đầu rẽ vào một con đường trông khá vắng, "Đẹp trai cỡ đó không thích làm sao được"

Ngay từ lần trước, Hải cũng biết sai mà để cho Minh lên lái, Minh lái tuy chậm nhưng rất chắc chắn.

Chắc chắn bị vẫy tấp vào lề.

Gia Minh lần thứ hai đã bình tĩnh rất nhiều, cậu chẹp miệng sao mà đen đến thế.

Nhìn rõ mặt anh cảnh sát giao thông, cậu vô thức tặc lưỡi, ý là khen đẹp trai thôi chứ không có nhu cầu gặp lại, cơ hội này Minh không cần.

"Lại là hai cậu à? Lần thứ hai ra đây chơi rồi kinh nghiệm của các cậu đâu? Biển đường một chiều đấy thấy không?"

Mải nói chuyện quá không để ý, Gia Minh ôm trán, không nghĩ là đen đến thế.

Thôi tháng này ăn mì thay cơm.

Lần đầu tiên sợ trai đẹp.

Hoàn toàn sụp đổ.

Gia Minh nhìn bảng tên, Lê Thế Nam, tôi mong rằng nhân sinh xin đừng gặp gỡ.

Anh Nam hai lần bắt hai người cầm lái khác nhau, biết tên xong liền nhắc, "Tốt nhất là cậu Hải nên cầm lái, cậu Minh này đầu nhỏ, cái mũ bảo hiểm đội còn tụt, đi xe nhìn không chắc chắn."

Minh với Hải lại cúi đầu cảm ơn anh đã nhắc nhở, anh còn bảo, "Hai cậu này đáng lẽ phải thu xe cho chừa"

Thực ra ngay từ lần đầu anh biết Minh nói dối, nhìn qua là biết sinh viên, anh không ngờ hai cậu nhóc này lại thêm một lần dại nữa.

Cuối cùng thì khi được thả ra, Minh là người lái nên thất thểu, Hải đã có kinh nghiệm một lần rồi chung quy tinh thần vẫn cứng hơn, thế là Hải muốn giúp cậu bạn thôi đau lòng, vỗ vai tích cực hoá:

"Ôi giời có duyên quá, mới nói là gặp liền, bị bắt hai lần đều là lỗi thích rẽ đâu là rẽ, thích đi làn nào là đi, chuẩn dân tổ rồi, nhiều khi lại kịch bản vì em Minh dân tổ, phóng đổ tim anh"

Gia Minh đánh Hải một cái vì cậu bạn hơi lớn tiếng, vờ cười khan hai tiếng trước trò đùa nhạt nhẽo của Hải.

Hai lần bị bắt gần nhau quá, bây giờ Minh thật sự tởn đến già.

Ám ảnh đến mức thấy màu áo cam là đổ mồ hôi hột, đi qua được chốt như trút được cả tấn đá đè lên người.

Đấy là chỉ mới thấy áo màu cam.

Chứ mà thấy khuôn mặt đẹp trai khiến Minh nhớ mãi không quên thì khỏi cầm lái luôn, Gia Minh nghĩ thế.

Nghĩ đúng rồi.

Hải về quê mấy hôm nay rồi, chỉ có một mình Minh cô đơn đi đi về về. Có một chỗ dựa tinh thần đã sợ rồi, nay một thân một mình gặp lại anh trên con đường đi về trọ còn sợ hơn.

Sợ đến mức dừng lại, quyết định xuống xe dắt bộ.

Lê Thế Nam nhìn thấy từ xa có người đang đi thì dừng lại dắt bộ liền chú ý, người càng gần hơn thì anh liền nhận ra cậu Minh đầu nâu xinh xinh anh đã bắt hai lần kia.

Gia Minh càng đi đến gần tim cậu càng đập điên cuồng, mồm lẩm bẩm tự trấn an câu thần chú anh đừng để ý tôi. Nhưng có vẻ như vận đen của Jaemin vẫn không kết thúc.

"Xe hư à?"

Minh ngẩng đầu, nụ cười cứng ngắc, mãi mới phát ra tiếng dạ lí nhí trong cổ họng.

"Ừm, vậy cậu dắt đi"

Thoát rồi!

Thoát một kiếp rồi!

Cậu mỉm cười vui mừng dắt xe đi, trong lòng như mở hội thán phục sự nhanh trí của mình, thắng bại tại kĩ năng!

Ở đây không có chuyện xui rủi, ở đây chỉ nói chuyện bằng cái đầu thôi.

Cái đầu ngúc ngắc vui mừng đi năm bước chân, định bụng năm mét nữa sẽ leo lên xe trở về nhà, cậu quay đầu lại kiểm tra xem thử anh có chú ý đến mình nữa không.

Má nó anh đi theo từ nãy đến giờ.

Môi cong lên không cách nào hạ xuống.

Cứng mồm luôn rồi.

Anh thản nhiên bảo, "Tiếp tục đi"

Gia Minh đi một bước anh theo một bước, đi bộ đã đành còn kéo theo một chiếc xe máy, mệt lử rồi anh vẫn còn theo sau.

"Tôi muốn kiểm tra bằng lái, giấy tờ xe"

Lại nữa hả?

Anh ơi em không còn gì ăn nữa đâu ấy.

Kiểm tra xong, bỗng nhiên anh phì cười, "Bằng lái giấy tờ có đủ, mũ bảo hiểm cũng đội rồi, có vi phạm gì đâu mà phải thế?"

Minh tròn mắt, vậy thì sao không bảo sớm? Còn đi theo, anh rảnh thế sao?

Gia Minh cảm thấy mình bị trêu ngươi.

Cậu cúi đầu một cái sau đó chẳng nói năng gì leo lên xe lập tức trở về nhà. Cuộc sống xa nhà chưa đủ khó khăn sao huhu?

*

Sau ngày hôm qua, Minh rút ra một điều, chỉ cần bản thân cẩn thận thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra, không có gì phải sợ.

Từ nay cậu đi qua chốt đã chẳng nao núng nữa rồi.

Một tháng qua đi, Minh cho rằng bóng ma của mình cũng đã biến mất. Ai ngờ vào một buổi sáng thời tiết không tốt lắm làm tâm trạng của Minh cũng không tốt theo, những lúc thế này Gia Minh thường linh cảm có chuyện gì xấu sắp xảy ra.

Xấu thật.

Gặp lại người đã gây ra cơn ác mộng đường phố cho cậu.

Thấy Nam cậu liền vô thức chạy chậm lại, nói là không sợ chẳng qua là không gặp lại anh thôi, chứ mà gặp lại liền như thế này.

Tim muốn nhảy lên cổ họng rồi.

Thế Nam đang mặc thường phục vừa mới ra khỏi quán cà phê liền trông thấy Minh chạy chậm rù rù, mắt chằm chằm nhìn mình. Nam vẫy tay, lập tức Minh đã cam chịu tiếp tục tấp vào lề.

Gia Minh quen thuộc xuống xe, định mở cốp anh đã lên tiếng trước:

"Quay lại đây"

Cậu nghe lời quay lại, nhưng vẫn nhìn xuống mũi giày.

Thế Nam trông thấy dáng vẻ này vừa thương vừa buồn cười, có lẽ anh đã gieo cho cậu nhóc này một bóng ma tâm lí thật rồi. Anh cúi đầu xuống, hai bàm tay anh xuất hiện trong tầm mắt của Gia Minh.

Gia Minh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, anh đang nghiêm túc làm gì đấy với quai mũ của mình.

"Đầu nhỏ thì phải biết thốn quai mũ cho cẩn thận chứ?"

Cậu vâng một tiếng, sau đó mím môi né tránh ánh mắt anh.

Vẫn sợ.

Thế Nam xong việc vẫn tiếp tục duy trì tư thế này, Gia Minh sợ lắm rồi, lén lút thăm dò thái độ anh. Thấy Minh lấm lét anh không nhịn được khẽ cười, chạm nhẹ vào má Gia Minh:

"Đừng làm dân tổ nữa, em phóng ba lần rồi, đổ rồi"

/



Chỉ đơn giản là đứng bên cạnh nói chuyện hai lần, do mũ quá lớn mà vừa cầu xin vừa sửa lại mũ sáu lần, khiến người ta vừa thương vừa buồn cười. Gia Minh nhẹ nhàng câu tim anh đi như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip