02: Phồn Hoa Giang Nam

Năm 2015, Giang Nam.

La Tại Dân giữ chặt người bán hàng rong ven đường đang thu dọn đồ đạc, nghiêm túc hỏi.

- Hiện tại là năm nào?

Người bán hàng rong liếc nhìn y một cách khó hiểu, thờ ơ trả lời.

- Năm 2015.

Suy cho cùng, mọi thứ đều đã thay đổi, La Tại Dân lặng lẽ thở dài.

Thời điểm gần đến Giang Nam, La Tại Dân bị giật mình bởi Kim Đạo Anh cưỡi mây đuổi theo phía sau bất ngờ hô to, bảo y dừng bước, Kim Đạo Anh ném xuống một bọc quần áo, vội vàng dặn dò vài câu.

- Trăm năm thế sự như dòng chảy, Giang Nam trước kia và Giang Nam hiện tại sớm đã khác nhau một trời một vực, ngươi thay y phục này, chỗ nào không hiểu thì hỏi mọi người xung quanh.

- Về chỗ ở, Trịnh Nhuận Ngũ đã bố trí ổn thỏa cho ngươi. Khi ngươi tới nơi sẽ có người thu xếp giúp đỡ, không cần lo lắng.

- Chỉ là người xuất hiện trong giấc mộng của ngươi liền muốn chính ngươi phải đi tìm.

Kim Đạo Anh dứt lời, phất tay áo bay đi xa.

La Tại Dân cúi đầu xem xét y phục của thời đại mới, quần bò bó sát cùng áo ngắn tay màu trắng, thái độ nghi hoặc, ngẫm lại vẫn là trường bào và mã quái khi xưa thoải mái hơn.

Mà y đặt mình vào cảnh sắc bốn bề huyên náo hiện tại cùng mưa bụi Giang Nam tiêu điều trong trí nhớ giống như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Nhà tầng san sát, khu phố phồn hoa, phương tiện tấp nập, song ngọn núi kia La Tại Dân vẫn mừng rỡ nhận ra, còn có hồ nước kia, gọi là hồ Tây Tử.

Giữa bầu không khí lạ lẫm còn vương lại chút hơi thở thân quen, trong lòng La Tại Dân dâng lên niềm hân hoan khó diễn tả, y nhìn trái nhìn phải, ánh mắt lơ đãng dừng ở Đoạn Kiều phía xa xa.

Cây cầu hình vòm, thiết kế đặc biệt sang trọng, y cũng nhận ra, thậm chí rất quen thuộc.

Đột nhiên, ký ức chợt lóe lên, từng trận tra tấn dồn dập, cuộn trào, tưởng chừng muốn nghiền nát trái tim, y đau tới mức nhíu mày che ngực, thở hổn hển, nước mắt như mưa, trong đầu một mảnh hỗn độn, rồi từ giữa đống hỗn độn ấy mơ hồ nghe thấy tiếng người tranh chấp sau đó lại là sự tĩnh mịch đến đáng sợ.

Y nghe không rõ cũng nhớ không nổi, nhưng chỉ mới đứng từ xa nhìn cây cầu kia thôi đã phải chật vật chống chịu nỗi thống khổ tê tâm liệt phế, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Có lẽ là kiếp trước ở Giang Nam đã xảy ra chuyện nghiêm trọng đến mức không thể vãn hồi.

Trịnh Nhuận Ngũ phái một tiểu tiên tới an bài chu đáo cho La Tại Dân, tiểu tiên tên là Đông Hách, diện mạo tuy không thể so sánh với các vị thượng tiên thanh tao thoát tục, xinh đẹp tuyệt trần song tính cách rất hòa đồng, lanh lợi.

Tiểu tiên Đông Hách ở nhân gian đã lâu, hiển nhiên quen thuộc với hầu hết mọi thứ.

Tiểu tiên Đông Hách tuân mệnh bề trên đem tất cả hiểu biết của mình kiên nhẫn chỉ bảo từng chút một cho La Tại Dân, còn đưa tận tay La Tại Dân quyển sổ nhỏ màu đỏ, dặn dò cẩn thận.

- Ngươi cầm lấy cái này, ngày mai có thể thuận lợi nhập học, nhớ phải cất thật kỹ.

La Tại Dân chần chừ ậm ừ, cái hiểu cái không nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.

- Tại Dân, vì sao ngươi còn muốn đến Giang Nam?

Chuyện kiếp trước, Đông Hách tận mắt chứng kiến, tiên quân khi đó kiên quyết muốn cùng La Tại Dân đoạn tuyệt, thái độ lạnh lùng, tàn nhẫn. La Tại Dân yếu ớt quỳ gối, đau đến mức không dậy nổi, cả người đầy thương tích.

Đông Hách cũng như các vị thần tiên khác đều đứng bất động ở một bên lặng lẽ nhìn, không ai dám lên tiếng.

Ngày ấy, Đông Hách cùng các tiểu tiên trên thiên đình đều lén lút than thở, tiểu thỏ tinh này hà cớ gì phải tự đày đọa bản thân như vậy, nhất nhất một lòng cảm mến vị tiên quân cao cao tại thượng kia, cho dù thỉnh thoảng gặp dịp mua vui cũng tốt hơn là một lần thành thành thật thật móc hết ruột gan bày tỏ tâm ý.

Chuyện xưa không tiện nhắc tới, chỉ là hiện giờ đã chẳng còn liên quan lẫn nhau, há còn gặp lại nhau để làm gì, Đông Hách thực sự không hiểu.

- Ta muốn tìm một người, tuy rằng không biết là ai nhưng lại dám chắc người này chung quy là người ta muốn tìm.

Y vẫn muốn tìm.

Khuôn viên trường của La Tại Dân nằm bên bờ hồ Tây Tử, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

Y theo học chương trình đào tạo tiếng Trung, môn học yêu thích nhất của y là văn học cổ đại, thời gian rảnh y sẽ lang thang trong thư viện, tìm đọc một số cuốn tiểu thuyết truyền kỳ đồng thời cũng suy ngẫm về các bài thơ lấy cảm hứng và bối cảnh ở Giang Nam.

Mộng nhập Giang Nam yên thủy lộ, hành tẫn Giang Nam, bất dữ li nhân ngộ.

La Tại Dân dù sao vẫn luôn cảm thấy, y nên thuộc về thời đại đó.

Bởi vì tình yêu cùng oán hận của y đều nảy sinh và tồn tại ở thời đại đen trắng rõ ràng tựa tranh thủy mặc kia.

Hôm nay, La Tại Dân vô tình gặp Lý Đế Nỗ, thái độ bình thản như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện long trời lở đất nào trong quá khứ.

Ngày nghỉ bình thường, y ôm trên tay cuốn Liêu Trai Chí Dị mới đọc gần đây, cúi đầu đi lên tầng ba thư viện, y đơn thuần không chú ý đột ngột va phải một bờ vai vững chãi, hai cuốn sách liền rơi xuống đất.

Trang bìa giống hệt nhau, tác giả Bồ Tùng Linh, tiêu đề Liêu Trai Chí Dị.

La Tại Dân sửng sốt hai giây, khom lưng nhặt lên đưa cho người lạ mặt đối diện.

Thời khắc bốn mắt chạm nhau, y thoáng chốc nhất định không đành lòng rời đi.

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đường nét tinh xảo thanh tú, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt hẹp dài, người sở hữu khuôn mặt vô thực này mỗi sáng thức dậy sẽ cảm thấy tuyệt vời như thế nào? Mà ở dưới đuôi mắt trái còn có một nốt ruồi nho nhỏ, rốt cuộc là thông minh, đa tình đến cỡ nào chứ?

Y không hề biết rằng, lần gặp gỡ này, tuy vẫn là khuôn mặt ấy thế nhưng lại cách nhau một trăm năm.

Y cũng không nhìn thấy những giọt nước mắt ẩn dưới lớp ngụy trang của Lý Đế Nỗ, y đều đã quên mất rồi. Thế nhưng, chính y cũng nhớ rõ ràng tất cả.

La Tại Dân, thật tốt khi nhìn thấy ngươi còn sống. Chóp mũi Lý Đế Nỗ chua xót gần như muốn vỡ òa, hắn giữ khuôn mặt sắc lạnh tựa băng tuyết, bước chân nhanh chóng muốn rời khỏi khu vực nguy hiểm.

- Cậu cũng thích đọc truyện tinh quái cổ đại?

Đột nhiên, hắn lại nghe y hỏi một câu.

- Công tử cũng nghe nói đến núi Linh Ẩn cầu phúc là linh nghiệm nhất sao?

Cậu cũng thích đọc truyện tinh quái cổ đại?

Xuyên suốt trăm năm, trải qua biết bao thăng trầm, y vẫn như vậy, thích tự quyết định mọi thứ, tự ý nói chuyện với hắn, tự ý quấy nhiễu suy nghĩ của hắn, tự ý xông vào lòng hắn.

Chưa có sự chấp thuận của hắn, ai cho phép y bạo gan cư xử hồ đồ như vậy?

Bóng lưng Lý Đế Nỗ ngưng trệ, cứng ngắc, sau đó không nói một lời, khẩn trương nhấc chân rời khỏi.

- Ngươi cầu nguyện điều gì?

Chẳng hề lường trước, lời hồi đáp vô tình năm đó lại trở thành một bước ngoặt chuyển tiếp, chúng ta dốc hết tất cả cuối cùng vẫn chỉ uổng công.

Giữa tam giới mênh mông này, ngay từ đầu vốn dĩ không nên có lời hồi đáp.

Chúng ta đều an phận mà quay trở về đúng vị trí của mình thôi, La Tại Dân.

- Thật là một người kỳ lạ.

La Tại Dân đứng tại chỗ lẩm bẩm, phủi nhẹ bụi bặm bám trên sách.

- Ngươi xem, Lý Đế Nỗ kia, hắn muốn chạy trốn lại có thể trốn ở nơi nào cơ chứ, còn nói cái gì, mỗi người đều an phận mà quay trở về đúng vị trí của mình, chậc...

Phác Chí Thành tâm trạng không mấy vui vẻ, thu hồi ánh mắt khỏi khung cảnh dưới hồ tiên, nhấp một ngụm rượu liền nhíu mày.

- Hương vị này thật giống tiểu thỏ tinh kia...

Linh tiên Kim Đạo Anh bật cười, ngữ điệu nhàn nhạt nói.

- Rượu hoa quế ở Vân Linh sơn Tại Dân cất công ủ cũng chỉ còn lại một bình nhỏ.

Kim Đạo Anh không giống Phác Chí Thành và Lý Đế Nỗ, trời sinh cốt cách phi phàm, an tọa ở vị trí thượng thần.

Kim Đạo Anh ban đầu vốn là một cây cỏ linh chi ngàn năm tuổi ở núi Trường Bạch.

Ngày nọ, Thái Thượng Chân Quân Trịnh Nhuận Ngũ từ nhân gian trở lại tiên giới ngẫu nhiên bắt gặp, thấy Kim Đạo Anh đang ở thời kỳ phát triển hưng thịnh liền hứng khởi mang về.

Sau đó, Kim Đạo Anh chăm chỉ tu luyện, trở thành tiểu tiên thuộc hàng ngũ phẩm, theo Trịnh Nhuận Ngũ ở lại Vân Linh sơn, ngày ngày gảy đàn, đánh cờ, kết thành tri kỷ, cuộc sống an nhàn đạm bạc cứ thế trôi qua.

Hoa quế là loại rượu mà tiểu thỏ tinh La Tại Dân thích uống nhất.

Kim Đạo Anh lần đầu gặp La Tại Dân có lẽ là cách đây khoảng một trăm năm trước, y nhắm mắt, rũ hai cánh tay yếu ớt đến không còn chút sức sống nằm lọt thỏm trong lồng ngực Lý Đế Nỗ, sắc mặt trắng bệch, cánh môi tím tái, đập vào mắt Kim Đạo Anh là cảnh tượng kinh dị rụng rời bởi toàn thân La Tại Dân đều nhuộm đẫm máu đỏ.

- Cứu y.

Quả thực khi đó, Lý Đế Nỗ đã khóc, ngay cả môi cũng khe khẽ run rẩy.

- Lão phu đã cho y uống đan dược tu luyện ngàn năm, ngủ thêm mấy canh giờ, tiểu thỏ tinh này tự khắc sẽ tỉnh lại, tiên quân có thể yên tâm.

Trịnh Nhuận Ngũ từ trong phòng đi ra, bình tĩnh trả lời Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ sững sờ, hắn gật gật đầu lại làm bộ dáng phải nhanh chóng rời đi.

- Y ở lại Vân Linh sơn, ta liền yên tâm.

Dừng một chút, hắn hơi ngoảnh đầu, ngập ngừng nói tiếp.

- Ta đã rút hết toàn bộ ký ức của y, lần này y từ cõi chết trở về, kiếp sau sẽ là một cuộc sống hoàn toàn mới của y. Ta chỉ hy vọng, y sống thật tốt, an hưởng ngàn năm.

- Các ngươi không được giúp y hồi tưởng lại duyện phận kiếp trước. Chỉ có điều, nếu một ngày y nhất quyết muốn tìm hiểu đến cùng, vậy hãy để y toại nguyện.

Đó là tất cả những gì Lý Đế Nỗ nợ La Tại Dân suốt cuộc đời này.

Từng câu từng chữ nói ra đều suy xét tường tận, tỉ mỉ, Kim Đạo Anh nghe xong bỗng trở nên ngây ngốc, hóa ra ái tình thực sự có thể khiến người ta cuồng si điên dại đến vậy.

Khóe miệng Kim Đạo Anh khẽ nâng lên kéo theo một nụ cười nhàn nhạt, lại nhấp một ngụm rượu hoa quế thơm ngát, môi và răng đều lưu hương.

Kim Đạo Anh chợt nghĩ, chẳng biết Lý Đế Nỗ một trăm năm qua có lúc nào buông xuống yêu hận triền miên mà thanh thản nhung nhớ dư vị ngọt ngào ấy không?

Còn tiếp

• Trường bào và mã quái - trang phục truyền thống của nam giới Trung Quốc, trường bào là áo xẻ hai bên, mã quái là áo xẻ ở giữa, ống áo hình chữ U, cài nút thắt. Trang phục này bắt nguồn từ dân tộc Mãn Thanh, ống tay hẹp, cổ áo tròn.

• Thỉnh thoảng gặp dịp mua vui - cụm từ mang nghĩa tiện dịp có thể chơi đùa một chút, góp vui lấy lệ, không đòi hỏi sự nghiêm túc.

• Mộng nhập Giang Nam yên thủy lộ, hành tẫn Giang Nam, bất dữ li nhân ngộ - câu thơ trích trong bài Điệp Luyến Hoa của tác giả Án Kỷ Đạo, bản dịch được lấy từ Thi Viện: Mộng tới Giang Nam trên đường khói nước, đi hết Giang Nam, không gặp người xưa.

• Tranh thủy mặc - là một loại tranh hội họa khởi nguồn từ Trung Quốc. Thủy là nước, mặc là mực nên tranh thủy mặc chủ yếu chỉ là mực mài ra, pha với nước, rồi dùng bút lông vẽ trên giấy hoặc lụa nên về sắc thái chỉ có hai màu trắng và đen.

• Liêu Trai Chí Dị - với ý nghĩa là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh (cuối thế kỷ 17) của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh. Hầu hết các truyện nói về thần tiên ma quái, hồ ly, lang sói, hổ, báo, khỉ, vượn, voi, rắn độc trùng cho tới cây cỏ hoa lá, khói mây gạch đá... nhưng không chỉ vậy, xuyên suốt các tác phẩm là những câu chuyện về người và việc trong cuộc sống hiện thực. Tất cả những đề tài trên được tác giả xử lý khéo léo, ít nhiều ngầm ý chỉ trích nền chính trị tàn bạo của triều đình Mãn Thanh đương thời, phê phán thói hư tật xấu của bọn nho sĩ, thể hiện những tư tưởng dân chủ trong vấn đề hôn nhân và tình yêu.

• Rượu hoa quế - Quế Hoa Tửu bắt đầu xuất hiện tại Trung Quốc từ 2.000 năm trước. Tới nay, đây vẫn là loại rượu được người dân sử dụng khá phổ biến. Đặc biệt loại rượu này còn trở thành nét đặc trưng trong dịp lễ Trung thu, bởi Trung thu là thời điểm mà hoa mộc quế nở rộ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip