Thỏ động sơn gần đây có yêu biến thành ma, bị giam cầm bên trong hang động nằm ở sườn núi phía tây, trói buộc bằng xích sắt, tóc tai bù xù.
Yêu tinh kia tên là Phàm Khuyết, công phu tu luyện chẳng qua chỉ mới trăm năm, nhưng sau khi biến thành ma sức mạnh đã tăng lên gấp trăm lần, nhận nhiệm vụ đi hàng phục Phàm Khuyết chính là La Tại Dân.
Vốn dĩ La Tại Dân không muốn gieo mình xuống đoạn nước đục này, ấy thế mà thỏ vương lại đặc biệt chỉ đích danh y, còn căn dặn y hết sức chu đáo, bắt buộc phải là y, khiến y chẳng thể tìm ra lý do để khước từ.
Trong lúc giao đấu, La Tại Dân bị một chút thương tổn ngoài da, dùng thuật khép vết thương của yêu tinh cũng không phải vấn đề to tát gì. Sau khi hạ gục Phàm Khuyết, La Tại Dân lấy xích sắt siết thật chặt, y vừa định rời khỏi nơi âm u này lại nghe thấy tiếng hét thất thanh của Phàm Khuyết.
Phàm Khuyết hô to, muốn y dừng bước.
- La Tại Dân, ngươi có biết vì sao ta biến thành ma không?
La Tại Dân dừng bước nhưng cũng không trả lời Phàm Khuyết.
- Vi phạm quy tắc tam giới, đem lòng thương nhớ tiên nhân. Chịu đựng khổ sở, phế bỏ công phu tu luyện, ta đều không sợ, nhưng tiên nhân kia thập phần ích kỷ chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân, vì muốn thoát khỏi cực hình bèn quy hết tội lỗi cho ta.
- Tiên nhân kia một câu tuyệt tình nói ra, quả quyết chưa từng yêu ta, đủ để làm cho ta phát điên phát dại.
- Cuộc đời này của ta chỉ có duy nhất một nguyện vọng, chính là tự tay giết chết tiên nhân lòng lang dạ sói kia.
Tiếng cười của Phàm Khuyết vừa cuồng si lại vừa thê lương, vang vọng thật lâu bên trong hang động lạnh lẽo thấu xương.
- Thỏ vương cử ngươi đến hàng phục ta, hàm ý giết gà dọa khỉ, là cảnh cáo ngươi không được vi phạm thiên quy, khiến thỏ tộc phải ôm nỗi hổ thẹn.
Chỉ thấy La Tại Dân nét mặt bình tĩnh, không gợn lên tia kỳ quái, hồi lâu sau mới lạnh nhạt đáp lại một câu.
- Ta hiện giờ thân thể suy tàn, miễn cưỡng sống qua ngày, không liên quan cũng không vướng bận đến ai, càng không yêu cũng không hận ai, làm sao có thể vi phạm thiên quy khiến thỏ tộc phải ôm nỗi hổ thẹn như ngươi nói?
- Ngược lại, chính bản thân ngươi, hãy thoát ra khỏi mộng tưởng hão huyền kia càng sớm càng tốt. Tiên nhân cao cao tại thượng, việc sinh tử há lại bị chi phối bởi một yêu tinh chỉ vì vô tình vi phạm quy tắc tam giới, muốn cùng yêu tinh đó kết duyên thề hẹn.
- Cùng nhau quên đi hết thảy, chặt đứt đoạn nghiệt duyên này, khép lại một hồi kiếp nạn mới là cách giải thoát tốt nhất.
Phàm Khuyết nhất thời không nói được câu gì, trầm ngâm giống như đang suy nghĩ về những lời răn dạy của La Tại Dân.
Phàm Khuyết cũng rất kinh ngạc, La Tại Dân tính cách lãnh đạm, chỉ quen lủi thủi một mình, lại có thể cùng Phàm Khuyết nói ra những lời này.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc, La Tại Dân lạnh lùng liếc mắt qua chỗ Phàm Khuyết, chỉ cảm thấy Phàm Khuyết chính là một yêu tinh si tình, nhiều lời cũng vô ích, y nhấc chân dự định đi ra ngoài.
Đúng vào lúc này, núi non rung chuyển, phần đỉnh của hang động cùng những tảng đá khổng lồ trên các bức vách lung lay dữ dội, không hề có trình tự hay quy tắc nào mà ào ào đập xuống, bụi bặm mù mịt.
La Tại Dân thoáng chốc liền kinh hãi, y giật mình đứng im tại chỗ.
Trải qua rất nhiều thế hệ, hang động này vốn là nơi thỏ tộc giam giữ những kẻ phạm tội, đến nay đã hơn tám trăm năm, lại tọa trên một mảnh đất bằng phẳng gần đỉnh núi, nơi sinh sống của thỏ tộc. Hang động cũng không phải nằm cheo leo trên sườn núi càng không phải nằm ở chỗ địa hình hiểm trở, làm sao có thể nói sụp đổ là lập tức sụp đổ, song tiếng cười ngạo nghễ của Phàm Khuyết đã kịp thời thức tỉnh La Tại Dân.
- La Tại Dân, quả nhiên ta nói không sai.
- Chúng ta từ lâu đã bị coi là nỗi sỉ nhục của thỏ tộc. Trừ yêu diệt ma, tất cả đều là giả, điều bọn họ thực sự muốn chính là tính mạng của ta và ngươi.
La Tại Dân xông tới cởi trói giúp Phàm Khuyết, chỉ là hiện tại trời đất quay cuồng, hơn nữa xích sắt rất nặng, tìm mọi cách tháo gỡ vẫn không thể nào thành công.
Phàm Khuyết đẩy La Tại Dân ra, vẻ mặt ngỗ ngược cùng nụ cười ngang ngạnh vẫn thoải mái phơi bày.
- Ngươi mau chạy ra ngoài đi, không cần phải bận tâm đến ta.
- Có lẽ, ngươi nói đúng.
- Tiên nhân cao cao tại thượng, việc sinh tử há lại bị chi phối bởi một yêu tinh chỉ vì vô tình vi phạm quy tắc tam giới, muốn cùng yêu tinh đó kết duyên thề hẹn.
- Nếu bây giờ ta chết cũng tốt, sẽ sớm luân hồi, đầu thai hóa kiếp.
Phàm Khuyết lặng lẽ thu lại nụ cười chói mắt của mình.
- Nhưng... La Tại Dân, ngươi thì khác, trong tim ngươi lưu giữ một bóng hình và có lẽ đối phương cũng vậy.
La Tại Dân cũng không có tâm trạng nghe Phàm Khuyết lải nhải mấy lời vô nghĩa, vẫn mải miết giằng co với xích sắt nặng trịch, cuối cùng dồn hết sức lực một kiếm bổ đứt, kéo Phàm Khuyết đi đến cửa hang động.
Không hề có ánh sáng, trong lòng cả hai đều hiểu rõ, lối thoát duy nhất kia đã sớm bị chặn lại. Lúc này, La Tại Dân và Phàm Khuyết chỉ đơn giản là ngồi kề vai nhau giữa không gian tối tăm, bụi bặm và nhuốm màu chết chóc, không giãy giụa, không đấu tranh, tất cả đều trở nên vô ích.
Phàm Khuyết quay sang nhìn La Tại Dân, nét mặt của y bây giờ là dửng dưng, là hờ hững.
- Ngươi không sợ sao?
- So với một vòng sinh tử trước kia, nhìn hắn tự tay vung kiếm lên lại tàn nhẫn giáng xuống, mọi thứ hiện tại đối với ta đều không còn đáng sợ nữa.
- Ngươi vừa rồi còn nói với ta, hãy thoát ra khỏi mộng tưởng hão huyền kia càng sớm càng tốt. Nhưng ngược lại, ta thấy ngươi mấy trăm năm trôi qua cũng chưa từng có một khắc chân chính buông xuống.
Phàm Khuyết chế nhạo, song không hề có ác ý, trái lại thanh âm trở nên thê lương đầy phiền muộn.
- Ta tiếc nuối cũng oán hận, ta sợ rằng ta không thể tự tay giết chết kẻ xấu xa đó.
La Tại Dân nghe xong cười rộ lên, y thấy Phàm Khuyết cũng si tình xuẩn ngốc giống hệt như mình năm xưa.
La Tại Dân quả thực sở hữu dung mạo cùng tính cách khuynh quốc khuynh thành, chẳng trách khiến thiên đế ngày đó lao tâm khổ tứ, kéo theo mấy trăm năm yêu hận triền miên, dây dưa tryền kiếp.
Phần đỉnh của hang động sụp xuống từng chút một, những tảng đá khổng lồ rơi ầm ầm bốn phía, các bức vách lung lay ngày càng dữ dội, La Tại Dân và Phàm Khuyết bị sự rung chuyển trên mặt đất xô ngã, loạng choạng bám víu vào nhau, không còn chỗ nào để nương náu, cả hai miễn cưỡng dựa vào góc nhỏ chật chội ở tận cùng bên trong.
Bên tai chỉ còn vang lên duy nhất thứ âm thanh đất sụt núi lở ầm ầm ào ào kinh hồn bạt vía, La Tại Dân ngồi ngơ ngẩn tại chỗ, mọi thứ cứ như vậy mà kết thúc sao?
Sinh mệnh ngoan cường dài đằng đẵng, dường như vô cùng vô tận, đột nhiên bị hạ thấp và đè ép, xảy ra bất trắc ngoài ý muốn mà đứt đoạn. Y không sợ hãi cũng chẳng tiếc nuối, y chỉ cảm thấy trống rỗng.
Y sinh ra đã không có phụ thân, phụ mẫu, ngoan ngoãn đi theo các bậc trưởng bối trong thỏ tộc, chăm chỉ luyện võ công mà khôn lớn trưởng thành.
Cho nên, lúc y đến là đến một mình, hiện tại y phải ra đi cũng bắt buộc phải ra đi một mình. Mặc dù, y từng gặp gỡ rất nhiều người điển hình là Lý Đế Nỗ và Phác Chí Thành, song tình cảm sâu nặng chỉ trong chốc lát bỗng hóa mây khói tan vào hư vô, cuối cùng hoàn toàn biến mất chẳng còn chút dấu vết.
Y nhắm chặt đôi mắt, tròng mắt ngập nước trở nên đau nhói, đại não không ngừng phản chiếu tất cả yêu thương oán hận suốt mấy trăm năm.
- Ta hận, cả đời này của ta không thể tự tay giết chết hắn, không thể nhìn thấy hắn chết thảm dưới lưỡi kiếm của ta.
Phàm Khuyết nhếch môi, kéo theo một nụ cười tà ác.
Không có tiếc nuối, một chút cũng không, đại thể chính là tâm tình của La Tại Dân vào thời khắc này.
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip