Công bằng

"Vậy...đứa bé ngày hôm đó...chính là Jaeminie?"

Jeno sau khi nghe được câu chuyện năm đó từ Lee Jihun thì tức giận vô cùng, anh cắn chặt khớp hàm, bàn tay cuộn thành quyền đến trắng bệch, cực kỳ kiềm chế để không lao vào giết chết thằng khốn trước mặt.

"Đúng vậy!"

Lee Jihun trào phúng, thoải mái gác hai chân lên bàn, quan sát biểu cảm của Jeno.

"Mày nói mày yêu em ấy, thế mà cái hương thơm mê người kia mày lại không nhớ? Còn tao thì không bao giờ tao có thể quên được. Mùi hương của Jaemin, gương mặt của Jaemin, từng tấc da tấc thịt trên người em ấy...Mày chắc chưa được thử đâu nhỉ?"

Đến mức này thì Jeno không thể giữ được bình tĩnh nữa. Anh lao về phía trước, đạp Lee Jihun ngã xuống đất, một bên cổ tay của hắn bị anh dùng chân giẫm xuống, khuôn mặt hắn đau đến vặn vẹo, run rẩy muốn nâng bàn tay còn lại lên đẩy chân anh ra.

"Mày vừa sủa cái đéo gì? Có giỏi thì sủa lại tao nghe xem?"

Chỉ thấy đôi mắt của Jeno tối đến dọa người, chiếc giày thể thao giẫm trên tay người kia không hề có ý định buông lỏng, thậm chí lực còn tăng thêm mấy phần, giống như muốn đem tay hắn giẫm nát bét.

Cần cổ Jeno nổi gân xanh, anh xách người từ dưới đất lên, hung hăng ném vào tường.

Lee Jihun đau đến đỏ cả mắt, cố gắng nhanh chóng bò dậy với ý định muốn phản kháng. Hắn nghĩ đây là sở cảnh sát, Lee Donghae cùng đồng nghiệp còn đang quan sát, chắc chắn Jeno sẽ không dám làm gì nên hắn mới mạnh miệng như vậy, không hề đề phòng việc đối phương sẽ lao vào đạp cho mình một trận.

Jeno không cho hắn thời gian, cầm lấy chiếc ghế bên cạnh, dồn hết sức lực vào tay rồi dứt khoát phang vào lưng Lee Jihun khiến hắn đau đớn đến tru tréo, hoàn toàn không có khả năng đứng dậy.

Lúc bấy giờ cửa phòng thẩm vấn bật mở, mọi người tiến vào tách hai người ra sau đó đưa họ đến phòng tạm giam.

Jeno sau khi được đưa đến phòng tạm giam thì không nói gì. Trong đầu anh bây giờ chỉ còn những hình ảnh và kí ức vụn vặt về ngày hôm đó. Nếu như lúc đó anh cẩn thận hơn, nhận ra được nhiều điểm bất thường và hỏi han em nhiều hơn, thì có phải anh sẽ bảo vệ được em không? Khi ấy Jaemin sẽ có một tuổi thơ tươi đẹp, chứ không phải chỉ toàn những tổn thương và đau đớn như bây giờ. Jeno không nhịn được mà rơi nước mắt.

Chuyện năm đó Jeno sau khi tỉnh dậy đúng là đã chạy đi kể với bố mẹ, nhưng bọn họ lại cười đùa và chọn cách phớt lờ câu chuyện của đứa nhỏ. Lee Donghae day day huyệt thái dương, chuyện này đúng là vợ chồng ông cũng có một phần trách nhiệm.

Lee Donghae nhìn đứa con trai đang ngồi im lặng, thở dài cầm áo khoác quay lưng bước ra ngoài.

"Bố"

Giọng nói run rẩy của Jeno cất lên, Lee Donghae dừng bước.

"Bố...có tin con không?"

"Bố chưa bao giờ nghi ngờ con trai mình. Bố sẽ điều tra, tạm thời con cứ ở đây đi"

Bố Lee không quay lại, một mạch ra khỏi phòng tạm giam.

-------

Jaemin tỉnh dậy, đập vào mắt em là 8 con mắt tràn ngập lo lắng đang nhìn chòng chọc vào mình.

"Mày thấy sao rồi?"

Renjun ngồi xuống cạnh giường, vừa đỡ Jaemin dậy vừa nâng cao đầu giường lên giúp em.

Jaemin bây giờ chỉ thấy đầu óc vô cùng nặng nề, quay cuồng giống như đang bị người ta đá qua đá lại. Jaemin đưa một tay lên đỡ trán, một tay xua xua trước mặt mọi người, ý nói mình không sao.

"Tao chỉ hơi nhức đầu thôi"

Donghyuck chạy đi tìm Kun. Không lâu sau Kun bước vào, theo sau là Lee Donghae. 

Kiểm tra cho Jaemin một lượt, xác định chỉ bị thương ngoài da, lúc bấy giờ bố Lee mới yên tâm tiến lại gần.

"Jaemin"

Jaemin ngước mắt lên nhìn. 

Chỉ có vài ngày mà bố Lee già đi trông thấy. Mái tóc lúc nào cũng vuốt keo sáng bóng và bảnh bao bây giờ rũ xuống, xuất hiện nhiều sợi bạc trắng, phần đuôi và mái cũng dài ra, che mất đi một phần đuôi mắt. Đôi mắt đầy tia đỏ mang theo vài tia mệt mỏi, các nếp nhăn nơi khóe mắt và miệng trở nên rõ ràng hơn.

"Bác Lee...Jeno....cháu"

Thấy bố Lee, Jaemin lập tức quên đi cơn đau, vội vàng tung chăn ý định xuống giường. Lee Donghae cùng mọi người nhanh chóng ngăn Jaemin lại.

"Cháu đang bị thương, không nên đứng dậy"

Bố Lee nhìn Jaemin. Vô cùng xinh đẹp và ngoan ngoãn. Nghĩ đến đống bằng chứng được cấp dưới nộp lên, bị mẹ của Lee Jihun nhốt vào nhà kho tối tăm, bị bỏ đói, đánh đập, sau đó giết người không thành, lại bị hắn bắt được, nhốt vào căn nhà gỗ, xâm hại , bày ra đủ trò biến thái để tra tấn về cả mặt thể xác lẫn tinh thần,....

Suốt mấy năm trời, đứa bé thiện lương này sau khi chứng kiến mẹ bị giết ngay trước mắt, một mình trải qua tất cả những tổn thương ghê tởm và đáng sợ dưới bàn tay của hai mẹ con Lee Jihun. 

Lee Donghae ôm lấy Jaemin

"Cảm ơn con, cảm ơn con đã không ngừng cố gắng, cảm ơn con đã không từ bỏ"

Từng câu từng chữ của bố Lee lọt vào tai Jaemin, tuy nhẹ nhàng nhưng lại tựa như một chiếc búa lớn, đập thẳng vào chiếc hộp thủy tinh căng đầy đang giam giữ tất cả những nỗi sợ hãi, sự ấm ức, tủi thân và đau đớn của Jaemin, khiến chúng vỡ toang, từng chút từng chút ôm lấy cơ thể ốm yếu bé nhỏ trong lòng bố Lee. Jaemin nắm chặt lấy tay Renjun, cố gắng cắn môi, ngăn chặn tiếng khóc nức nở nhưng không thành, cứ thế khóc đến run rẩy.

Renjun và Donghyuck cũng không kìm được cảm xúc, lặng lẽ rơi nước mắt.

Đợi Jaemin bình tĩnh, Lee Donghae mới lên tiếng, thông báo qua tình hình hiện tại của Jeno.

"Thằng bé đang ở phòng tạm giam vì cáo buộc quan hệ với trẻ chưa thành niên của Lee Jihun"

"Quan hệ với trẻ chưa thành niên???"

Năm đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt mù mịt không hiểu gì.

"Jaemin, cháu còn nhớ lần cháu bắt đầu phân hóa, cháu đã trốn ra khỏi căn nhà gỗ, sau đó gặp một cậu bé không?"

"Dạ có" - Jaemin ngoan ngoãn gật đầu

"Đó là Jeno"

Lời vừa nói ra, tất cả đều vô cùng ngạc nhiên. 

"Jeno ấy ạ?"

"Phải. Hôm đó thằng bé đã đưa cháu về biệt thự nhà Lee Jihun rồi bị nó đánh ngất, nhốt cháu và Jeno ở cùng với nhau suốt đêm đó, đúng chứ?"

Lee Donghae dùng trực giác trong ngành của mình, cẩn thận quan sát từng li từng tí biểu cảm của đứa bé trước mặt.

"Cháu có thể kể cho bác đêm hôm đó, cháu và Jeno đã xảy ra chuyện gì không?"

Jaemin làm sao có thể quên được. Ngay khi em thoát được ra ngoài, người kia đã chủ động đưa tay ra giúp đỡ em, ôm lấy em, không ngừng vỗ về "tớ gọi bác sĩ cho cậu", "cậu an toàn rồi", cho em ngủ trong căn phòng ấm áp, dùng pheromone non nớt mới phân hóa mà an ủi em suốt một đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy, lẽ ra em nên cảm ơn người kia một tiếng, nhưng sau khi nhận ra đây là đâu, em liền hoảng sợ mà trèo ra khỏi cửa sổ bỏ chạy. 

Jaemin từ từ kể lại toàn bộ sự việc, giọng nói run run đứt quãng, chưa thoát khỏi bàng hoàng khi biết cậu bé đêm đó lại chính là Jeno.

"Cháu có thể lên tòa làm chứng chứ? Làm chứng cho Jeno và cũng cho tất cả những tội ác của Lee Jihun?"

Jaemin không suy nghĩ, dứt khoát gật đầu đồng ý. 

Nói chuyện thêm một lúc, bố Lee và mọi người cũng lần lượt ra về, trong phòng chỉ còn lại Renjun và Jaemin.

Hai bạn nhỏ nằm đối mặt trên giường, tâm sự đủ mọi chuyện trên đời với nhau. Dường như phát hiện ra sự mất tập trung trong mắt bạn, Renjun nắm lấy bàn tay đặt dưới chăn của em.

"Tao biết mày đang sợ hãi điều gì, nhưng không phải trước đây chúng ta đã nói rồi sao? Sẽ có ngày mày phải đối mặt, trực tiếp đối mặt với Lee Jihun, với nỗi sợ của mày, có vậy mọi chuyện mới qua đi được. Suốt mấy năm qua mày đã chuẩn bị tinh thần rất kỹ rồi, một chút nữa thôi, dũng cảm thêm một chút nữa thôi, vì mày và vì cả Jeno nữa, được không Jaemin?"

Jaemin vùi mặt vào lòng Renjun, nhưng một đứa bé to lớn đang làm nũng.

"Không phải là không dám, mà tao sợ mọi người biết quá khứ của tao, sẽ xa lánh tao..."

"Đừng sợ, nếu ai dám nói gì mày, bọn tao sẽ đấm cho nó vài nhát"

Jaemin bật cười. Em bỗng cảm thấy ông trời bắt em trải qua vô vàn những khó khăn, sau đó cho em gặp được người bạn như Renjun, dường như không có gì là không công bằng. 




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip