Chương 100: Bảo mẫu thương hiệu Lý Tổng
Khi nhận được cuộc gọi từ Thẩm Tư Nhiên, Lý Đế Nỗ vừa kiểm tra thủ tục của cuộc họp thường niên ngày mai với người chủ trì cuộc họp thường niên.
Thẩm Tư Nhiên: "Hãy đến đường Hồng Sinh, tôi sẽ tặng anh một món quà."
Lý Đế Nỗ: "???"
Thẩm Tư Nhiên: "Anh vẫn muốn hòa giải với La Tại Dân đúng không? Nếu anh muốn thì hãy đến đây."
...
Tại nhà hàng thịt nướng trên đường Hồng Sinh, Lý Đế Nỗ mặc vest và đi giày da đứng bên một chiếc bàn nhỏ, mỉm cười nửa vời hỏi Thẩm Tư Nhiên: "Vậy quà cậu muốn tặng tôi chính là La Tại Dân?"
Thẩm Tư Nhiên rất không cam lòng:"Tôi cũng không muốn giao La Tại Dân cho anh đâu, chỉ là tôi phải đi chơi disco cả đêm nên đành phải gọi điện cho anh."
Lúc này, La Tại Dân đang nằm ủ rũ trên bàn ăn, bất động, ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Lý Đế Nỗ thở dài: "Em ấy không thể uống bia."
Thẩm Tư Nhiên nghe vậy càng sốc hơn: "La Tại Dân, cậu ấy quá lợi hại luôn, chỉ một ly bia mà đã say rồi?"
Lý Đế Nỗ thở phào nhẹ nhõm: "Lần này thì tốt rồi, lần trước em ấy không chỉ khóc sau khi uống rượu mà còn dụi mũi vào người tôi."
Vừa nói, Lý Đế Nỗ không để ý đến vẻ mặt như nhìn thấy ma của Thẩm Tư Nhiên, ôm ngang La Tại Dân, anh vẫn không quên nói chuyện phiếm về La Tại Dân: "Tôi cũng không chê cậu đâu, đồ vô tình."
Thẩm Tư Nhiên bên cạnh nổi da gà đứng dậy, lúc đó mình nhất định là bị mù, nếu không làm sao có thể yêu Lý Đế Nỗ.
Nghĩ theo cách này, đôi mắt của La Tai Dân càng không được dùng tốt, La Tại Dân cũng càng thảm hơn, bởi vì cậu sẽ ở bên Lý Đế Nỗ rất rất lâu.
Có một số người như vậy, chẳng hạn như La Tại Dân và Lý Đế Nỗ, cho dù chưa ở bên nhau hoặc thậm chí là đang cãi nhau.
Nhưng mọi người xung quanh đều ngầm đồng ý rằng họ sẽ ở bên nhau và luôn ở bên nhau.
...
Lý Đế Nỗ đã cõng La Tại Dân trở lại số 1 Tương Đô.
Khi đó, trên người La Tại Dân nồng nặc mùi thịt nướng, rượu và tỏi, anh thực sự không thể coi là một cây nhỏ tươi mát được.
Lý Đế Nỗ đưa tay nhéo má La Tại Dân: "Anh tắm cho em có được không?"
La Tại Dân đang buồn ngủ mím môi, bên tai hình như có muỗi. Mùa đông như thế này muỗi ở đâu ra, thật ồn ào.
Lý Đế Nỗ nói tiếp: "Nếu em không trả lời, anh coi như là em đồng ý rồi nhé, sau khi em tỉnh lại, đừng tức giận hay mất bình tĩnh nha."
Lập tức, Lý Đế Nỗ ôm La Tại Dân vào phòng tắm.
Lý Đế Nỗ thề rằng anh thật sự chỉ muốn tắm cho La Tại Dân, hiển nhiên là anh đã đánh giá quá cao bản thân và đánh giá thấp La Tại Dân.
Nước da của cậu bé trắng như sứ, được nhuộm bằng nước nóng, hiện lên một loại màu hồng.
Ánh mắt của Lý Đế Nỗ nhìn cũng không được, không nhìn càng không được, lần tắm cuối cùng là Lý Đế Nỗ tắm xong một cách tinh thần bất định.
Bạn học tiểu Dân cuối cùng cũng trở nên thơm tho.
Anh vội vàng bọc La Tại Dân vào chăn, bọc cậu thành một cái kén. Lý Đế Nỗ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh cũng chạy vào phòng tắm, nước trong phòng tắm hơi lạnh, Lý Đế Nỗ đã ở đó rất lâu.
...
Sáng sớm hôm sau, La Tại Dân bị Cam đánh thức.
Hai chân trước của Cam đặt lên cằm La Tại Dân, vẫy đuôi, đôi mắt tròn xoe nhìn La Tại Dân.
La Tại Dân mở mắt nhìn Cam: "???" Cam muốn ăn thịt cậu.
"Meow~" Nhưng giây tiếp theo, Cam đã bỏ chạy với những bước đi duyên dáng.
Không thể nghi ngờ, sáng sớm bị mèo con đánh thức thật là dễ chịu, nhưng điều này không làm giảm bớt sự kinh ngạc của La Tại Dân lúc này, tại sao cậu lại ở nhà Lý Đế Nỗ.
Lần đầu tiên còn xa lạ, lần thứ hai quen thuộc, La Tại Dân thoải mái bước ra khỏi phòng ngủ.
Cậu nhìn thấy Lý Đế Nỗ thắt cà vạt trước gương, nhìn thấy bóng dáng La Tại Dân trong gương, Lý Đế Nỗ nói trước:
"Hôm qua, Thẩm Tư Nhiên không cần em nữa, anh dùng tiền mua em về đây."
Nghe vậy, La Tại Dân cầm cái ly rỗng trên bàn, rót nước uống, ực ực, tìm lại giọng nói của mình, anh tức giận nói: "Bằng chứng đâu?"
Lý Đế Nỗ lấy điện thoại di động ra, trong đó hiển thị rõ ràng thông tin thanh toán của nhà hàng thịt nướng ngày hôm qua: 189 tệ.
Lý Đế Nỗ mỉm cười: "Bạn học tiểu Dân, em chỉ đáng giá 189 tệ, sau này đừng nên chơi với Thẩm Tư Nhiên nữa."
La Tại Dân không còn gì để nói, nếu cậu thật sự hẹn hò với Lý Đế Nỗ, nhất định cậu phải luyện tập sự mồm mép của mình, nếu không, cậu khó có thể thắng được cuộc tranh cãi.
Lý Đế Nỗ cảm thấy rất tốt, Tiểu Dân cũng không hỏi vấn đề tắm rửa.
Chỉ vào bàn ăn, Lý Đế Nỗ nói: "Bữa sáng anh đã chuẩn bị xong, mau đi rửa mặt rồi ra ăn cơm, lát nữa chúng ta đi họp mặt thường niên."
La Tại Dân nhớ tới cuộc họp thường niên, chuyện này cũng không được lề mề nữa, 3 phút cậu đã uống hết cháo hải sản mà Lý Đế Nỗ đã mất hai giờ để nấu.
Không quên khen ngợi: "Cháo này ngon quá."
"Nếu ngon thì lần sau anh sẽ tiếp tục làm cho em." Lý Đế Nỗ cầm khăn giấy trong tay nói: "Lau miệng đi."
Sau đó anh từ phái sau, vòng tay qua vai La Tại Dân, đẩy La Tại Dân vào phòng thay đồ: "Chọn quần áo đi, quần áo hôm qua của em vẫn chưa khô."
"Ôi không, quần áo!"
Không khí im lặng một giây, Lý Đế Nỗ nghĩ đến La Tại Dân đang nghĩ tới việc tắm rửa.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, La Tại Dân phàn nàn: "Ưu đãi vào đầu năm mới nên tôi cũng mua một bộ vest để đi họp thường niên, nhưng lần này tôi không thể mặc được."
Lý Đế Nỗ thở phào nhẹ nhõm: "Bạn học tiểu Dân đàn quan tâm đến hình tượng sao?"
La Tại Dân liếc mắt nhìn Lý Đế Nỗ: "Tôi không phải là nhân viên của công ty anh. Nếu tôi ăn mặc kém lịch sự hơn một chút, tôi có thể bị bắt nạt, tôi không thể hầu hạ nổi."
Cái gọi là "nhân viên của công ty anh" ám chỉ Tào Văn Hào và những người như anh ta, anh ta thích bắt đầu với bộ quần áo một trăm tám mươi nhân dân tệ của La Tại Dân được mua bởi một kho báu nào đó, sau đó chế nhạo La Tại Dân vì mặc quần áo rẻ tiền và chế nhạo La Tại Dân vì không tôn trọng người tổ chức.
La Tại Dân mặc dù không quan tâm đến lời nói của Tào Văn Hào, nhưng cậu lại nhịn không được từ lần này sang lần khác, La Tại Dân cậu cũng biết buồn phiền chứ.
Lý Đế Nỗ nghe vậy lạnh lùng một lát, sau đó cười vỗ đầu La Tại Dân: "Đừng quan tâm đến cậu ta, nếu em không vui, lát nữa anh sẽ cho người sa thải cậu ta."
"Cái gì?" La Tại Dân đột nhiên cảm thấy mình đang thổi gió vào tai, hơn nữa thổi rất thành công, mặc dù đó không phải là ý định của cậu.
Sau một khắc, La Tại Dân trịnh trọng nói: "Lý Tổng, phải công tư phân minh, đừng mỗi ngày lại nghĩ đến việc sa thải người khác."
Đồng thời, La Tại Dân cũng có chút đau lòng: "Mà này, tôi không thể mặc vừa quần áo của anh."
"Có thể." Lý Đế Nỗ mở cửa tủ: "Em có thể mặc bộ quần áo này."
La Tại Dân: "???"
Lý Đế Nỗ đổi chủ đề: "Bạn học tiểu Dân, em còn có 10 phút, chúng ta sắp trễ rồi."
Sự thật là, lần trước La Tại Dân đến chỗ Lý Đế Nỗ, khi rời đi cậu đã mặc quần áo của Lý Đế Nỗ, không vừa với cậu một chút nào.
Vì điều này, Lý Đế Nỗ đã chất đầy tủ quần áo với mọi kích cỡ.
Có lẽ Lý Đế Nỗ trong tiềm thức nghĩ rằng sớm muộn gì cũng sẽ mang La Tại Dân về hang hồ ly của mình, nên đương nhiên phải chuẩn bị quần áo trước.
La Tại Dân chọn quần áo, nhưng không thấy bộ quần áo nào thật sự trang trọng, cậu thò đầu ra ngoài hỏi Lý Đế Nỗ: "Lý Tổng? Anh không có bộ quần áo trang trọng nào nữa sao?"
Lý Đế Nỗ: "Không có." Lúc anh lựa chọn quần áo đều dựa trên nguyên tắc thoải mái, bởi vì bình thường La Tại Dân thích mặc quần áo rộng rãi.
"Yên tâm, em phải gặp Tào Văn Hào, nếu cậu ta miệng mồm không sạch, anh sẽ sa thải cậu ta." Dù sao Tào Văn Hào thực sự không có tài năng và học thức gì cả.
La Tại Dân: "Đừng."
Cuối cùng, La Tại Dân chọn ra một chiếc áo len màu xám hoa tử đằng và quần trắng.
Lý Đế Nỗ rất hài lòng: "Tiểu Dân đẹp trai quá."
Tiểu Dân run rẩy ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy choáng váng: "Lý Đế Nỗ, ở đây có sô cô la không? Hình như tôi bị hạ đường huyết."
Lý Đế Nỗ đi đến bên cạnh cửa, đưa cốc giữ nhiệt cho La Tại Dân: "Em đang bị mệt sau khi say, đây là trà hoa cúc, nhiệt độ vừa phải, lên xe rồi uống, bây giờ chúng ta nên đi rồi."
La Tại Dân: "Ồ." Cậu cảm thấy cậu đã thu hoạch được một bảo mẫu thương hiệu Lý Tổng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip