Chương 137 Ngoại Truyện: Lục Tổng và Bùi Mỹ Nhân
Lần đầu tiên Lục Chính Dương nhìn thấy bác sĩ Bùi là ở bệnh viện của La Tại Dân.
Lúc đó, Lục Chính Dương nghĩ, cô gái này thật xinh đẹp.
Lần thứ hai anh nhìn thấy bác sĩ Bùi là tại bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Dân, và bác sĩ Bùi cũng đến vào ngày hôm đó.
Áo sơ mi màu sâm panh, quần trắng, mái tóc dài như sa-tanh được túm lại phía sau, chỉ để lại hai sợi tóc buông xõa xuống hai bên má.
Khi Lục Chính Dương nhìn thấy bác sĩ Bùi, hai mắt anh sáng lên, anh cảm thấy cô gái này xinh đẹp hơn lần trước gặp mặt.
Cao ráo và quyến rũ, giữa hai lông mày có khí chất anh hùng mà những cô gái khác không có.
Giọng nói tuy trầm và khàn nhưng lại rát độc đáo.
Tóm lại, Lục Chính Dương cảm thấy Bùi mỹ nhân đặc biệt khác biệt, là kiểu con gái mà anh chưa từng tiếp xúc trước đây.
Tiểu Lục bình thường không phải là người nghiêm túc, không có việc gì làm thì chỉ nhìn Lý Tổng yêu đương, hoặc theo đuổi mỹ nam mỹ nữ.
Lần này, anh thậm chí còn chú ý tới Bùi mỹ nhân hơn.
Đẩy Tiểu Dân đang ngồi bên cạnh Bùi mỹ nhân ra, Tiểu Lục đang rót đồ uống cho Bùi mỹ nhân và chặn rượu cho Bùi mỹ nhân, trông giống như một cái chân chó.
Bùi mỹ nhân lắc nhẹ ly rượu, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu, ánh mắt càng mơ hồ, cả người toát ra khí chất thần bí khó lường.
Tiểu Lục mê mẩn đến nỗi tìm không tìm thấy phương Bắc.
Tiểu Lục thậm chí còn bí mật gửi tin nhắn cho La Tại Dân.
[La Tại Dân, giám đốc của cậu chắc chắn thích tôi, khi tôi thu phục được giám đốc của cậu, tôi sẽ hỗ trợ cậu và cậu có thể thống trị bộ phận của mình.]
Đối diện anh, La Tại Dân ngước nhìn Tiểu Lục đầy yêu thương, rồi nhìn Bùi mỹ nhân, người có vẻ mặt không tốt với anh ở bên cạnh.
Cậu thực sự không đành lòng nhắc nhở anh ta: "Lục Tổng, anh đổi người khác để theo đuổi đi, đổi sang một người lương thiện hơn một chút."
Kỳ thật Tiểu Dân muốn nói, cứ để giám đốc của cậu chết một mình đi, để anh ta rơi vào tình yêu sẽ làm hại người khác.
Tiểu Dân cũng muốn nói rằng Bùi mỹ nhân có thể đáng sợ hơn về mặt tinh thần so với Lý Tổng. Lý Tổng luôn là một người nham hiểm, nhưng Bùi mỹ nhân lại có tiềm năng trở thành một kẻ biến thái.
Lục Chính Dương nhắm mắt làm ngơ trước lời khuyên can của Tiểu Dân, anh cảm thấy Tiểu Dân nhất định có thành kiến với giám đốc của cậu.
Cấp dưới có thành kiến với cấp trên là chuyện bình thường,
Có thể là vì anh uống rượu thay cho Bùi mỹ nhân, bữa tiệc của Lục Chính Dương mới đi được nửa đường, anh liền đứng dậy đi vào phòng vệ sinh để đi xả ra ngoài.
Bùi mỹ nhân thấy vậy, liền uống ngụm rượu cuối cùng như không có chuyện gì xảy ra, nửa phút sau mới duyên dáng đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
Nhìn thấy hai người rời đi, Tiểu Dân nắm lấy tay Lý Tổng, cào véo ra vài đường trên tay Lý Tổng.
Lý Đế Nỗ chịu đựng đau đớn: "Ui ~ Tiểu Dân em làm sao vậy?"
Tiểu Dân làm dấu thánh giá trước ngực: "Toang rồi, toang rồi, chúng ta cùng cầu nguyện cho Lục Tổng để anh ấy không gặp rắc rối với quái vật."
Cùng lúc đó, trong phòng vệ sinh.
Lục Chính Dương vừa mới xả nước xong, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt tinh nghịch đang nhìn mình.
Lục Chính Dương: "???"
Anh đang định hét lên, nhưng khi quay người lại, Lục Chính Dương giật mình, cảm giác như có năm tia sét đánh vào đầu mình, không phát ra âm thanh nào.
Người đứng cạnh anh là Bùi mỹ nhân.
Kỳ thật Bùi mỹ nhân luôn ngồi xuống, đây là lần đầu tiên đứng cạnh Lục Chính Dương.
Lục Chính Dương kêu lên: "Vãi thật, mỹ nhân cao hơn mình nửa cái đầu."
Lục Chính Dương muốn nhắc nhở mỹ nhân đây là phòng nam, nhìn thẳng vào người khác là rất thô lỗ.
Nhưng Lục Chính Dương chưa kịp nói chuyện thì đã nhìn thấy một thứ rất nguy hiểm.
Bùi mỹ nhân cũng đang đứng tiểu.
Bùi mỹ nhân nhìn Lục Chính Dương có chút giễu cợt, có chút buồn bã, có chút khinh thường.
Lục Chính Dương hồi lâu không thể bình tĩnh lại, vì sao cô gái quyến rũ này lại biến thành con trai?
Trở thành đàn ông cũng không sao, Tiểu Lục là đàn ông của cả hai giới.
Nhưng Tiểu Lục đã mơ hồ cảm thấy mình dường như không thể áp chế được Bùi mỹ nhân!
Trong lúc Tiểu Lục đang suy nghĩ lung tung thì Bùi mỹ nhân vỗ vai anh, cúi đầu cười khúc khích: "Dễ thương quá."
Lục Chính Dương: "!!!"
Dễ thương cái quần gì, khen một người đàn ông có nên dùng từ dễ thương không? Điều này chỉ đơn giản là xúc phạm.
...
Tiểu Dân cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng vệ sinh, liền thấy giám đốc Bùi bước ra trước, dường như tâm tình rất vui vẻ.
Tiểu Dân sợ hãi, vừa khi giám đốc Bùi ngồi xuống, Tiểu Dân đã nắm lấy tay giám đốc Bùi và nói: "Giám đốc, anh đã làm gì với Lục Chính Dương? Anh ấy là một người đàn ông tốt."
Sau đó, Bùi mỹ nhân nhẹ nhàng chạm vào tóc của La Tại Dân, giọng điệu ân cần: "Đừng lo lắng, tôi chỉ khen cậu ấy dễ thương thôi. Tôi sẽ không quậy phá trong ngày sinh nhật của cậu đâu."
Lý Đế Nỗ nheo mắt lại, buồn bã nói: "Giám đốc Bùi, xin hãy chú ý đến đôi tay của anh, La Tại Dân đã kết hôn rồi."
Bùi mỹ nhân thờ ơ nói: "Tôi không có hứng thú với một mặt trời nhỏ như La Tại Dân. Tôi chỉ coi cậu ấy như con ruột của mình."
Đúng vậy, Bùi mỹ nhân bảo vệ người khác. Mọi người trong khoa của họ đều được Bùi mỹ nhân coi trọng như con ruột của mình.
Đến nỗi Bùi mỹ nhân, giám đốc khoa bọn họ có thể đi nghênh ngang trong toàn bộ bệnh viện, Bùi mỹ nữ vẫn trông rất đáng sợ.
Một lúc sau, Lục Chính Dương cuối cùng cũng ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt ủ rũ.
Anh ngồi cạnh La Tại Dân, nhỏ giọng nói: "Tiểu Dân, sao cậu không nói cho tôi biết giám đốc của cậu là đàn ông?"
La Tại Dân: "Tại anh luôn coi anh ta như là phụ nữ."
Lục Chính Dương: "Cậu không biết sao???"
La Tại Dân: "..." Về phần giám đốc của cậu, một người có chiều cao bất thường, khí chất biến thái và đôi mắt dài đều không thể coi anh ta là phụ nữ được.
Cậu kéo một đứa bé năm tuổi từ nhà một người họ hàng gần đó rồi cười hỏi: "Bé con, con hãy nhìn ngươi tóc dài này, con cảm thấy đó là anh hay là chị."
Bé con nhe răng cửa và cười rất đáng yêu: "Anh đẹp trai, lớn lên em muốn cưới anh ấy!"
Lục Chính Dương nghe vậy cuối cùng cũng im lặng.
...
Đôi khi con người xui xẻo, uống nước lạnh cũng sẽ bị tê răng, khi vận rủi ập đến thì không ngăn nổi.
Ngày hôm đó, trong lúc có hứng, Lục Chính Dương cầm máy ảnh muốn lái xe đến Tây Tạng để chụp ảnh linh dương Tây Tạng.
Không ngờ xe lại hỏng ngay khi vừa chạy ra ngoại ô thành phố A.
Thật tình cờ lúc đó đã là buổi tối, bầu trời đầy sao và gió thổi hiu hiu.
Địa hình xung quanh tốt, bằng phẳng, thông thoáng, có sông.
Lục Chính Dương vừa đi xuống liền có tâm tình cắm trại, trang bị cắm trại cũng rất đầy đủ.
Lều đã dựng được nửa đường, cách đó không xa có tiếng bước chân.
Lục Chính Dương quay người nhìn lại, bóng dáng dần dần hiện rõ, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng chính là Bùi mỹ nhân.
Bùi mỹ nhân một tay cầm xẻng, trên người vẫn còn đầy đất, Lục Chính Dương bỗng nhiên có ác cảm.
Nửa đêm không phải Bùi mỹ nhân giết người rồi chôn sống sao?
Nhưng Bùi mỹ nhân chỉ cười nói: "Thật trùng hợp, tôi đến đây để câu cá."
Nhìn lều trại của Lục Chính Dương, đôi mắt Bùi mỹ nhân lóe lên, không thể phát hiện được.
"Nhưng hôm nay tôi xui xẻo, không câu được con cá nào, lều bị gió thổi bay mất, tôi có thể ở trong lều của anh được không?"
Lục Chính Dương nhìn quanh và thấy không có gió, anh tin rằng Bùi mỹ nhân thực sự ngu ngốc.
Tuy nhiên, Bùi mỹ nhân sau đó lại nói: "Lục Tổng, anh sẽ không thể keo kiệt đâu nhỉ, nếu sau này chúng ta gặp nhau, tôi sẽ luôn cho anh mượn lều để ở."
Nghe vậy, Lục Chính Dương chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Dù lều của Bùi mỹ nhân đã bị "nổ tung" nhưng xe của anh ta vẫn đậu bên cạnh.
Trong xe có rượu, cũng như đồ nhẹ.
Tiểu Lục là người như vậy, người có thể uống rượu cùng anh, chỉ có thể là những người anh em của anh.
Tuy nhiên, không phải anh em nào cũng có thái độ trong sáng với anh ấy.
Ví dụ như Bùi mỹ nhân nhìn Tiểu Lục bằng ánh mắt không trong sáng.
Đêm đó, Bùi mỹ nhân cố tình dụ dỗ anh, Lục Chính Dương cũng không phải là người có thể chịu đựng được sự cám dỗ.
Hơn nữa, anh còn thấy Bùi mỹ nhân đẹp đến tận xương tủy.
Quan hệ tình dục sau khi uống rượu là chuyện đương nhiên.
Ở người lớn, cho dù chuyện như vậy xảy ra cũng thật xấu hổ, nhưng họ có thể bình tĩnh đối mặt.
Nhưng Tiểu Lục không biết vì sao sau này mình lại không thể thoát khỏi tên họ Bùi đó.
Sau này, theo Bùi mỹ nhân kể thì đó là vì Tiểu Lục rất ngon và trông ngu ngốc.
"Này, tên biến thái tên họ Bùi, tránh xa tôi ra một chút!"
...
Lục Tổng và Bùi mỹ nhân (1)
Lục Chính Dương và Bùi mỹ nhân sau ba tháng không rõ ràng.
Sau khi thắt lưng già nua của Lục Chính Dương sắp bị tê liệt, nhưng đòn phản công vẫn không có hiệu quả.
Anh đến quán bar, quán rất đẹp, đây là nơi Lục Tổng nên đến.
Ngay lúc Lục Tổng nâng cằm chàng trai lên, nghĩ cách hôn anh ta.
Anh cảm thấy có ai đó ôm lấy eo mình, cái chạm quen thuộc, cảm giác rùng rợn quen thuộc.
Lục Chính Dương nghiêng người, quả nhiên chính là tên biến thái họ Bùi đó.
Bùi mỹ nhân giữ eo của Lục Chính Dương bằng một tay, và tay kia vuốt ve động mạch cảnh của Lục Chính Dương bằng móng tay.
Anh ta cười lạnh nói: "Lục Tổng, những người vô lễ sẽ trở thành thái giám. Anh có muốn thử không? Con dao của tôi rất nhanh."
Lập tức, Bùi mỹ nhân buông ra, mỉm cười với thanh niên đối diện: "Vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, nhưng con tôi vẫn đang đợi Lục Tổng. Tôi có thể đưa Lục Tổng về được không?"
Tất nhiên là Bùi mỹ nhân và Lục Chính Dương không có con, Bùi mỹ nhân chỉ nuôi một con thú cưng duy nhất, đó là một con rắn nhỏ màu trắng.
Người ta kể rằng Bùi mỹ nhân bắt đầu nuôi con rắn nhỏ từ khi nó còn là một quả trứng.
Lục Chính Dương từng phàn nàn rằng, đúng là người biến thái rất thích nuôi động vật máu lạnh.
Cuối cùng, Lục Tổng được Bùi mỹ nhân đưa từ quán bar về nhà.
Và Bùi mỹ nhân yêu cầu Lục Tổng đối mặt với con rắn nhỏ màu trắng và xem xét lại lỗi lầm của mình.
Dưới một áp lực vô hình nào đó, đêm nay, Lục Tổng từ đối mặt với con rắn trắng nhỏ chuyển sang đối mặt vối Bùi mỹ nhân trên giường.
Tiểu Lục thừa nhận rằng đôi khi anh thực sự sợ Bùi mỹ nhân.
Lục Tổng và Bùi mỹ nhân (2)
Lục Chính Dương, một anh chàng bảnh bao, vào một ngày nọ đã hẹn gặp một phú nhị đại.
Cuối cùng, cả hai đều bị thương và cùng nhau đến bệnh viện.
Bùi mỹ nhân đã tận dụng quyền lực của mình và trở thành bác sĩ điều trị của cả hai.
Lục Tổng nhìn phú nhị đại bên cạnh, lập tức trở nên kiêu ngạo.
Hừ, đây là lãnh thổ của họ Bùi, họ Bùi đó nhất định sẽ che chở cho anh.
Mặc dù Lục Tổng luôn phàn nàn về Bùi mỹ nhân nhưng Bùi mỹ nhân vẫn rất bênh vực mình.
Chân của phú nhị đại đã bị đinh cắt đứt trong lúc đánh nhau, Bùi mỹ nhân đã cố tình giảm lượng thuốc mê khi khâu vết thương.
Và với "kỹ năng khâu vá" độc đáo của Bùi mỹ nhân, phú nhị đại đã khiến cha mẹ thậm chí còn không nhận ra mình.
Một y tá mới đi ngang qua phòng điều trị, nghe thấy vậy da đầu liền tê dại, y tá hỏi La Tại Dân ở bên cạnh: "
Bác sĩ La, giám đốc Bùi lúc khâu có phải ai kêu thảm thiết như vậy không?"
Tiểu Dân cũng tê cả da đầu: "Giám đốc Bùi, đây không phải là vết khâu, đây là cố ý trả thù. "
Cô y tá nhỏ không hiểu nên nói: "Hả?"
Tiểu Dân cười: "Cứ coi như không nghe thấy gì đi ~"
Cô y tá nhỏ phấn khởi, bác sĩ Tiểu Dân đẹp trai quá.
Ngày đó, phú nhị đại luôn run rẩy khi nhìn Bùi mỹ nhân.
Đối diện với phú nhị đại, Lục Chính Dương không chỉ được ăn uống tử tế hàng ngày mà giám đốc Bùi còn đối xử với vết thương của Lục Chính Dương vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với phú nhị đại.
Tuy nhiên, ngày mà Lục Chính Dương cuối cùng cũng chữa lành vết thương cho mình.
Bùi mỹ nhân, người đã kiên nhẫn suốt một tuần, vỗ nhẹ vào má Lục Chính Dương, cười nói:
"Khi về tôi sẽ tính sổ với anh, còn biết tự ra ngoài hẹn hò ~"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip