Chương 16: Cây nhỏ bị bắt nạt

Vào lúc 7 giờ sáng, Lý Đế Nỗ vẫn còn đang trong giấc mộng thì bị La Tại Dân gọi điện đánh thức.

La Tại Dân không biết cậu đang là kẻ quấy rầy giấc mộng của người khác, điện thoại ở phía đó cứ kêu líu ríu líu ríu, muốn cùng Lý Đế Nỗ ký kết thõa thuận quân tử, hiệp ước ba chương.

Lý Đế Nỗ rất tức giận thức dậy, vốn dĩ anh muốn làm hung dữ một trận với La Tại Dân, nhưng Lý Đế Nỗ cũng biết, vào sáng sớm khuôn mặt của anh đen sì như vậy đúng là rất dọa người, so với lúc họp thậm chí còn tệ hơn.

Bản thân anh khi họp sẽ thường dọa những lão già cứng đầu của công ty đến mức một nửa chữ họ cũng không dám nói, nếu anh đi dọa La Tại dân, có lẽ anh sẽ dọa La Tại Dân đến phát khóc mất.

Cuối cùng, lần đó La Tại Dân say khướt điên cuồng đã khóc trước mặt Lý Đế Nỗ, lần này để lại cho Lý Đế Nỗ một bóng đen tâm lý, anh luôn cảm thấy La Tại Dân là một đứa trẻ hay khóc nhè.

Bất đắc dĩ, Lý Đế Nỗ chỉ còn cách hỏi La Tại Dân một cách lười biếng: "Sáng sớm đã xảy ra chuyện gì?"

Giọng của người đàn ông mang âm mũi, nghe như vừa mới ngủ dậy, điều này khiến La Tại Dân cảm thấy xấu hổ.

La Tại Dân hạ thấp giọng nói: "Tôi quấy rầy anh ngủ sao? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh tiếp tục ngủ đi, buổi trưa tôi sẽ gọi lại sau."

Lý Đế Nỗ nhìn chiếc điện thoại di động đang phát ra âm thanh mù mịt trong tay, trên mặt tràn đầy hoang mang, anh không phải người xấu, tại sao lại làm ra vẻ như đã làm chuyện tày trời.

Haiz, những cậu trai nhỏ tuổi đúng là rắc rối, mặc dù Lý Đế Nỗ chỉ hơn La Tại Dân 4 tuổi.

Cuối cùng, vẫn là lúc buổi trưa, Lý Đế Nỗ dành ra một chút rãnh rỗi, đến bệnh viện thăm La Tại Dân.

Khi đó, La Tại Dân đang lén lút ăn mì gói sống, kêu răng rắc như một con chuột đồng, vừa lén lút vừa vui vẻ thưởng thức mì giòn.

Lý Đế Nỗ bước vào phòng bệnh, thoải mái chọn một chiếc ghế và ngồi xuống, trong khi La Tại Dân vẫn ăn mì giòn, vì sợ rằng bác sĩ sẽ tịch thu đồ ăn nhẹ của cậu trong những lần kiểm tra sau đó.

Trong khi La Tại Dân đang gặm nhấm, Lý Đế Nỗ hỏi: "Tại sao cậu dậy sớm như vậy?"

La Tại Dân chỉ vào cái chân bị thương của mình và nói một cách thờ ơ, "Chân tôi đau, tôi không thể ngủ được."

"Vậy mới sáng sớm cậu gọi tôi làm gì? Bảo tôi xoa bóp chân cho cậu?"

"Tôi không dám làm phiền anh." La Tại Dân ăn xong miếng mì gói cuối cùng sau đó lấy ra hai tờ giấy từ dưới gối.

Trên tờ giấy là hợp đồng hợp tác viết tay của La Tại Dân, nội dung không gì khác hơn là mời Lý Đế Nỗ đóng giả bạn trai của mình với giá 800 nhân dân tệ một lần.

Lý Đế Nỗ nhìn bản hợp đồng, buồn cười: "Yo, phân chia rõ ràng như vậy?"

La Tại Dân ôm đầu gối mình tròn thành một quả bóng, cẩn thận phân tích: "Mặc dù bây giờ chúng ta coi là bạn bè đi, nhưng anh em vẫn là anh em, nhưng công việc  đóng giả làm bạn trai của người khác lại là công việc của anh, anh khổng thể không kiếm tiền hơn nữa không phải anh còn có một người mẹ thích mua sắm sao?"

Lý Đế Nỗ lúc này mới hiểu ra, vốn vĩ những lời nói xàm bậy trước đây của anh, mỗi câu La Tại Dân đều ghi nhớ trong lòng.

Lý Đế Nỗ không khỏi nói đùa: "Vậy phí làm bạn trai của tôi trước đây là 1000, sao bây giờ lại chỉ còn 800?"

La Tại Dân có chút xấu hổ: "Không phải vì tôi nghèo sao? Hơn nữa hai chúng ta có một thời gian dài quen biết, vậy chúng ta hãy giảm giá 20% đi!" Vừa nói, La Tại Dân vừa giơ ba ngón tay lên thề: "Nhưng tôi có thể thường xuyên lấy trộm bánh ngọt của nhà tôi cho anh, bánh ngọt của nhà tôi ngon lắm!"

Thấy La Tại Dân nhắc đến bánh ngọt , đôi mắt anh tỏa sáng, như một kẻ ngốc.

Lý Đế Nỗ không khỏi nhoẻn miệng cười: "Được, được, được, dù sao tôi cũng nghèo, 800 cũng đáng, vậy ký đi."

La Tại Dân ký với tinh thần phấn chấn và nét chữ rất đẹp, nhưng cậu nhất quyết vẽ thêm một khuôn mặt cười xấu xí sau cái tên.

Lý Đế Nỗ cũng làm theo cậu, vẽ một khuôn mặt tươi cười phía sau tên của mình, đồng thời không quên nhắc nhở La Tại Dân: "Hãy ký cả bản thứ hai luôn đi."

Vào ngày hôm đó, La Tại Dân và Lý Đế Nỗ đã đạt được một chiến lược hữu nghị hợp tác.

Mục tiêu hợp tác của La Tại Dân là lừa được người anh họ của mình, trong khi mục tiêu của Lý Đế Nỗ là vui vẻ mỗi ngày.

Trước khi đi, Lý Đế Nỗ còn không quên gọi điện thoại cho y tá:"Vừa rồi La Tại Dân đang ăn mì giòn ở giường 15, trong tủ của cậu ấy hẳn là có rất nhiều đồ ăn vặt, có thể tịch thu chúng."

La Tại Dân: "..." Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa nãy không phải vừa ký hợp tác hữa nghị sao? Chết tiệt, Lý Đế Nỗ thật dễ phản bội!

...

Khi La Tại Dân trở lại làm việc ở cửa hàng tiện lợi, đã là chuyện của một tuần sau.

Đó là một ngày rất xui xẻo, Kim Thanh Hạ đến tập đoàn Lý để thảo luận về việc hợp tác, cửa hàng tiện lợi ở tầng một của tòa nhà Lý gia, đi qua đi lại đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Kim Thanh Hạ liếc nhìn thấy La Tại Dân đang bày hàng trước kệ hàng, khóe miệng anh ta nở một nụ cười rất xấu xa.

Lênh đênh đi vào cửa hàng tiện lợi, Kim Thanh Hạ tháo kính râm ra, giả vờ giật mình: "Này, Tại Dân, sao cậu lại ở đây?"

La Tại Dân biết Kim Thanh Hạ đang nhìn mình, thậm chí còn có ý ác ý với mình, vì vậy ngay cả khi Kim Thanh Hạ là anh họ xa của cậu, La Tại Dân vẫn không có thiện cảm nhìn anh ta: "Tôi đang làm việc, anh không thấy sao?"

Kim Thanh Hạ càng cười càng điên cuồng: "Ồ, yah, Tại Dân, cậu nói làm việc thì làm việc, nhưng sao lại là ở của hàng tiện lợi hả, công việc này đúng không dễ dàng, cậu cũng có thể yêu cầu anh Đình Hựu sắp xếp cho cậu một công việc ở công ty của Kim gia."

Tuy rằng nhìn cậu trông vụng về, nhưng cậu là một người có thời gian rãnh rỗi, tôi nghĩ anh Đình Hựu sẽ không quá bận tâm."

La Tại Dân không sao phản ứng lại, cậu ấy chỉ nhẹ giọng nói: "Ồn ào."

Kim Thanh Hạ nheo mắt: "Cậu nói ai ồn ào?"

La Tại dân nhìn thẳng vào Kim Thanh Hạ: "Tôi nói ve sầu bên ngoài rất ồn ào, và chúng kêu không ngừng, lẽ nào...anh họ, anh nghĩ tôi đang nói anh?~"

Kim Thanh Hạ: "Cậu..." Có chút tức giận khi bị nói như vậy, Kim Thanh Hạ quyết định làm khó La Tại Dân.

Tình cờ gần đây là lễ thất tịnh, và có rất nhiều hộp sôcôla lớn trong cửa hàng tiện lợi.

Kim Thanh Hạ nở nụ cười đạo đức giả, nhẹ giọng thì thào nói: "Tại Dân, cậu biết đấy, tôi là thay mặt cho tập đoàn Kim thương lượng hợp tác, hợp tác gấp gáp, không có thời gian chuẩn bị lễ vật, bây giờ lại là lễ tình nhân nên cậu xem cậu có thể giúp gì tôi không?"

La Tại Dân: "Anh muốn gì thì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo như vậy."

Kim Thanh Hạ ngữ khí gay gắt: "Tôi muốn đặt 300 hộp sôcôla tặng cho nhân viên của Lý gia, số lượng lớn như vậy, có thể phiền cửa hàng tiện lợi đem tặng giúp tôi được không?"

Cậu còn chưa kịp trả lời, Kim Thanh Hạ đã nói thêm: "Theo lý mà nói, việc này nó cũng nằm trong phạm vi công việc của cậu, Tại Dân cậu sẽ không từ chối tôi chứ ~"

Quả thực nằm trong phạm vi công việc của La Tại Dân, Kim Thanh Hạ đã đặt mua 300 hộp sô cô la, đạt tiêu chuẩn cho việc - giao hàng tận nơi.

La Tại Dân: "Được rồi, anh muốn giao sôcôla đến tầng nào?"

Kim Thanh Hạ càng cười sảng khoái hơn: "Tòa nhà Lý gia có tổng cộng 24 tầng, chỉ cần gửi 10 hộp cho mỗi tầng, và phần còn lại gửi đến tầng 18."

Tầng 18, Văn phòng tổng tài và một số thành trì cấp cao của gia Lý gia, với tính khí thích khoe khoang và tán gẫu của Kim Thanh Hạ, thực sự muốn tặng nhiều hơn nữa.

300 hộp sô cô la, 24 tầng, tầng nào cũng được giao, thật là khó cho cậu bé bệnh nhân khập khiễng này.

Nhưng La Tại Dân lại có chút thừa nhận, công việc là công việc, việc riêng là việc riêng, cho dù biết Kim Thanh Hạ đang cố ý làm khó mình, La Tại Dân cũng không thể buông lơi công việc.

Kim Thanh Hạ rời đi sau khi dàn xếp xong sự việc.

La Tại Dân nhìn 300 hộp sô cô la vừa được chuyển ra ngoài, cảm thấy chân mình hơi đau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip