Chương 22: Cây nhỏ sắp đi học lại
Cuối cùng, đám đông giải tán dưới ánh mắt lạnh lùng và mỉm cười nguy hiểm của Lý Đế Nỗ.
Kim Thanh hạ cũng đi vào phòng vệ sinh với vẻ mặt bất bình, có một âm thanh nức nở yếu ớt phát ra từ anh ta, nhưng không ai quan tâm đến anh ta.
Còn La Tại Dân, dưới ánh mắt đồng tình của Lục Du, đã bị Lý Đế Nỗ làm cho choáng váng, loạng choạng và bị mang đi như một củ cà rốt không nghe lời.
Lý Đế Nỗ kéo La Tại Dân đến tận cầu thang.
La Tại Dân muốn cởi áo ra, nhưng Lý Đế Nỗ đã dùng một tay đè La Tại Dân lại, một tay cài hết cúc áo vest của anh ta.
La Tại Dân lúc này thật sự giống như bị nhét vào vỏ bọc, cậu tức giận nói: "Anh làm gì vậy, mau thả tôi ra." Lý Đế Nỗ chậm rãi nói: "Tôi sợ cậu thấy tôi quá đẹp mà động lòng, tốt hơn hết là cậu không nên ra ngoài."
La Tại Dân: "Hả?" Không ai nói với cậu rằng Lý Tổng là một người tự luyến.
Lý Đế Nỗ: "Dù sao thì tôi cũng là một tên cặn bã, không có ưu điểm gì ngoài khuôn mặt ưa nhìn. Đương nhiên là tôi đẹp rồi."
La Tại Dân: "...." cái người Lý Tổng đã nghe thấy hết những lời cậu nói vừa nẫy, nhỏ nhen thật!
Lý Đế Nỗ: "Dù sao thì cũng phải nói cảm ơn tôi? Vừa rồi tôi kéo cậu ra khỏi đám người đó."
"Cám ơn cái con khỉ, anh không tới, mọi người sẽ liền lập tức rời đi."
"Ồ? Vậy thì tôi có phải là người thừa không? "
"Ừ, mau thả tôi ra."
Lý Đế Nỗ giữ vai La Tại Dân, xoay La Tại Dân một vòng và dùng ống tay áo của anh thắt một nút trên eo La Tại dân. Thắt lưng của La Tại Dân rất mỏng, và nút thắt đó buộc rất chặt.
Lý Đế Nỗ: "Cậu cứ từ từ tự mình tháo ra đi, tôi đi trước."
La Tại Dân mắt bị bịt lại, phía trước tối om, la lên: "Này, đừng đi, anh thả tôi ra trước đi."
Lý Đế Nỗ nhìn La Tại Dân giống như bánh bao gạo đen: "Cậu cố lên, đúng rồi, cẩn thận một chút, có cái cầu thang cách chỗ cậu 2 mét."
La Tại Dân: "..."
La Tại Dân giống như một con bọ, vặn, vặn, vặn, vặn, vặn rất lâu, cuối cùng vặn bộ đồ ra.
La Tại Dân có mái tóc bù xù, mặc một chiếc áo sơ mi dính đầy nước cam và đang cầm một bộ đồ cặn bã trong tay.
Đứng trong hành lang vắng vẻ ngơ ngác nhìn xung quanh, thật là đáng thương.
Khi La Tại Dân tội nghiệp đang làm việc trong một cửa hàng tiện lợi vào ngày hôm sau, cậu vẫn không quên phàn nàn với người bạn tốt là bạn trai giả Lý Đế Nỗ: "Hôm qua tôi đã gặp một tên biến thái, và tôi đã rất tức giận."
Lý Đế Nỗ: "Đừng tức giận, đừng tức giận, nhìn xem tôi mang đến cho cậu cái gì này."
Từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, chính là tờ giấy La Tại Dân tìm kiếm.
Lông mày của La Tại Dân sáng lên ngay lập tức, cậu và Lý Đế Nỗ đấm hai nắm tay với nhau: "Lý Đế Nỗ, anh thực sự tuyệt vời."
Lý Đế Nỗ: "....." Vừa rồi cậu vẫn gọi tôi là biến thái.
"La Tại Dân, sao tờ giấy này dày đặc thứ gì vậy?"
Không phải Lý Đế Nỗ không có học hóa, xem không hiểu, hắn là sinh viên kinh doanh, đối với công thức hóa học xác thực có liên hệ.
La Tại Dân: "Ồ, chỉ có một vài công thức hóa học của thuốc, nhưng chúng có lẽ là vô dụng, haiz..."
Lý Đế Nỗ: "sao vậy?"
La Tại Dân: "Thì là một đàn chị của tôi cứ luôn bị bệnh, tôi rất muốn giúp cô ấy, nhưng cuối cùng tôi lại không có đủ năng lực."
Nói rồi, La Tại Dân ngẩng đầu lên cười: "Đừng nói về cô ấy nữa, tôi cho anh một món quà."
Lý Đế Nỗ nghi ngờ nhìn La Tại Dân: "???"
Lúc đó La Tại Dân đã chạy đến kho hàng tiện lợi, cậu chạy ra ngoài với một chiếc máy pha cà phê nhỏ và một túi cà phê hạt lớn.
Hạt cà phê được đựng trong túi vải, dù buộc chặt bằng dây vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm nồng của cà phê.
Lý Đế Nỗ : "Đây là..."
La Tại Dân híp mắt cười như mèo trộm mùi: "Đây là cà phê La lão gia nhà tôi nướng, đồ quý giá của ông ấy nhìn giống như thứ gì đó, tôi lén lấy ra mang cho anh, tôi còn mua một chiếc mấy pha cà phê trên mạng nữa để anh không phải lúc nào cũng chạy xuống mua cà phê ~"
Lý Đế Nỗ cảm thấy hơi bất thường, cậu là chỉ nói đùa: "Yo, sao vậy, không thích tôi, không muốn tôi đến chơi với cậu."
La Tại Dân vội vàng xua tay: "Không, chỉ là tôi sắp đi rồi, và tôi không nghĩ mình sẽ làm việc bán thời gian trong một cửa hàng tiện lợi trong tương lai."
Nghe điều này, trong lòng Lý Đế Nỗ thấy không thoải mái một lúc, nhưng anh vẫn nói đùa, "Sao vậy, cậu muốn một bước lên mây."
La Tại Dân một tay chống cằm, với một khuôn mặt buồn bã: "Tôi nghĩ, thực ra trước đây là tôi lừa anh, tôi vẫn là một sinh viên, sắp đến tháng 9 nên tôi phải đi học lại."
Về điểm này, Lý Đế Nỗ không hề kinh ngạc chút nào, La Tại Dân có khí chất của một học sinh mạnh mẽ, thậm chí so với rất nhiều học sinh khác cậu càng trẻ hơn.
Tuy nhiên, Lý Đế Nỗ bối rối: "Cậu đã 22 tuổi rồi, cũng nên đến tuổi tốt nghiệp?"
La Tại Dân : "Ngại quá, tôi học y."
Lý Đế Nỗ : "Vậy cậu cả ngày đi làm thêm và đi làm thêm, học tập cũng không quá căng thẳng sao?"
Tại Dân xua tay: "Tôi chỉ là trốn tránh hiện thực thôi, đừng nói về nó nữa, máy cà phê và cà phê đưa anh cả rồi, chừng này anh có thể tiết kiệm được tiền cà phê hơn một tháng đấy."
Sau đó, La Tại Dân lại cúi người lục lọi ngăn tủ phía dưới, tìm thấy một túi bánh nhỏ được dán kỹ và đưa cho Lý Đế Nỗ: "Đây, cái này tôi cũng cho anh, tôi nhớ anh đã nói rằng mẹ anh thích ăn bánh nhỏ của chúng tôi, và tôi đã lấy chúng từ ông già La Trung."
Nhìn một đống quà đưa tới, Lý Đế Nỗ thực sự cảm thấy có chút không thoải mái: "Đây là sinh ly tử biệt hả."
La Tại Dân: "Ba ba, ba ba, hôm khác tôi sẽ mời anh đến nhà tôi ăn bánh."
Lý Đế Nỗ: "À, nhân tiện, nói gì thì nói tôi vẫn là bạn trai giả của cậu."
La Tại Dân: "Đúng vậy, sau khi giảm giá 800, bạn trai giả có thể đến làm việc bất cứ lúc nào."
Nói xong, La Tại Dân và Lý Đế Nỗ nhìn nhau cười, không khí lập tức thoải mái hơn một chút.
...
Khi Lý Đế Nỗ trở lại tầng 18 với khuôn mặt nặng trĩu, tay cầm chiếc máy pha cà phê, hạt cà phê và những chiếc bánh nhỏ mà La Tại Dân đã đưa cho anh.
Anh thấy bộ phận thư ký cũng nhiều mây, như chúng ta đã biết, bộ phận thư ký là bộ phận hạnh phúc nhất trên tầng 18.
Nhưng Lý Đế Nỗ hiện tại không thèm để ý chuyện gì xảy ra, anh phải đem máy pha cà phê cùng hạt cà phê trong tay đi cất trước.
Lúc này, Lục Du bước ra từ bộ phận thư ký một mình.
Lý Đế Nỗ tâm tình cũng không tốt, anh lạnh giọng nói: "Vẻ mặt u sầu này thì chắc tập đoàn Lý gia sắp phá sản sao?"
Lục Du: "Lý gia vĩnh viễn sẽ không phá sản, nhưng cậu bé đáng yêu sẽ rời đi, không, cậu bé đáng yêu đã được thăng cấp thành thiên thần nhỏ rồi.'
Lý Đế Nỗ: "Cậu đang nói cái gì vậy?"
Lục Du không kìm được tâm sự của mình: "Lý Tổng, La Tại Dân ở của hàng tiện lợi sau này không đến làm thêm nữa, hôm nay, cậu ấy còn chuẩn bị quà cho bộ phận thư ký chúng tôi, kẹo đủ màu và bánh ngọt."
Những người phụ nữ gần như cảm động đến chết, La Tại Dân đã biến từ một cậu bé đáng yêu thành một thiên thần nhỏ.
Bây giờ những người phụ nữ điên rồ đang thiếu thiên thần nhỏ.
Nói xong, Lục Du đột nhiên nhìn thấy có một chiếc máy pha cà phê trong tay Lý Đế Nỗ, vui vẻ nói: "Cái này chúng ta chuẩn bị hả?"
Trong văn phòng của Lý Đế Nỗ đặt một chiếc máy pha cà phê rất ngầu, Lục Du cho rằng vì các đồng nghiệp của mình đang buồn nên đã chuẩn bị nó, và cậu định vươn tay ra nhận lấy.
Thấy vậy, Lý Đế Nỗ lạnh lùng nói: "Buông ra, của tôi." Lý Đế Nỗ hiện tại không vui, anh cho rằng chỉ mình anh có chút quà, nhưng cuối cùng thì ai cũng có.
Không để ý đến Lục Du, Lý Đế Nỗ trở lại văn phòng với chiếc máy pha cà phê mới trong tay và đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất.
Đáng chú ý là khi các đối tác kinh doanh đến thăm Lý Tổng họ sẽ hỏi những lời tâng bốc: "Lý Tổng, máy pha cà phê của anh là hiệu gì? Nó rất đặc biệt!" Và Lý Tổng luôn đáp lại một cách nhẹ nhàng: "Thương hiệu Little Angel."
Nói cách khác, Lý Đế Nỗ không chỉ tìm được một vị trí tốt cho máy pha cà phê trong văn phòng mà còn đặc biệt gọi điện video cho mẹ anh ấy đang đi du lịch ở nước ngoài vào ngày hôm đó.
"Mẹ, có người tặng bánh ngọt cho con."
Bà Lý phấn chấn: "Mẹ chỉ nói về nhân duyên này với con, đi đến đâu cũng có người nhớ, giúp mẹ để vào trong tủ lạnh đi, lúc về mẹ sẽ ăn."
Lý Đế Nỗ: "Mẹ, con ăn giúp mẹ rồi."
Bất chấp sự ngăn cản của mẹ Lý, Lý Đế Nỗ đã ăn chiếc bánh trong một miếng.
Mẹ Lý: "$#@/*#", Đứa trẻ chết tiệt này, không phải không thích đồ ngọt sao!"j
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip