[one]

một số tiếng động nhỏ đã làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của jaemin. nó mở mắt một cách mệt mỏi, tay sờ soạng tìm chiếc điện thoại đang rung liên hồi. 'alo' – jaemin càu nhàu đưa máy lên nghe.

'mày chắc đang giỡn với tao đó hả jaemin'

jaemin ngồi dậy một cách mơ hồ, nó gãi gãi đầu cố gắng hiểu ý của ông bạn mark này là gì. bất thình lình, vài tiếng động khác cùng một tiếng ồn lớn cắt ngang, rồi nó nghe thêm một giọng nói khác xen vào.

'jaemin, tao không biết cái thuốc nhuộm tóc của mày có gì trong đó, nhưng mà á, chắc là nó lỡ ngấm mẹ vào não của mày luôn rồi, vì sao hả, mày đừng có mà nói với tao mày vẫn còn đang ngồi trên giường đi nha, tụi mình SẮP CÓ MỘT BÀI KIỂM TRA TOÁN CỰC KÌ QUAN TRỌNG TRONG VÒNG 15 PHÚT NỮA THÔI ĐÓ!!!'

chất giọng hung hăng của hyuck khiến jaemin bừng tỉnh, sau khi tiêu hóa hết đống chữ ấy, mắt nó trợn ngược lên, mồm hít vào một ngụm khí lạnh. nó hét vô điện thoại 'tao đi đây', thậm chí còn không thèm nghe tiếng chửi cuối cùng mà hyuck đã chuẩn bị nãy giờ, cúp máy rồi ném điện thoại lên giường. jaemin sửa soạn nhanh một cách kỉ lục, nhanh chóng phi thẳng ra con xe đạp mà anh jaehyun mua cho nó để sử dụng vào một số trường hợp khẩn cấp, như ngủ quên chẳng hạn, mà thiệt ra thì đây cũng chả phải cảnh hiếm hoi gì cho lắm.

nó đạp muốn tắt thở, đến được trường thì người cũng đầm đìa mồ hôi, nhưng cũng chả còn thời gian để sao lãng, nó bật điện thoại và nhận ra chỉ còn có hai phút nữa là giờ kiểm tra bắt đầu. jaemin cố hết sức chạy thật nhanh lên mấy bậc thang và đạp rầm cánh cửa, khiến tất cả mọi người trong lớp phải chú ý. nó vừa thở hồng hộc vừa tìm mấy đứa bạn mình, mark nhìn nó rồi lắc đầu một cách thất vọng, còn hyuck thì đảo mắt. renjun cũng nhanh chóng ngó một cái, rồi lại khịt mũi tiếp tục đọc phần ghi chép của cậu ta. jisung và chenle thì cùng nhau cười khúc khích trêu nó. jaemin nhanh chóng đứng thẳng lên và di chuyển đến chỗ trống duy nhất còn lại mà chẳng màng đến ánh nhìn viên đạn của thầy giáo. nó lấy lại hồn vía, thậm chí có hơi tự hào về bản thân vì đã đến lớp kịp lúc, nó cười tự mãn khi thầy bắt đầu phát bài kiểm tra. cũng chả được lâu, nụ cười của jaemin tắt ngóm khi vừa nhìn xuống tờ giấy, nó làm gì học chữ nào chuẩn bị cho bài kiểm tra, một chút xíu cũng không biết.

jaemin là kiểu người nước tới chân mới nhảy, là người mà thà xem một bộ phim hay đọc một quyển sách còn hơn ngồi học. đêm trước đó nó đã định sẽ dậy thật sớm rồi ngồi xem lại bài vở trước khi kiểm tra, nhưng cuối cùng mọi việc đã không diễn ra theo hướng nó nghĩ. đưa ánh mắt quan ngại nhìn quanh lớp, tim nó đập thình thịch. nó thấy renjun đã hoàn thành xong mọi thứ và mark thầm thì gì đó vào tai hyuck khiến cho cậu cười thật tươi rồi cúi đầu điền xuống. thấy jisung và chenle đang chuyền phao cho nhau, hai đứa ngồi kế nhau mà lại, jaemin tự trách mình vì đã đến lớp quá trễ, bởi vì bây giờ nó chẳng thể cầu cứu đám bạn mình được nữa. nó nhìn đồng hồ và cắn môi lo lắng. mới tuần vừa rồi nó còn tâm sự với anh trai mình, anh cố gắng khuyến khích nó chú tâm vào việc học hơn, tại jaemin học hành đâu phải tệ lắm đâu, thật ra thì nó cũng khá là thông minh đấy chứ. nó chỉ hơi lười và dễ mất tập trung một tí thôi. đối với cái bài kiểm tra này, nó không thể trượt được, phải tìm cách nào để đó giải quyết mấy câu hỏi khó nhằn này thôi.

cho tới khi ánh mắt nó chuyển đến cậu bạn đang ngồi kế mình. đây là một chàng trai mà jaemin không biết rõ lắm, nó luôn thấy cậu ta mỗi khi đến thư viện, nhưng mà nói thật thì nó cũng chả đến đấy thường xuyên. cậu ta lúc này đang cuối đầu, tập trung làm bài cẩn thận, thậm chí còn không thèm do dự khi điền vào các chỗ trống. cậu đột nhiên ngước lên, chỉnh mắt kính một chút rồi bắt gặp ánh mắt của nó. quả thật cậu ta trông rất đáng yêu, làm cho jaemin trong giây lát đã phải quên bẵng đi cái bài thi ấy mà lo ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ trước mắt. nó cười nhẹ với cậu ta, nhưng những gì nhận lại được chỉ là một cái trừng mắt của cậu chàng đẹp trai trước khi quay lại tiếp tục làm kiểm tra. jaemin thở dài, nằm trườn lên bàn, nó đang rất tuyệt vọng và cảm thấy cạn lời.

bởi vậy nên jaemin bây giờ đang nhích lại gần cậu bạn cùng bàn, cố nhìn bài kiểm tra của cậu ta thật lén lút. vừa canh chừng giáo viên, jaemin vừa di chuyển ngày càng sát, đủ để có thể nghe thấy mùi nước hoa, nhè nhẹ đầy tươi mới và dễ chịu, khiến cho nó hơi mất cảnh giác. nó nhanh chóng lấy lại tinh thần và đặt ánh nhìn của mình vào bài kiểm tra, thở hắt ra một tiếng vì cuối cùng cũng hiểu được vấn đề. tuy nhiên tiếng thở của jaemin đã khiến cho chàng trai cùng bàn phát hiện ra khoảng trống giữa cả hai chỉ còn lại một ít, cậu ta quay phắt về phía jaemin, khiến mặt của hai người gần hơn với nhau, rồi bất chợt la nhẹ một tiếng, may mắn cũng ngay lúc đó, chenle ở phía bên kia đã làm rơi bình nước. cho tới khi cậu ta phát hiện jaemin đang có ý muốn nhìn đáp án của mình và tờ của nó thì trống trơn chưa có gì, hàng lông mày của cậu nhăn lại, tỏ vẻ không bằng lòng. cậu đặt tay lên tờ đáp án, lần này lại đến lượt jaemin cau mày. jaemin nhìn qua phía thầy giáo đang giúp chenle lau dọn đống nước đổ rồi thì thầm:

'ê làm ơn luôn, cho tớ xem một chút đi, tớ rất cần phải qua môn này, năn nỉ cậu á'

nhưng những gì nhận lại được chỉ là một cái lắc đầu cứng rắn, làm cho jaemin phải toát ra một tiếng than lớn. mà nó cũng chẳng còn kiên nhẫn để xin xỏ gì nữa, cứ thế tiếp tục ngó và chép đáp án, dự định là sẽ xin lỗi người ta sau khi làm kiểm tra xong. dù vậy, kế hoạch của nó đã bị phá hỏng khi cậu trai giận dữ úp bài xuống và to tiếng với nó.

'đừng chép bài tôi nữa, tự đi mà là-'

'trò lee, trò na'

cả hai cùng ngước mặt lên và nhận được một cái lườm tức giận của thầy.

'tôi không chấp nhận việc trò chuyện trong giờ kiểm tra. bài thi của cả hai sẽ bị thu lại ngay lập tức và không được chấm điểm. tôi cũng sẽ gặp hai đứa sau giờ học để nói về việc cấm túc trong hai tiếng.'

jaemin thở dài dựa lưng vào ghế, bực bội cho bản thân và cả cậu bạn kia bởi vì đã quá ồn ào khiến cả hai đều bị chú ý. nhưng nó cũng biết nó sai rồi nên đành phải chấp nhận hậu quả thôi, đưa mắt về phía đám bạn, cái bọn cuối cùng cũng biết thương hại cho nó mà nở một nụ cười tội nghiệp. bỗng nhiên nó nghe tiếng thút thít bên cạnh, đôi mắt của cậu bạn cùng bàn của nó hơi rươm rướm.

'thầy ơi, làm ơn..., e-em chưa làm gì hế-'

'tôi không cần nghe em giải thích, trò lee. tôi cực kì thất vọng với em. đáng lẽ ra em phải hiểu rõ hơn chứ. thật đáng buồn khi thấy những con điểm hoàn hảo của em trở nên lãng phí bởi vì em đã phạm lỗi nói chuyện trong giờ kiểm tra.'

cậu trai ấy, hay còn gọi là jeno – cái tên mà trí nhớ jaemin bỗng nhiên bật ra vì nghĩ đến những cuộc thi mà cậu ta đã thắng, lắc đầu nguầy nguậy và bĩu môi thể hiện sự tuyệt vọng của mình, nhưng thầy giáo đã đi mất rồi. jeno nằm dài lên bàn, còn jaemin cũng chả làm được gì ngoại trừ việc cảm thấy tồi tệ thay cậu ấy khi thấy đôi vai kế bên run rẩy. rõ ràng hành động của jeno chẳng phải thánh thiện tốt đẹp gì, cậu ta có thể dễ dàng giúp jaemin vượt qua bài kiểm tra mà không trở thành tâm điểm của sự chú ý. nhưng jaemin cũng hiểu được sự quan trọng trong những con điểm và uy tín đối với các thành phần học bá như này, anh trai của nó chính là một ví dụ điển hình. nên nó đã ngồi ngay ngắn lại, nhẹ nhàng đặt tay lên vai jeno.

'ê... jeno này, t-'

'để tôi yên!'

jeno ngẩng đầu lên, gương mặt của cậu ấy thể hiện đầy sự giận dữ, nước đong đầy trong ánh mắt, tưởng như chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ khiến nó tuôn ra như thác đổ. cậu gạt tay nó khỏi mình, nhanh chóng lấy cặp và bước mạnh ra khỏi lớp. hành động của jeno khiến cả người nó choáng váng. vậy lát nữa cấm túc chắc "tuyệt vời" lắm đây, nó thở dài khi nghĩ đến cảnh đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip