166| Kết quả xấu nhất
Lục Giang Viễn nói vậy khiến sự việc không còn cơ hội cứu vãn nào nữa, Thi Chính có lòng khuyên bảo kết quả lại bị người ta chặn miệng bằng một câu như thế, nhất thời cũng không biết nên nói gì tiếp. Hắn đã theo Lục Giang Viễn nhiều năm, biết cách làm việc quyết đoán của người này, nhưng có nhiều khi quyết đoán còn đi đôi với mạo hiểm. Cứ mượn chuyện Lục Á Á lần này để nói luôn, vốn chỉ cần mất thêm chút thời gian bày mưu kế, cũng không phải không thể giải quyết vẹn toàn, nhưng người này cứ nhất quyết muốn mọi chuyện bung bét để diệt hết cả ổ. Cách làm thế này thật ra có thể tiết kiệm thời gian đấy, nhưng quá mức phiêu lưu mạo hiểm.
"Thi tổng, ngài muốn uống gì không?" Ngô Đông thấy bầu không khí có phần nghiêm túc nên vội xen vào hòa giải. Mấy ngày gần đây chẳng ai được sống yên, ai cũng phải banh đầu ra suy nghĩ, đừng thấy ông chủ thoải mái nhẹ nhõm mà nhầm, trong lòng lúc nào cũng phải cẩn thận vạn phần, để ý tin tức và hành động khắp nơi, đủ loại số liệu và nghiên cứu, mặc dù đã thu xếp chu đáo mọi chuyện trước đó rồi, người bên dưới cũng chấp hành theo từng bước, nhưng có rất nhiều mệnh lệnh và quyết định vẫn cần ông chủ phê duyệt, càng vào những lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, họ càng không được sai lầm một li nào, sai một bước là cả ván đều thua.
Thi Chính biết rõ tính Lục Giang Viễn nên cũng không có ý chấp nhặt với hắn thật mà mượn nấc thang của Ngô Đông để trèo xuống, "Gần đây tôi bị khản tiếng, ở đây có hoa quả gì để ăn không? Rửa đi rồi mang ra đây."
"Có, ngài chờ tôi một lát, mùa này háo nước, ăn ít hoa quả cho mát ruột." Ông chủ nằm viện lừa bàn dân thiên hạ hai hôm, quà cáp hoa quả nhận được nhiều đến nỗi mở luôn được cửa hàng rồi.
Lục Giang Viễn chậm rì rì ăn cơm nước xong rồi vào WC rửa ráy qua loa, bấy giờ mới chịu cầm lấy phần báo cáo Thi Chính mang đến, tựa người lên sô pha xem xét.
Thi Chính thấy Ngô Đông một mình bận rộn trong bếp, nhìn quanh trái phải, không thấy bóng Chu Tố Thu đâu nên thuận miệng hỏi một câu, "Chị Chu đâu rồi? Gần đây tôi ít thấy chị ấy vậy."
"Chị ấy xin nghỉ về quê rồi, tháng sau mới lên." Sau khi nói ra chuyện Trường Ninh, chị ấy thu dọn đồ đạc định đi, nhưng ở cái tuổi chị ấy, còn mấy ai chịu thuê chị ấy làm, chị ấy cũng không có con cái gì nên hắn đã giữ người ở lại.
Chờ Ngô Đông gọt hoa quả xong bưng tới, Thi Chính đã cắm lấy một miếng bỏ vào miệng, khi thấy Lục Giang Viễn lật đến trang thứ hai, trán dần cau lại mới hỏi, "Giang Viễn, chúng ta quen biết nhiều năm rồi, anh có thể nói thật với tôi, chuyện lần này anh nắm chắc được mấy phần thắng không?"
"Tầm sáu phần."
Chỉ nắm chắc được sáu phần mà dám ra tay? Hắn thật muốn thét to một tiếng 'giỏi' vì phần dũng khí này của Lục Giang Viễn, "Chỉ vì một mình Lục Á Á?"
Lục Giang Viễn không buồn nhướn mắt, đáp, "Hồng Viễn nằm trong tay tôi nhiều năm cũng đã đến lúc nên thu dọn lại rồi." Giọng điệu bình thản ấy như thể đang định dọn đống rác chất ngoài cửa, hiện giờ chỉ còn chờ xe rác tới lấy đi vậy.
Nhưng sự thực thì đó không phải rác rưởi mà là một đám thú dữ đang điên cuồng nóng nảy chỉ rình chồm lên. Thi Chính làm rơi chiếc dĩa trong tay xuống đĩa hoa quả làm nó vang lên tiếng kêu chói tai.
Lục Giang Viễn biết rõ còn hỏi, "Thế nào, kiwi không hợp khẩu vị à? Trong bếp vẫn còn năm sáu giỏ hoa quả nữa đấy, bảo Ngô Đông đổi cho cậu quả khác.
Thi Chính kích động đứng bật dậy, nặng nề lên tiếng hỏi, "Anh định ra tay với những người đó sao?" Hồng Viễn phát triển đến quy mô này, tuy rằng Lục Giang Viễn là người sáng lập giữ vai trò chủ đạo thật, nhưng Hồng Viễn không phải là của một mình Lục Giang Viễn, trong phương diện này còn chứa đủ các mối quan hệ rắc rối phức tạp và những chuỗi lợi ích khó tách rời nhau được. Nhất là những con người có công dựng lên Hồng Viễn lúc đầu, họ đều có lợi ích đoàn thể riêng của họ, khó mà dây vào được.
"Không phải tôi đã bảo là muốn làm một lần cho xong rồi sao?"
"Một lần cho xong? Anh nói dễ dàng quá, rốt cuộc anh có nghĩ tới hậu quả không?" Lúc này Thi Chính bất chấp sự khác biệt trên dưới, ông vỗ bàn rầm một cái, nói, "Anh đang lấy tương lai Hồng Viễn ra làm tiền đặt cược sao? Nếu những người kia không trúng kích này, tai họa về sau sẽ nguy hiểm vô cùng."
Lục Giang Viễn vứt phần báo cáo đã xem xong lên bàn, đan mười ngón tay đặt lên đầu gối, "Hồng Viễn là do tôi sáng lập nên, nếu có ngày phải hủy diệt nó thì cũng nên do tôi tự ra tay, huống chi trước đó tôi chỉ nắm chắc được bốn năm phần đã muốn thử, bây giờ chúng ta đã có sáu phần thắng."
Phản ứng đầu tiên của Thi Chính là người này điên rồi, tâm huyết nửa đời người mà hắn cũng không coi ra gì. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt dứt khoát kiên quyết kia, ông đành ngồi trở lại như thể thỏa hiệp, ông không ngăn cản được người này. Thực ra ông đang nghi ngờ, liệu trên đời này còn ai có thể dao động được quyết tâm đã định của Lục Giang Viễn hay không, "Anh đã cố ý làm thế, tôi cũng chỉ có thể đi theo thôi, anh có nghĩ rằng những người kia sẽ ủng hộ Lục Á Á không?"
"Danh tiếng bên ngoài của Á Á luôn là một người hòa nhã, thân mật. Cậu tưởng điều đó tự có hay sao? Theo tôi được biết, đằng sau nó cũng có không ít người hỗ trợ, bây giờ đang chính là thời điểm họ có qua có lại với nhau, huống chi họ cũng cần một bù nhìn dễ bảo dễ khống chế hơn. Mục đích của đôi bên đều đã có điểm chung rồi, làm sao họ có thể buông tha cơ hội tốt như vậy được chứ? Cho dù có mấy người biết bo bo giữ mình thì tôi cũng có cách khác." Thu dọn bên Hồng Viễn này xong, hắn sẽ ném việc cho Chương Thời Niên, còn hắn sẽ có thời gian rảnh để làm việc khác.
Thi Chính thấy hắn đã dự tính trước mọi việc nên cũng tự dưng thấy mọi việc đáng tin hơn, "Bên phía công ty và ban giám đốc tôi sẽ trông chừng hộ anh, nhưng anh định giả bệnh đến khi nào nữa? Cũng đã đến lúc nên thôi rồi đấy." Ông chủ của Hồng Viễn không phải là một chiếc bánh bao mềm chỉ biết nằm trốn trong bệnh viện chờ người khác đến cứu được.
Lục Giang Viễn cười nói, "Đúng là tôi nên ra ngoài lộ diện rồi." Dù sao để một vài người lo lắng mãi cũng không tốt.
Trong thời kỳ rối ren, Hồng Viễn lại vượt qua một tuần đen tối. Do không thực thi biện pháp gì để cứu vãn tình hình hiện tại nên giá cổ phiếu lao đao qua hai tuần liền, vừa mới mở lại phiên giao dịch vào hôm thứ hai thì đã giữ ở mức giá thấp, bên phía ban giám đốc đã bắt đầu lên tiếng kêu gọi đổi thành viên quản lý và yêu cầu này đang có xu hướng tăng cao.
Bên nhà họ Lục nhận được tin này từ rất sớm, nhưng ban đầu tất cả mọi người cũng không để tâm lắm, tuy rằng sự việc có phần hóc búa đấy, nhưng họ tin với năng lực của Lục Giang Viễn, chuyện này chắc cũng không khó giải quyết, ai ngờ chuyện càng ngày càng nghiêm trọng và giờ thì còn đang có nguy cơ mất kiểm soát.
Lục Hành Viễn và Lục Tri Viễn đều có gọi điện qua hỏi thăm tình hình, Lục Giang Viễn đều đẩy qua cho Ngô Đông trả lời, hiện tại hắn không muốn gặp ai cả.
"Tam thiếu, chúng ta có nên thông báo cho bên Hồng Kông ra tay bây giờ không?"
Lục Á Á đặt ngón cái dưới cằm, nhìn chiếc âu to trên bàn, "Cứ chờ thêm đã." Chú ba không phải dạng người chịu khoanh tay chờ chết, vì sao đến giờ rồi vẫn không hề có chút hành động nào? Điều này không hề giống với tác phong của chú ba, lẽ nào chú ba còn có chiêu gì để sử dụng sau sao?
—
Cùng lúc đó, bên Lục Đảo cũng có một đám người đang quan tâm tới giá cổ phiếu của Hồng Viễn.
"Thưa tiên sinh, hôm nay vẫn không có gì thay đổi."
Chương Thời Niên đặt cái thìa trong tay xuống, nhấc cốc cà phê lên uống một ngụm, đáp, "Bản tính Lục Á Á cẩn thận, khó mà mắc câu lắm." Có điều đừng lo, kể cả cậu ta có kiên trì đến đâu thì tiền đề vẫn là Hồng Viễn phải chịu đựng được mới nói, "Bên An Tu đã phái người theo dõi chưa?"
"Tôi đã chọn hai người có bản lĩnh tốt, cậu Trần hình như đã phát giác ra gì đó, nhưng cũng không có ý cắt đuôi."
"Ừ, cứ dặn họ đừng theo sát quá." An Tu chắc không thích cảm giác bị người ta theo dõi đâu.
—
Bầu không khí tuy rằng khẩn trương, nhưng thực tế cuộc sống trên núi vẫn cứ trôi qua yên ả. Sau khi xảy ra vụ Đường Cầu bị chặn xe, ngày nào Trần An Tu cũng tự mình đưa đón Tấn Tấn đi học, tạm thời không xảy ra tình huống nào kỳ lạ, nhưng y cũng không dám thả lỏng tinh thần.
Cuối mùa xuân, hoa cỏ trong sân mới trồng đều nảy mầm cả, Trần An Tu cầm vòi tưới nước, nhớ tới chuyện Lục Giang Viễn liền hỏi Chương Thời Niên đang ngồi ở cửa trêu Mạo Mạo.
"Bên chú Lục thực sự không có vấn đề chứ?" Y cũng đã gọi điện hai lần để hỏi thăm, chú Lục đều nói không sao cả, nhưng tin tức trên báo và mạng cứ nóng hừng hực, thực sự chẳng hề giống như không có chuyện gì.
"Yên tâm, việc này đều đã..." Liếc mắt thấy Lâm Trường Ninh đang quẹo vào đây, Chương Thời Niên nhanh chóng sửa lại miệng, "Sự việc trông thì đúng là nghiêm trọng thật, nhưng chắc chú Lục cũng có biện pháp rồi, bây giờ ở bên ngoài không liên hệ được với chú ấy cho nên có nhiều chuyện không thể hiểu được."
"Thế kết quả xấu nhất là gì?" Trần An Tu hỏi.
"Hồng Viễn là một công ty lớn như vậy, chỉ có một việc này, muốn đóng cửa cũng đâu dễ, kết quả xấu nhất chẳng qua là đổi người quản lý, mặt khác việc này cũng cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm."
Hết chương 166
><><><
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip