Chương 65: Biết Lượng Sức Mình
Bạch Đường nhớ đến A Mai thích mặc màu đỏ nhất, lần này cứu phụ mẫu trở về, A Mai không có công lao cũng có khổ lao, cũng nên tặng lễ cho tỷ ấy.
Nàng còn đang suy nghĩ tặng quà gì mới vừa ý A Mai, miếng vải này lại rất tốt, vải dệt tinh tế, sờ tới sờ lui thấy chất vải mềm mại, dùng làm một bộ y phục mùa xuân sẽ rất đẹp.
Bạch Đường cuộn miếng vải đỏ chót này lại, rồi chọn thêm mấy miếng vải thô màu xanh lục, xanh lam, y phục đệ muội vẫn còn thoải mái, song quần dài phải may mới rồi.
Ống quần A Duyệt đã sớm dài đến bắp chân, dù muội ấy không nói gì nhưng thân làm tỷ tỷ, nàng không thể nhắm mắt làm ngơ.
"Cô nương dáng vẻ thanh tú như vậy, ta có loại vải này, rất hợp với cô nương."
Lão bản nương thấy nàng mua hàng thì rất đon đả, hai mắt đều sáng lên, lại rút một cuộn vải ở dưới gầm quầy.
"Không cần, không cần đâu." Bạch Đường không có ý may y phục mới cho mình, định ngăn cản bà lại.
"Cần chứ, tại sao lại không cần?" Ngoài cửa truyền đến một giọng nói không thể quen thuộc hơn.
Bạch Đường cứng cả người, có ai nói cho nàng biết, vì sao Thất công tử không ở quận Tuân Lăng, không ở trấn Bình Lương, lại chạy đến núi Tiểu Khâu hay không vậy!
Mà sớm không tới trễ không tới, hết lần này đến lần khác xuất hiện ngay lúc có mặt nàng!
Nếu như chỗ này có cửa sau, Bạch Đường tuyệt đối vọt ngay.
"Tiểu Bạch Đường, cô thích loại vải mà lão bản nương nói à?"
Ngươi mới là Tiểu Bạch Đường, Tiểu Hồng Đường, Tiểu Hắc Đường!
Bạch Đường rủa mấy câu trong lòng, chậm rãi cười lên, quay lại chào hỏi: "Bái kiến Thất công tử!"
Tô Tử Triệt hơi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt của nàng, tựa hồ như muốn nói gì đó, song lời đến khoé miệng đều nghẹn lại.
"Thất công tử dạo này thế nào?"
"Tiểu Bạch Đường, cô cười giả quá, nhìn thoáng qua là biết không tự nhiên rồi."
Tô Tử Triệt vừa dứt lời, nhân vật A Lục không thức thời lại lần nữa nhếch môi.
Đầu Bạch Đường đều muốn bốc khói cả rồi.
Nghe ý tứ Minh ca, vị Thất công tử này thật là một đại nhân vật khó lường, chỉ hận không thể quỳ xuống cầu hắn cho mình được làm trâu làm ngựa, nếu Minh ca thấy bộ dạng này của hắn, không biết sẽ nghĩ như thế nào?
Có còn nguyện ý làm tuỳ tùng hầu hạ nữa hay không!
"Lão bản nương, loại vải ngươi vừa nói đâu, lấy ra ta nhìn xem."
Tô Tử Triệt hời hợt nhìn Bạch Đường co giật khoé miệng, ánh mắt dời qua bên này.
"Vị công tử này đợi một chút, đến ngay đến ngay."
Lão bản nương tự cho mình thông minh, còn tưởng rằng nhìn thấy một cảnh lang hữu tình thiếp hữu ý, mà vị lang quân này toàn thân toả ra mùi tiền hơn bất cứ ai ở núi Tiểu Khâu.
Bây giờ không làm ăn thì còn phải đợi đến lúc nào?
Ba cây vải được mang một hơi từ dưới gầm lên, màu sắc rất trang nhã, nếu không phải trở ngại Thất công tử đứng kế bên, Bạch Đường cũng cảm thấy có chút hứng thú, muốn đến gần xem thử.
Lúc này thì nàng làm sao có tâm trạng.
Nàng lén lút lùi lại hai bước, gần như bước ra khỏi cửa tiệm.
"Cái này hơi thô kệch."
Tô Tử Triệt nhàn nhạt liếc nhìn.
Lần này thì đến lượt lão bản nương co rút khoé miệng, núi Tiểu Khâu là chỗ nào chứ, cho dù có liều mạng nhập tơ lụa thượng hạng, cũng phải có người đủ bạc mà mua chứ.
"Có điều, ở đây chắc cũng là hàng tốt nhất rồi, lấy hết đi."
Lão bản nương vẫn còn lẩm bẩm trong lòng, nghe hắn quyết định mua hết thì giật mình, mồm há hốc hỏi: "Ý công tử là, mỗi loại sẽ mua mấy thước ạ?"
"Lỗ tai có vấn đề sao, chủ nhân nhà ta bảo là mua hết, mua hết đấy."
A Lục sải bước tiến lên, ngay cả giá cũng không hỏi, chỉ lấy ra một thỏi bạc: "Có đủ không?"
"Đủ, đủ, tính luôn cả số vải nàng ấy vừa mua cũng đủ cả." Trên mặt lão bản nương nhanh chóng cười tươi như hoa.
"Ta có nói sẽ thanh toán thay cô ta sao?"
Tô Tử Triệt lại lên tiếng chặn lời lão bản nương.
Vốn dĩ hắn cũng chưa từng nói vậy, là có người tự mình đa tình.
"Cái này, cái này." Lão bản nương liếc trộm Bạch Đường, rõ ràng hai người có quen biết nhau, sao lại chạy đến đây hờn dỗi vậy chứ?
"Ta có nói cần người khác trả tiền thay ta sao?" Bạch Đường lập tức bị chọc giận.
Bây giờ nàng cũng đâu phải một người nghèo rách một tơi!
"Vừa rồi rõ ràng ta đang hỏi giá rồi."
Nàng không muốn làm oan đại đầu, vội kêu lão bản nương tính tiền, lão bản nương hôm nay có đơn hàng lớn, bà cũng không so đo mấy chuyện vụn vặt này, cho nàng mức giá rất ưu đãi.
Bạch Đường vội vàng trả tiền, cuộn số vải vóc lại, nàng sợ dính mùi tanh thịt cá nên cũng không dám cho vào sọt, đành dùng dây thừng vác lên vai.
"Tiểu nữ đi trước, xin cáo từ Thất công tử."
Bạch Đường cũng không thể tỏ ra quá bất mãn, tiệm vải mở cửa làm ăn, nào có quy định ai được vào ai không được vào, huống hồ Thất công tử còn hào phóng hơn nàng nhiều, nàng không thể vì chính mình mà ảnh hưởng việc buôn bán của người khác.
Tô Tử Triệt thấy nàng muốn đi, liếc mắt ra hiệu cho A Lục, bản thân hắn vẫn đứng yên giữa tiệm vải.
Lão bản nương cho là hắn vẫn còn muốn mua thứ khác, lại long trọng đề cử thêm.
Tô Tử Triệt duỗi ngón tay ra, lắc lắc nói: "Lão bản nương, vải vóc ta mua xong rồi, ta muốn nghe ngóng về một người."
Lão bản nương nhìn hắn, khấp khởi vui mừng: "Công tử muốn biết về ai, xin ngài cứ nói, ta mở cửa hàng ở núi Tiểu Khâu này đã hơn mười năm, chỉ cần là người ở đây, ta đều nhận ra tám chín phần mười."
Bên này, Bạch Đường vừa rời đi thì chợt thấy một bóng đen chắn trước mặt, là A Lục đang cản đường nàng.
Nàng cũng không dám đứng trước mặt A Lục nói mấy lời như chó ngoan không cản đường người.
Đánh chó phải ngó mặt chủ, chủ nhân của hắn nàng không thể trêu vào, cũng không thể trốn thoát.
"Một lát chủ nhân còn có chuyện muốn hỏi cô, cô chờ một lát đi."
Bạch Đường cúi đầu, có hơi lách sáng bên trái một chút, muốn đi qua, động tác A Lục lại nhanh hơn nàng nhiều, lại dời bước cản lại.
Tới tới lui lui ba bốn lần, Bạch Đường biết mình trốn không thoát, dứt khoát đặt sọt tre xuống đất.
A Lục nhìn bên trong sọt tre: "Mua không ít đồ, cõng cũng nặng, một mình cô cũng không dễ dàng gì."
Không cần ngươi giả vờ giả vịt làm người tốt, Bạch Đường cúi đầu không lên tiếng.
"Cô cũng hiểu chuyện chút đi, là chủ nhân muốn giữ cô, đâu phải ta muốn giữ cô."
A Lục thấy vẻ mặt tâm không cam tình không nguyện của nàng thì cũng không vui vẻ gì, nhớ ngày đó lúc ở hoàng thành, những cô nương đối đãi với bọn hắn chỉ có thể dùng bốn chữ "ngày nhớ đêm mong" để hình dung.
Bây giờ, ngay cả một cô nương chốn nông thôn cũng dám lên mặt với hắn, hắn thật sự khó chịu.
"Ta sẽ chờ ngài ấy." Bạch Đường chán nản đáp.
"Ta cũng thật sự không hiểu được cô, cô cũng không phải đồ đần, tại sao không biết lượng sức mình chứ."
Bạch Đường lập tức hất mặt lên: "Tại sao ta phải biết lượng sức mình chứ?"
"Chủ nhân đối xử với cô cũng tốt, cô nên hài lòng, cũng nên vui vẻ chứ."
"Tức là muốn ta gọi thì đến, đuổi thì đi?"
"Cũng không cần đâu." A Lục cúi đầu nhìn nàng một cái. "Cô cũng đâu làm được."
Không nói nửa câu sau thì ngươi có chết không? Có chết không?
Thật sự là chủ nhân thế nào, tuỳ tùng thế đó.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip