Trước khi mùa xuân đến (3)
9.
Đều đặn mỗi tuần hai lần, vào thứ ba và thứ sáu, khi Lý Đế Nỗ mở cửa nhà sẽ nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn ngồi ngoan ngoãn ở trạm xe buýt phía đối diện, cười xán lạn nói với anh câu chào buổi sáng.
Hoàng Nhân Tuấn quả nhiên rất nỗ lực trong công cuộc giúp đỡ Lý Đế Nỗ theo đuổi La Tại Dân. Cậu dùng phép màu của tiên hoa biến ra rất nhiều bức tranh ghi chép lại một ngày ở tiệm cà phê của bạn, và của hai người, để anh dùng làm quà tặng người ấy. Nếu Hoàng Nhân Tuấn không phải là Hoa nhài tiên, anh đã nghĩ cậu lắp camera theo dõi trong quán để nhìn được nhất cử nhất động của bạn rồi.
Ngày ba tháng mười hai, thứ ba. Bọn họ quen nhau ấy thế mà đã được năm tháng có dư. Trời đã chuyển sang đông từ lâu, buổi sáng gió rất lạnh, vậy mà Hoàng Nhân Tuấn vẫn rất kiên trì với nhiệm vụ của mình. Lý Đế Nỗ như thường lệ ngồi bên cạnh Hoàng Nhân Tuấn ở trạm xe buýt, trên tay là bức hoạ thứ hai mươi sáu.
"Tôi nghĩ thế là đủ rồi." - Anh nghiêng đầu nhìn chàng tiên nhỏ nhắn ngồi bên cạnh đang day day đầu mũi ửng đỏ, chẳng đủ tinh tế để nhận ra đầu ngón tay vẫn còn sót một ít màu vẽ chưa rửa sạch - "Tôi chính thức theo đuổi cậu ấy đã bốn tháng, có lẽ đã đến lúc xác nhận lại tình cảm của đối phương."
Đôi mắt Hoa nhài tiên sáng lấp lánh, anh có thể nhìn thấy niềm vui vì sắp hoàn thành nhiệm vụ ánh lên trong đôi mắt trong veo của cậu.
"Vậy ạ? Chinh phục thành công người ta rồi, anh đừng quên công lao của em đấy nhé."
Lý Đế Nỗ xoa đầu cậu, mắt cười cong cong, dịu dàng nói hai chữ dĩ nhiên. Cảm giác khi những sợi tóc khô cứng của cậu khi luồn qua kẽ tay rất chân thực. May đây là vùng ven ngoại thành, người đi qua chẳng có mấy, chứ nếu không chắc chắn người ta sẽ tưởng anh mắc bệnh hoang tưởng khi cứ liên tục làm ra mấy hành động kỳ lạ với không khí.
"Còn nữa, nếu nhiệm vụ bí mật của em đã hoàn thành, em sẽ đi đâu?"
"Em sẽ được hoá kiếp thành con người, không làm tiên nữa, cuộc sống của tiên hoa quả thực rất mệt mỏi."
Lý Đế Nỗ nghe xong, trong lòng chẳng rõ là vui mừng hay nuối tiếc. Cuộc sống của tiên hoa chẳng phải rất hoàn mĩ sao? Muốn đi đâu cũng được, muốn gì cũng chỉ cần hoá phép là ra.
"Vậy giả sử, tôi thất bại..."
"Thế thì, em sẽ phải cố gắng hơn rồi."
10.
Hoàng Nhân Tuấn biết thời gian của mình không còn nhiều. Dạo gần đây, tần suất ho của cậu càng ngày càng dày đặc, những cánh hoa lớn nhuốm máu rơi nhiều tới mức cậu chẳng còn tâm trí nào rửa sạch chúng và cất trữ vào lọ thuỷ tinh như trước. Thậm chí có đôi lần, vì phải kiềm chế trong thời gian dài, những cánh hoa tích tụ trong cơ thể dồn ứ khiến cậu nôn ra hoa suốt năm phút, cảm giác như dạ dày cũng theo đó mà trôi ra ngoài mất.
Cậu đã quyết định sẽ phẫu thuật cắt bỏ khóm hoa trong lòng mình. Cố gắng suốt mấy tháng trời của cậu sắp có kết quả, người ta chuẩn bị có tình yêu mới, cậu nghĩ mình cũng nên tự tìm cho bản thân một đường lui.
Lịch phẫu thuật được sắp xếp vào cuối tháng mười hai. Hoàng Nhân Tuấn nhìn tờ giấy hẹn trên tay, tự thấy thương bản thân quá thể. Cậu vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tròn mười tám tuổi ngay lập tức bị ném ra khỏi cô nhi viện, vừa nghĩ rằng cuộc đời mình bắt đầu an ổn hơn khi xin được công việc nho nhỏ ở tiệm tranh thì may mắn được căn bệnh này chọn trúng. Một ngày cuối năm, ai cũng được ở bên người yêu và gia đình, một mình cậu lại sắp phải cô đơn trong bệnh viện, chịu đựng một cuộc phẫu thuật đớn đau.
Còn trơ trẽn tự nhận là tiên hoa, làm gì có tiên nào từ khi sinh ra chẳng được ai yêu thương như thế, cậu thấy bản thân mình lúc này vô cùng nực cười. Hai mươi năm trời luôn cố gắng sống tích cực và yêu đời, vậy mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi dính vào tình yêu, chẳng biết cậu đã buồn đau bao nhiêu lần.
Hoàng Nhân Tuấn muốn tận hưởng cảm giác rung động chân thực này trong những ngày cuối cùng, vậy nên buổi sáng thứ sáu, ngày cậu nhập viện, cậu đánh liều nhờ Lý Đế Nỗ đèo về nhà.
"Không phải em chớp mắt một cái là về tới nơi sao?"
"Em muốn thử cảm giác di chuyển giống như người thường mà. Còn nữa, sau này có khi anh không được gặp em nữa đâu đó. Lúc ấy đừng có mà nhớ em."
Cậu nháy mắt tinh nghịch, kéo cao chiếc áo len để che đi đôi môi bắt đầu tái nhợt vì lạnh.
"Sao lại thế? Không phải em sẽ thành người à? Lúc đó chẳng phải càng dễ gặp nhau ư?"
"Ai mà biết." - Hoàng Nhân Tuấn nhún vai - "Có khi em sẽ hoá kiếp thành một ca sĩ nổi tiếng ở Hàn Quốc cũng nên, anh không được ghen tị nha."
Nói xong, chính cậu cũng cảm thấy cổ họng mình lợn cợn, cậu chỉ muốn được trở thành một người hạnh phúc thôi, chẳng mong gì hơn cả.
Lý Đế Nỗ đăm chiêu một lúc, chỗ đằng sau này là anh cố tình dành riêng cho người thương, nhưng suy đi tính lại thì thấy tiên hoa không giống như người bình thường, vậy là gật đầu đồng ý.
"Anh Đế Nỗ." - Hoàng Nhân Tuấn rất thích gọi Lý Đế Nỗ như vậy, nhưng cậu không thường xuyên dùng cách xưng hô này lắm, vì nghe có vẻ hơi thân mật.
Khung cảnh cậu vẫn tưởng tượng ra mỗi khi nghĩ đến việc được đèo bằng xe máy chính là người phía sau bỏ tay vào túi áo người đằng trước, và nhẹ nhàng áp mặt vào lưng người ta. Chắc hẳn đó sẽ là một khung cảnh lãng mạn vô cùng. Nhưng cậu dĩ nhiên chẳng đủ can đảm làm vậy, chỉ cần được ngồi trên xe anh đối với cậu đã là một hạnh phúc.
"Sau này có được anh ấy rồi, anh Đế Nỗ phải đối tốt với người ta nhé."
Cậu bám chặt vào khung chắn hai bên, nhẹ giọng nói, chẳng biết Lý Đế Nỗ có nghe được hay không, vì anh không trả lời.
Dù Lý Đế Nỗ chạy xe không nhanh lắm, nhưng dù sao bây giờ vẫn là mùa đông, gió lạnh rít từng cơn bên tai làm Hoàng Nhân Tuấn khẽ rụt cổ vào tấm khăn choàng màu đỏ. Trời hôm nay rất trong, cậu chớp mắt ngắm nhìn những cành cây hai bên đường đung đưa theo gió, bỗng dưng thấy cuộc đời mình cũng không đến nỗi tệ lắm.
Ít nhất là trong khoảnh khắc này.
Khoảng lặng giữa hai người kéo dài rất lâu, có lẽ là do thói quen của Lý Đế Nỗ khi chạy xe máy, cũng có thể do Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy mình không nên nhiều lời làm gì. Cho tới khi Hoàng Nhân Tuấn nghĩ rằng anh sẽ chẳng bao giờ đáp lại câu nói bâng quơ của cậu, cậu đột nhiên nghe thấy giọng anh lẫn trong tiếng gió ù ù.
"Hoa nhài tiên, sau này thành người rồi, em cũng phải sống tốt."
Hoàng Nhân Tuấn thấy sống mũi mình nong nóng, có thứ gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng làm cậu khó chịu nuốt nước bọt.
"Anh cứ gọi em là Nhân Tuấn được không." - Cậu vờ cười giả lả - "Gọi là Hoa nhài tiên hoài, làm em quên cả tên của mình luôn đó."
Sau đó Hoàng Nhân Tuấn chầm chậm nhắm mắt, thế giới xung quanh cậu ngay lập tức tối đen, cậu nghĩ, khi quyền được yêu được nhớ của cậu bị tước đi, những ngày sau đó của cậu chắc hẳn cũng sẽ u tối như vậy.
"Em sẽ trở thành một người luôn vui vẻ, chắc chắn đấy."
Vậy nên em hy vọng, anh cũng sẽ hạnh phúc.
11.
"Dạo này cậu không dùng nước hoa nữa à?"
La Tại Dân đang lau cốc, đột nhiên quay lại hỏi Lý Đế Nỗ một câu như vậy.
Lý Đế Nỗ ngạc nhiên tới trợn cả mắt, anh chưa bao giờ dùng nước hoa hết.
"Rõ ràng người cậu luôn có mùi hoa nhài, nhưng vài hôm nay thì không còn nữa. Đừng nghĩ tôi soi xét, tôi chỉ đột nhiên nhận ra thôi."
Câu nói của La Tại Dân làm anh phải cúi đầu ngửi ngửi chiếc áo khoác dạ trên người. Lần cuối cùng anh gặp Hoàng Nhân Tuấn là năm ngày trước, mùi hoa nhài sau năm ngày đã bay đi gần hết, căng mũi ngửi cũng chẳng nhận ra.
Bao nhiêu ngày ở cùng tiên hoa chẳng hề để ý, bây giờ nghĩ kĩ lại, mùi hoa nhài trên người Hoàng Nhân Tuấn mỗi lúc một nồng. Rõ ràng những ngày đầu tiên chỉ thoang thoảng, nhưng dạo gần đây đã đậm hương tới mức chỉ ở bên cậu một lúc thôi cũng đủ để cả người anh đầy hương hoa nhài thơm ngát.
Vốn dĩ đã định tỏ tình với La Tại Dân ngay hôm đó, nhưng nghĩ đến việc nếu như anh thành công xác định tình cảm với bạn, Hoa nhài tiên sẽ hoá kiếp thành người, đồng nghĩa với việc anh không được gặp cậu nữa, trong lòng Lý Đế Nỗ đột nhiên khó chịu cực kì, cảm giác hệt như tim đột nhiên bị người ta khoét rỗng một mảng giấu đi đâu mất. Vậy là anh cứ lần lữa mãi chẳng chịu ngỏ lời.
Ngày thứ ba hôm trước anh đã ngồi đợi ở trạm xe buýt trước nhà rất lâu, cuối cùng Hoàng Nhân Tuấn không hề xuất hiện. Đây là lần đầu tiên anh chủ động chờ đợi cậu ấy, cũng là lần đầu tiên Hoàng Nhân Tuấn thất hẹn với anh.
Nhưng giữa cả hai người đâu có tồn tại lời hẹn ước nào đâu nhỉ, anh đăm chiêu suy nghĩ, chỉ vì sự xuất hiện của cậu quá đều đặn đến mức đã trở thành thói quen, vào đúng ngày đó, giờ đó, anh sẽ được gặp cậu, ở trạm xe buýt trước nhà hay trạm xe buýt gần BOM cũng thế. Nay cậu ấy đột ngột không tới một buổi thôi cũng đủ để làm anh bức bối khó chịu suốt cả ngày được.
Anh tự tạo cho mình một lí do về việc Hoàng Nhân Tuấn không tới trạm xe buýt vào ngày thứ ba, rằng có lẽ cậu ấy đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi nên không xuất hiện nữa, sau đó lại tự phản bác chính mình, không đúng, Hoàng Nhân Tuấn là thần tiên, chắc chắn anh tỏ tình thành công hay chưa, cậu ấy phải là người hiểu rõ nhất chứ nhỉ.
Suốt hai tuần sau đó, mỗi buổi sáng khi mở cửa nhà, Lý Đế Nỗ đều không nhịn được mà nán lại ở trạm xe buýt một lúc lâu, hy vọng một lúc nào đó dáng hình thanh sạch nhỏ nhắn của Hoàng Nhân Tuấn sẽ xuất hiện giữa lớp bụi tiên vàng óng ánh, và cậu sẽ hướng anh vui vẻ nói câu xin chào như cách cậu ấy vẫn làm khi trước. Vậy mà đợi hoài cũng chẳng được. Kết cục vẫn là anh chán nản leo lên xe máy, bắt đầu một ngày mới bằng tiếng xe máy rồ ga đinh tai thay vì giọng cười ngọt ngào của cậu.
Hoàng Nhân Tuấn rời khỏi cuộc sống của anh nhanh như cách cậu ấy đến, bắt đầu bằng một bóng lưng tràn đầy sức sống trong một buổi tối tháng bảy và kết thúc bằng một cái vẫy tay dịu dàng đến đau lòng. Hôm đó khi Hoàng Nhân Tuấn bước xuống khỏi xe máy của anh để về khóm hoa nhài, cậu ấy nói, anh Đế Nỗ đi nhé.
Không hề có câu hẹn gặp lại.
Lý Đế Nỗ không rõ từ lúc nào, thời gian dành để suy nghĩ về Hoàng Nhân Tuấn chiếm phần lớn trong quỹ thời gian của anh, và khuôn mặt nhu hoà như nước của cậu ấy cũng xuất hiện trong tâm trí anh ngày một nhiều. Anh nhận ra điều này khi Hoàng Nhân Tuấn biến mất đã được ba tuần trời, nhất định không chịu tới gặp anh thêm một lần nào nữa kể từ ngày hôm đó.
Tất cả những gì cậu để lại cho anh hòng nhắc nhở rằng, đã từng có một Hoa nhài tiên bước vào cuộc đời anh trong một khoảng thời gian hơn năm tháng ngắn ngủi, đó là một bức ảnh selfie và một vài bức tranh mà anh giữ lại không tặng cho La Tại Dân, không hơn không kém. Xúc cảm ấm áp từ bàn tay nhỏ rụt rè bám lấy eo, hương hoa nhài dìu dịu, dư âm về giọng nói của cậu, cái gì cũng chẳng còn. Anh bắt đầu nuối tiếc tại sao khi đó không xin số điện thoại của cậu, tiên hoa dùng điện thoại để liên lạc với nhau, chắc hẳn cũng phải liên lạc được với con người, không phải sao.
Lý Đế Nỗ đặt mua tinh dầu hoa nhài để trong quán cà phê và cả ở nhà anh nữa. Mặc dù hương liệu hoá học dĩ nhiên không thanh khiết như hương thơm trên người Hoa nhài tiên, nhưng chỉ có cách đó, anh mới cảm thấy lòng mình an ổn hơn phần nào.
Việc Hoàng Nhân Tuấn đột nhiên biến mất khiến anh lờ mờ nhận ra được tình cảm của mình đối với cậu. Anh không biết phải giải thích ra sao, nhưng anh luôn cảm giác, cậu ấy ra đi đã kéo theo cả tim anh đi mất.
Tim anh không còn đập rộn ràng khi nhìn vào mắt La Tại Dân nữa, cũng không còn sốt sắng khi nói chuyện với bạn. Thay vào đó, nụ cười xán lạn như mặt trời nhỏ của cậu bé trên màn hình điện thoại lại trở thành nguồn cơn cho những rung động và cả những ưu phiền của anh.
Anh treo một bức tranh mà Hoàng Nhân Tuấn đưa cho anh ở đầu giường, cảm giác như nỗi nhớ cũng vì thế mà dâng lên, nghẹn ứ ở cổ. Đã gần cả tháng anh không được gặp cậu ấy, cũng không được nghe cậu kể chuyện về cuộc đời của tiên hoa, lòng anh nhung nhớ không chịu nổi.
Hoàng Nhân Tuấn, em cũng quá vô tình rồi. Nói đi là đi, xong nhiệm vụ là sẵn sàng phủi mông không thèm nhìn anh thêm lấy một lần.
Hoàng Nhân Tuấn, nhiệm vụ của em thất bại rồi, Lý Đế Nỗ anh chẳng chinh phục được La Tại Dân, cuối cùng lại bị em làm cho ngây ngẩn.
Lý Đế Nỗ nhìn bức tranh trên tường, tim bỗng dưng nặng nề như đeo chì. Anh tự nhủ với lòng mình, nhất định khi gặp lại cậu, anh phải nói cho cậu nghe, rằng anh đã nhớ cậu ra sao, rằng anh đã mong được gặp cậu thế nào.
Rằng lòng anh đã lỡ tương tư một chàng tiên nhỏ xinh đẹp.
Kể cả khi cậu ấy là tiên không biết yêu, anh cũng nhất định phải mang cậu ấy về nhà.
13.
"Lý Đế Nỗ, biết gì không, nghe nói cậu bé phụ việc ở tiệm tranh đối diện mất rồi đấy."
"Thảo nào cả tháng nay tôi cứ thấy ở đó thiêu thiếu."
"Tiếc quá, cậu ấy còn nhỏ như vậy, cũng rất đẹp trai, tôi cũng đã gặp vài lần, đáng thương thật."
La Tại Dân hơi cúi đầu, trầm giọng nói một tràng, phía cuối câu còn thở dài một hơi.
"Vậy à."
Câu trả lời nhàn nhạt không nhìn ra được cảm xúc của Lý Đế Nỗ thực sự khiến La Tại Dân bất ngờ, bạn đặt chiếc cốc lên giá, nghiêng đầu nhìn người cao lớn đang lơ đễnh đứng ở quầy thu ngân.
"Cậu phản ứng như vậy là sao? Chẳng phải cậu quen cậu ấy?"
Lý Đế Nỗ nghi hoặc nhíu mày. Anh chưa từng lui tới tiệm tranh đối diện một lần nào, làm sao có thể quen ai ở đó được chứ.
"Tôi?"
"Ừ, không phải những bức tranh cậu tặng tôi đều là cậu bé phụ việc đó vẽ hay sao? Tôi thấy có đề tên nhỏ xíu ở phía góc tranh mà." - La Tại Dân hơi ngừng lại, đưa tay mân mê môi dưới - "Tên là gì ấy nhỉ...Ừm, hình như là Nhân Tuấn, Hoàng Nhân Tuấn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip