Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy mình bị điên rồi. Hai mươi hai năm cuộc đời lần đầu tiên cậu dám đặt chân tới vùng đất thần bí của thành phố, nói trắng ra thì là con phố đèn đỏ. Thật là ngại đến hai má nóng bừng. Mọi thứ ở đây đã vượt qua mọi qui chuẩn đạo đức. Xin lỗi, cậu không hề đánh giá nó xấu nhưng theo quan niệm mĩ học hay thuần phong mĩ tục thì nơi này chả trúng cái mẹ gì cả.
Lại phải nhắc tới lí do cao cả mà Hoàng Nhân Tuấn phải nâng bước vàng ngọc tới con phố "diệu kì" này. Đơn giản thôi, khoá luận tốt nghiệp của cậu thiếu đi ý tưởng. Giảng viên nói cậu quá thiếu sáng tạo, nghệ thuật đương nhiên không phải là rập khuôn cứng nhắc bám theo cái gọi là tỉ lệ vàng hay chỉ số Fibonacci. Nó phải vượt qua khuôn khổ đó. Với túyp người như Hoàng Nhân Tuấn, câu nói này động tới lòng tự trọng sâu thẳm trong lòng cậu. Hoàng Nhân Tuấn tới tìm hình mẫu. Cơ mà trăm chốn vạn nơi sao lại đến phố đèn đỏ. Cái này là do tên khốn Đông Hách gợi ý.
"Mày tới phố người lớn đi. Dạng người nào cũng có. Ôi những chú chim đủ sắc màu."
"Thằng này... Mày có thể bớt vô sỉ được không?"
Hoàng Nhân Tuấn đã gắt lên khi Lí Đông Hách nói ra mấy lời rất...ờm bậy bạ như vậy. Nhưng mà đứa vô sỉ là cậu mới đúng, cậu mất cả đêm để search về con phố đó. Ôi chao linh hồn thanh khiết vô ngần của thượng đế. Hoàng Nhân Tuấn ôm laptop đỏ mặt.
Cậu cố gắng bước đi thật là nhanh. Cố gắng không chạm mắt với những người ở nơi này. Ngại chết mất.
"Cưng ơi...vào đây nè."
Ối dồi ôi Hoàng Nhân Tuấn sắp bị chiếc "lồng gà" của bà chị này đè ngạt thở.
"Chị xinh đẹp... Em còn vị thành niên."
"...."
Trên thực tế Hoàng Nhân Tuấn hai mươi hai tuổi chưa từng có kinh nghiệm về chuyện kia. Các cụ đã có câu bàn tay ta làm nên tất cả, cần mẹ gì những thứ khác. Cậu tới là để tìm người làm mẫu cho bài khoá luận. Trời cao chứng giám, trong số đám người ở đây linh hồn của Hoàng Nhân Tuấn là xinh đẹp nhất.
Cậu đi rất lâu không tìm được điều mình muốn đành ghé chân vào một quán bar nhỏ. Giáng sinh cận kề, quán bar được trang trí một sắc đỏ ấm nóng. Nhưng nó khác với tưởng tượng của Hoàng Nhân Tuấn ở chỗ, quán bar này không có mấy người, nhạc cũng là thể loại nhẹ nhàng, không giống ngoài kia. Bartender hỏi cậu.
"Cậu dùng gì?"
"Ưm ở đây có gì?"
"Rượu, cocktail...nhưng cậu không hợp lắm thì phải. Là lần đầu tới sao?"
"Ừm...có thể cho tôi...."
"Cậu hợp với nước hoa quả."
Ủa anh gì ơi? Mình không cần expose nhau thế đâu ạ. Hoàng Nhân Tuấn đúng thật chỉ uống nước hoa quả và trà. Những thứ khác đều chưa từng thử, nhưng ai cũng biết trong quán bar không thể gọi nước hoa quả.
"Cho cậu ấy một ly Brandy đi."
Giọng nói của ai đó vang lên phá tan sự im lặng giữa cậu và Bartender. Một dáng hình cao ráo, bờ vai vững chãi tiến tới. Bartender khẽ mỉm cười sau đó gật đầu.
"Ờm cảm ơn anh gợi ý."
"Không cần cảm ơn. Chỉ là thấy em hợp với nó."
Hoàng Nhân Tuấn nhìn kĩ gương mặt ấy. Cậu bị choáng ngợp. Người này rất đẹp, rất "mĩ". Mĩ của hoàn mĩ. Người này ấy thế mà như từ trong giấc mơ của cậu bước ra ngoài. Đó chính là "hình mẫu". Chớ hiểu lầm cậu vừa gặp đã yêu. Cậu chỉ cảm thấy hợp với khoá luận.
"Tôi tên là Lí Đế Nỗ."
Người đẹp, tên đương nhiên hay. Lí Đế Nỗ này....tuyệt.
Đúng lúc cậu định nói gì đó thì bartender đẩy li rượu ra. Hoàng Nhân Tuấn biết mình nhìn Lí Đế Nỗ hơi lâu vội ngại ngùng thu tầm mắt lại. Cậu cầm li rượu luống cuống tu một hớp. Ôi chao thật là choáng. Lí Đế Nỗ nhướn mày nhìn người trước mặt. Đúng là một linh hồn thanh khiết. Rượu mà tu như nước vậy chỉ có mà say khướt. Nhưng hắn thích như thế. Từ xa ban nãy đã để ý rồi. Hắn lần đầu gặp một người khiến cho bản thân rạo rực, muốn đè con người ta một ngụm ăn sạch sành sanh.
Hắn đoán không sai. Chú mèo con uống say. Say đến động lòng người. Cậu lảo đảo muốn ra khỏi quán. Ấy ngoài kia bao nhiêu là lang sói, cậu sẽ gặp nguy hiểm mất. Lí Đế Nỗ vội nắm lấy vòng eo cậu.
"Anh sẽ đưa em đi, được không?"
Bartender lại cười rồi lắc đầu. Ngoài kia bao nhiêu con sói cũng không tranh được con mồi với sói đầu đàn. Lí Đế Nỗ thật cao tay, khiến người ta bái phục.
Lí Đế Nỗ đem người đã say mềm nhũn đặt xuống chăn nệm êm ái. Tên Phác Chí Thành này thật biết "tình", ném cho hắn chìa khoá phòng tình nhân đặc biệt.
"Tôi nóng quá...nóng..."
Hoàng Nhân Tuẫn khẽ lẩm bẩm, thế quái nào qua tai Lí Đế Nỗ lại thành tiếng rên rỉ động tình. Con mèo hư hỏng.
"Em nóng hả? Giúp em cởi đồ nhé?"
"Ưm."
Lí Đế Nỗ chạm tới cúc áo đầu tiên, sau đó là số hai, số ba. Hắn đang đi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc. Thêm một cúc áo thì thứ dưới thân hắn lại càng nóng nảy. Nhưng hắn không đồi bại tới mức đó. Phải hỏi ý kiến người ta trước đã. Cơ mà hắn đã kịp nói lời nào Hoàng Nhân Tuấn đã trao cho hắn ánh mắt ướt át nóng rẫy. Hai má cậu còn đỏ bừng.
"Đế Nỗ ơi...em nóng. Mau cởi nhanh một chút."
Đại não hắn tự động phiên dịch thành: anh ơi cởi nhanh một chút. Thế tức là muốn hay không?
"Bé mèo con. Trả lời một câu đã. Có biết mình đang làm gì không?"
"Em không phải bé mèo. Em là Hoàng Nhân Tuấn. Em đang...đang... Em không biết. Em rất nóng huhu."
Tác dụng của rượu thật ghê gớm. Hoàng Nhân Tuấn bắt đầu mất kiểm soát, bàn tay sờ loạn. Hạ thân cậu cũng bắt đầu đứng dậy.
"Ô..."
Con mèo nhỏ này hư thật. Duma Lí Đế Nỗ xin hãy giữ tỉnh táo. Không... Tỉnh táo thế mẹ nào được. Nếu có một con mèo động tình đang tự xử trước mặt mình mà hắn còn không cảm xúc thì chắc là do hắn bị bất lực.
Hoàng Nhân Tuấn thực sự mất kiểm soát, tay cậu vuốt ve lên xuống hạ thân. Vòng eo nhỏ khẽ chuyển động. Dường như không đủ lại khẽ mở rộng chân của mình. Cái này có lẽ là do đêm qua thức cả đêm search về con phố này, lướt trúng một chục chiếc vid ờm nội dung người lớn.
Ôi chúa ơi, xin hãy tha thứ.
"Hoàng Nhân Tuấn, em là muốn bị đàn ông chịch chết đúng không?"
Hoàng Nhân Tuấn không đáp, chỉ ném cho hắn âm thanh xấu hổ.
"Đế Nỗ...ưm"
Lần đầu gặp mà gọi tên hắn mượt mà đến thế. Hắn bùng nổ rồi. Lí Đế Nỗ hoá thành con sói lớn gặm cắn thân thề nõn nà trước mặt. Bàn tay không hề yên phận nắm lấy hai cánh mông xinh đẹp của Hoàng Nhân Tuấn.
"Đế Nỗ..."
"Bé con... Anh sợ nhịn thì sẽ hối hận."
Bàn tay của Lí Đế Nỗ chạm tới thiên đường. Nơi nào của Hoàng Nhân Tuấn cũng là thiên đường. Hắn hôn nhẹ lên núm vú đã cương cứng của người dưới thân, sau đó lại hôn lên chiếc bụng bằng phẳng. Giờ trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh khiêu dâm của con mèo này.
"Ưm... Đừng cắn...đừng cắn..."
Không cắn thì không cắn. Hắn bây giờ cần làm chuyện khác. Bằng con mắt của hắn, hắn dễ dàng đoán được Hoàng Nhân Tuấn là xử nam, vậy thì cần nhẹ nhàng. Ban nãy cậu đã tự mình xử lí một lần nhưng kinh nghiệm quá ít không bắn. Hắn đành giúp cậu làm. Bàn tay to lớn của Lí Đế Nỗ nắm lấy cậu em của Hoàng Nhân Tuấn nhẹ nhàng vuốt. Cậu híp mắt lại tựa như rất thoả mãn. Điên mất.
Hoàng Nhân Tuấn bắn ra, thứ tinh dịch sền sệt đọng trên ga giường đỏ thật chói mắt, cũng thật mê người. Lần đầu tiên cậu thoả mãn đến như thế, thân thể khẽ run lên một cái. Lí Đế Nỗ âm thầm mỉm cười trong lòng. Mèo là loài dễ động tình, lời này chưa từng sai. Hắn cảm thấy cậu đã sẵn sàng cho cuộc săn đuổi tiếp theo. Hai ngón tay của hắn tiến tới địa phương kia, khẽ nong rộng.
"A...đau. Đế Nỗ...đau."
Lát nữa sẽ hết đau. Ngón tay của hắn dịch chuyển, eo Hoàng Nhân Tuấn cũng chuyển động. Thật không biết có phải vô tình hay không mà lại tiến vào sâu hơn, hắn như đang cắm tay vào một trái cherry khổng lồ ngọt ngào. Càng tiến sâu thịt quả màu hồng ẩn hiện, nước cherry ngọt ngào.
".....thoải mái. Anh tiến sâu một chút."
Mới đó mà đã thay đổi tâm trạng. Lí Đế Nỗ rút tay ra khỏi trái mọng. Bây giờ không cần phải nói nhiều nữa. Hắn sẽ thưởng thức nó thật trọn vẹn. Hoàng Nhân Tuấn bị Lí Đế Nỗ nắm lấy eo. Lần đầu của cậu nhất định phải tiến tới từ phía sau. Ở góc độ đó là đẹp nhất. Hắn một tay nắm eo nhỏ, một tay nắm lấy phân thân của mình từ từ tiến tới.
"Aaaa...aa"
Con mèo thiếu kinh nghiệm khẽ kêu lên. Dị vật tiến vào thân thể khiến cho mèo không thoải mái vội muốn trốn tránh. Ai ngờ loài sói cũng rất nhanh, dùng cả hay tay kéo mạnh người về phía sau, tiến vào toàn bộ.
"Nhân Tuấn, mèo con...em giờ có biết mình đang làm gì với ai không?"
"Ưm... Em đang cùng Đế Nỗ...ừm chuyện người lớn...aaaa anh đừng tiến tới."
Anh càng muốn tiến. Anh nắm chặt eo xinh đẹp, thúc từng cú ở góc độ đẹp nhất. Hoàng Nhân Tuấn say rượu nhưng cũng không phải không biết gì cả, dần dần làm quen với tốc độ của tên đàn ông này sau đó còn chủ động phối hợp.
Cậu chưa từng nghĩ làm tình sẽ là chuyện sung sướng đến như vậy. Dù nước mắt dàn dụa đầy gương mặt nhưng cậu cảm thấy không thành vấn đề. Phía dưới rất thoải mái, hãy cứ tiến tới đi.
Lí Đế Nỗ chăm chú nghiên cứu bờ mông cherry của Hoàng Nhân Tuấn. Ôi chao thật xinh đẹp, sao mọi thứ lại tuyệt vời đến thế. Hắn muốn ăn người này trọn vẹn, đến cả xương tủy. Khảm người vào trong lòng mình để mỗi ngày cùng cậu thực hành chuyện người lớn.
"Lí Đế Nỗ, nhanh một chút."
Tựa như chú ngựa đứt cương, hắn lao tới, một ngụm nuốt trọn. Cho đến khi hai đầu gối Hoàng Nhân Tuấn mỏi rã rời, cậu nằm sấp hẳn xuống giường, bờ mông vểnh cao hơn bao giờ hết hắn mới trút những thứ tuyệt vời nhất vào người cậu.
"Mệt không?"
"Em...có."
Nhưng hạ thân của Hoàng Nhân Tuấn thế mà còn chưa được thoả mãn. Ánh đèn đỏ phủ lên người cậu một tầng ma mị. Những con người đơn thuần nhất thực tế lại là những người dễ bị dục vọng thao túng nhất. Có người từng nói như vậy. Hoàng Nhân Tuấn là người như thế.
Cậu đẩy Lí Đế Nỗ xuống giường, đổi lại là mình ngồi trên người hắn.
"Mèo con..."
Đệt, Lí Đế Nỗ cảm thán. Hắn chưa bao giờ làm tình tận hứng đến như vậy. Mèo con chủ động ngồi trên người hắn, đong đưa eo nhỏ. Cảnh tượng mị hoặc khiến cho hắn như bị thôi miên. Chúa ơi em ấy tuyệt quá. Em ấy đích thực là "thần".
Hoàng Nhân Tuấn di chuyển eo đến mệt sau đó ngồi sụp xuống. Cậu cũng bắn đầy lên trên cơ bụng của Lí Đế Nỗ. Không còn nói nên lời, giờ phút này cả hai đều đắm chìm trong bể tình.
Hoàng Nhân Tuấn tỉnh dậy trước. Cậu cảm giác đầu óc ong ong mấy tiếng. Sau đó là cơn lạnh truyền vào. Trên người không mảnh vải, hạ thân đau nhức.
"Oa....."
"Mèo con sao đấy?"
"Anh....anh tôi ngủ với anh rồi sao?"
Lí Đế Nỗ ôm eo cậu.
"Ừm chúng ta ngủ với nhau rồi. Em có muốn nói gì không?"
"Huhu tôi không biết...tôi bị điên rồi. Tôi chỉ thấy anh phù hợp với hình mẫu của khoá luận. Muốn mời anh về làm mẫu. Sao tôi lại hồ đồ vậy chứ?"
"Em không hồ đồ. Em khôn ngoan. Tôi có thể làm mẫu cho em. Cả đời."
Hoàng Nhân Tuấn lau nước mắt.
"Thật á? Huhu...tôi..."
"Mèo con đừng khóc nhè. Chúng ta tuy lần đầu gặp đã làm chuyện xấu hổ nhưng em đừng lo. Sau này tôi có thể từ từ tìm hiểu em. Tôi bắt đầu có cảm giác phù hợp với em rồi."
"Ừm.... Đế Nỗ...em cảm thấy cũng rất tốt."
Lí Đế Nỗ ôm lấy Hoàng Nhân Tuấn để cậu gục đầu lên bờ vai vững chãi của mình. Có điều hắn không thấy được, qua tấm gương đối diện chiếc giường mèo nhỏ "ngoan ngoãn" của hắn dâng cao khoé miệng. Mèo? Không đâu...là một chú hoả hồ.
Lí Đông Hách mở laptop của Hoàng Nhân Tuấn để làm bài tập. Ấy...sao máy lại lag đến như thế...cậu ta vội ấn reset lại lịch sử duyệt web. Đệt...ôi chúa ơi hãy nói đây không phải sự thật.
Lịch sử duyệt web của Hoàng Nhân Tuấn: Cách để mê hoặc người ở phố đèn đỏ."
Đệt, cậu lại chửi bậy một tiếng. Đường link đen tối đó hiển thị lượt truy cập của tài khoản RJ237 những 23 lần. Tưởng là cừu non hoá ra là cáo thật à?
End.
Ờm thì hàng nóng cơ mà tôi ngại quá đi mất. Sorry vì up trễ nha mọi người.
Như tên fic đó, in disguise, đâu biết ai là sói ai là mồi đâu cơ chứ.
Merry Christmas 🤭.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip