7: Nghĩ lại.
Xin chào các bạn TT Là Z đây hic TT Tớ ngoi lên trở lại rùi nè, thật xin lỗi các bạn thời gian qua do cái não cá và chiếc laptop già nua của tớ nên tớ đã quên khuấy mất password để đăng nhập vào account wattpad này :< nên giờ tớ sẽ trở lại với những truyện tớ đang viết dở nha :> và sắp tới tớ cũng sẽ có những fic mới của OTPs mà tớ ship nữa hihi :> các bạn nhớ comment cho Z zui nha huhuhuhu ;A;
-----
7: Nghĩ lại.
Lý Đế Nỗ tức giận bỏ ra xe, anh hằm hằm đập tay lên vô - lăng rồi thở hắt ra. Anh thực sự không hiểu, thậm chí còn chưa từng nghĩ mình đã làm gì sai, hay có bất kỳ một nguyên nhân bên ngoài nào tác động đến chuyện của hai đứa hết. Anh hoàn toàn không thể nào lý giải được lý do của Hoàng Nhân Tuấn.
Đế Nỗ nhắm mắt lại, trong mắt hiện lên toàn là những hình ảnh vui vẻ của người anh yêu bên người khác. Đắng cay, đau khổ, ức chế đều có đủ, nhưng anh không thể nào hận cậu được, anh sẽ không bao giờ có thể làm thế được. Bởi vì cho dù Nhân Tuấn có khiến anh khổ sở đến mức nào, thì Lý Đế Nỗ anh vẫn can tâm tình nguyện chịu đựng.
Anh ngốc nhỉ?
Đế Nỗ tự mình cười mỉa khi nghĩ đến điều đó.
"Cộc cộc!"
Cửa kính xe vang lên tiếng gõ, Đế Nỗ mở mắt, nhìn sang, Tại Mẫn đang cúi người nhìn vào trong, ra hiệu anh mau mở khóa xe. Đế Nỗ dựa đầu vào ghế, nhấn nút mở khóa tự động.
La Tại Mẫn nhảy vào ghế phụ, cũng đặt đầu lên ghế, quay sang nhìn Đế Nỗ, hỏi: "Thấy khá hơn chưa để tớ nói chuyện?"
Đế Nỗ không đáp.
"Thế là khá rồi nhé." Tại Mẫn lại quay đầu nhìn thẳng về trước mắt, tầm nhìn hiện tại của anh chỉ là những chiếc xe khác đang nằm im lìm, nhưng tâm trí lại thả hồn về những ngày còn thơ dại: "Tớ biết cậu cảm thấy rất hoang mang, nhưng hãy hiểu cho A Tuấn."
"Cậu nói tớ hiểu? Tớ làm sao mà hiểu được?" Lý Đế Nỗ cáu giận nói. "Và Tại Mẫn, suốt sáu năm qua cậu vẫn giữ liên lạc với em ấy đúng không?"
"Đúng." Anh không phủ nhận.
"Vậy tại sao cậu lại giấu nhẹm mọi thứ với tớ? La Tại Mẫn, tớ là trò đùa của hai người sao?" Lý Đế Nỗ thực sự đã bùng nổ.
Tại Mẫn không đáp, không phải là anh không biết đáp thế nào, mà anh đang không biết có nên nói ra sự thật không. Trước ngày hôm ấy, anh nhìn một Hoàng Nhân Tuấn, người bạn thân luôn cười rạng rỡ, lạc quan hết sức khóc tức tưởi, vừa khóc vừa nấc lên, nói cho anh cậu cảm thấy có lỗi và áy náy thế nào, nói rằng tình cảm của mình với Lý Đế Nỗ sâu nặng ra sao. Tất cả Tại Mẫn đều hiểu hết, cả hai đứa bạn anh đều nặng tình, chính anh cũng đã khuyên Nhân Tuấn hãy một lần nói thẳng suy nghĩ với Đế Nỗ, nhưng cuối cùng câu trả lời của cậu lại là rời xa người mình yêu, dày vò cả hai suốt bao năm trời.
"Tại sao cậu không trả lời?" Đế Nỗ chất vấn: "Cậu nhìn Tuấn Tuấn đi, sáu năm qua em ấy sống khổ sở thế nào cậu không thấy sao? Tại Mẫn, nếu cậu đã biết chuyện tại sao không ngăn em ấy lại? Ở cạnh Lý Minh Hưởng em ấy chịu quá nhiều khổ rồi!"
"Cậu im đi Lý Đế Nỗ!" La Tại Mân quát lên: "Cậu đừng mù quáng nữa! Cậu không thấy A Tuấn đã trưởng thành ra sao ư? Cậu không thấy cậu ấy được làm những gì mình muốn, nhận ra thế giới tươi đẹp ra sao à?"
"Đó..."
"Cậu ngẫm lại cách cậu đối xử với A Tuấn đi, có gì ngoài chiều chuộng và làm hết mọi thứ cho cậu ấy? Nhân Tuấn không tàn tật, cũng không thiểu năng trí tuệ, nhưng cái cách cậu bao bọc cậu ấy quá đã khiến A Tuấn cảm thấy mình rất vô dụng và nhu nhược. Cậu ấy không phải là con thú nhỏ nuôi nhốt trong môi trường nhà kính, cậu ấy muốn sải cánh tung bay!"
"Tớ chỉ quan tâm em ấy, tớ chỉ muốn chăm sóc em ấy!"
"Chăm sóc khác với bưng bít, cách cậu làm có khác gì giam lỏng A Tuấn không? Cái gì cậu cũng quá dịu dàng, cái gì cũng là A Tuấn đúng, không hề biết mình sai ở đâu, mình phạm lỗi gì, sai thì phải chịu phạt, nhưng cậu chưa từng chỉ ra cái sai của cậu ấy, mắng mỏ cậu cũng không cho phép. Thử hỏi A Tuấn làm sao mà trưởng thành được? Cậu nhìn Minh Hưởng đi, tớ không muốn đứng về phía người ngoài, anh ấy cũng quan tâm, nhưng mà là giúp cậu ấy trưởng thành, giúp cậu ấy mở rộng con mắt, nhìn ra những màu sắc chưa từng thấy. Yêu thương là cùng nhau trưởng thành, chứ không phải là cứ một người bị giam ở trong cái lồng mãi..."
Tại Mẫn nói một hơi dài, đến lúc kết câu còn thở hồng hộc. Bao năm qua đừng tưởng anh giấu diếm Đế Nỗ mà thoải mái. Không dưới mười lần anh đã hỏi Nhân Tuấn rằng liệu anh có nên nói ra sự thật cho Đế Nỗ không, nhưng lúc nào cũng bị cản lại, bởi vì lỡ miệng thì bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ bể hết. Anh thừa hiểu tính Lý Đế Nỗ, chỉ cần biết Nhân Tuấn ở đâu, chắc chắn tên ngốc này sẽ tìm mọi cách chạy xồng xộc qua bên đó, rồi Nhân Tuấn sẽ lại mủi lòng thôi.
Và suốt thời gian này, anh nhìn Nhân Tuấn lớn lên, mọc đủ lông đủ cánh, mỗi một ngày là một sự trải nghiệm mới, anh dõi theo Đế Nỗ cứ trầm lặng dần đều, kiên trì ở lại quê nhà, một mực chờ đợi. Anh cũng chứng kiến mỗi một lần Lý Đế Nỗ say khướt là lại bấm số điện thoại của Nhân Tuấn, cho dù không ai nghe máy nhưng vẫn sẽ lảm nhảm rất nhiều, đọc từng dòng thư hỏi thăm Đế Nỗ, từng câu chữ nhung nhớ xen lẫn áy náy của Nhân Tuấn gửi về. Là bạn thân, anh không biết nên đứng về phía ai, anh chỉ có thể hàng ngày động viên Nhân Tuấn, rồi lại tình nguyện trở thành củ khoai tây cho Đế Nỗ mỗi lần say hay buồn rầu. Chuyện giúp được cũng chỉ đến thế, chứ tình cảm, nên để người trong cuộc giải quyết.
"Cũng là tốt cho cậu thôi, ATuấn không muốn vì mình mà cậu kéo lùi mọi thứ xuống Đế Nỗ à. Cậu phải tin rằng A Tuấn thương và lo nghĩ cho cậu rất nhiều." Tại Mẫn đặt tay lên vai Đế Nỗ, khẽ xoa xoa an ủi.
"Nhưng nếu em ấy yêu và thương tớ thật, thì Lý Minh Hưởng là ai? Tại sao lại phải nói dối về tình cảm của chúng tớ? Tại Mẫn, cậu biết hết đúng không?" Đế Nỗ vẫn chất vấn, đôi mắt anh đỏ ngầu khi nghĩ đến Lý Minh Hưởng.
Lại là một khoảng không im lặng. Nhân Tuấn chưa từng giấu Tại Mẫn chuyện gì, kể cả là chuyện với Minh Hưởng. Nhân Tuấn không rõ tình cảm của bản thân dành cho Minh Hưởng là gì, nhưng chắc chắn có sự biết ơn và trân trọng. Minh Hưởng đã kiên nhẫn giúp cậu trưởng thành, ở bên cậu trong những ngày cậu khó khăn và cô đơn nhất. Hoàng Nhân Tuấn bắt đầu từ một chàng trai ngoài vẽ vời ra thì chẳng biết một thứ gì, rồi dần dần trở thành người con trai tự tin mình có thể làm mọi thứ, không thể phủ nhận công lao của Minh Hưởng trong ấy.
"Tớ biết cậu có rất nhiều mối nghi vấn ngổn ngang trong lòng. Nhưng Đế Nỗ à, cậu biết tớ luôn đừng về phía cậu mà. Cho dù Minh Hưởng có tốt thế nào, nhưng chỉ cần cậu thay đổi, thì tớ sẽ luôn ủng hộ. Nhưng nếu cậu không ngộ ra, thì tớ sẽ chấp nhận để A Tuấn ở cạnh anh ấy, bởi vì tớ cũng giống cậu, mọi điều tốt đẹp nhất phải dành cho A Tuấn."
...........................................
Về nước, Nhân Tuấn đã được nhận vào vị trí thiết kế của một công ty xuất bản lớn. Trước ngày cậu chính thức đi làm, gia đình và Minh Hưởng đã mở một bữa tiệc nho nhỏ cho cậu.
Nói là tiệc nhưng chỉ là bữa cơm gia đình với nhiều món hơn thôi, bởi vì bố mẹ cậu biết cả cậu lẫn Minh Hưởng đều rất thèm vị cơm gia đình, nên bà Hoàng đã cố ý nấu thật nhiều món ăn truyền thống.
"Kíng koong!"
Chuông cửa vang lên, Hoàng Nhân Tuấn loẹt xoẹt đôi dép chạy ra mở cửa. Người đến là một cậu chàng tóc đỏ, da hơi ngăm đang xách một giỏ hoa quả, cậu ta mỉm cười, giơ ngón tay chữ V: "Hi! Tớ đến rồi nè!"
"Ủa đi một mình thôi hả?" Nhân Tuấn ngó ra đằng sau tìm kiếm.
"Ừ, anh ấy mới nhận chức nên bận, không đi được." Cậu chàng tóc đỏ kia trề môi.
Nhân Tuấn mời người nọ vào nhà, sau đó giới thiệu với gia đình. Cậu chàng này là Đông Hách, thuộc hội đồng hương ở trường đại học bên Canada của Nhân Tuấn, đợt này cũng cùng về nước với cậu nhưng bận rộn mãi đến hôm nay mới gặp nhau được.
Đông Hách chỉ cao hơn Nhân Tuấn một chút, nhưng lại không có cảm giác nhỏ gầy mà rất khỏe khoắn và năng động, lúc nào cũng cười rất tươi, khiến người nào tiếp xúc cũng thấy thoải mái, và cậu còn rất vui tính, cho nên Nhân Tuấn cực kỳ thân với người bạn này, lại sống cùng thành phố nên càng có hảo cảm hơn.
"Chà, đúng là không khí gia đình ma!" Đông Hách cảm thán, nhấp một ngụm trà mới pha. "Từ hôm về nước đến giờ tớ toàn ở rịt công ty, ăn đồ ăn gọi sẵn đến phát ngán rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip