08

-"Đi thôi !!" Lý Đế Nỗ liền vơ lấy chìa khóa dưới đất xoay người nắm tay kéo cậu đi.

Hai người theo lối cầu thang một đường đi xuống, mới đi được tới tầng bốn đã trông thấy nữ chủ nhân lao lên như điên, thân hình cao lớn lúc này khom xuống, miệng mở toát ra phẫn nộ rít gào, đôi mắt tối đen không che giấu được phẫn nộ cùng cuồng dã. Nhưng thứ Nhân Tuấn chú ý nhất chính là khung tranh thật lớn bà ta đang cầm ở tay phải, khung tranh bị huơ lên thật mạnh, ai cũng đều không muốn bị thứ đó đập phải.

-"Qua cầu thang bên hông." Cậu lôi ngược anh về phía còn lại, mấy ngày ở đây kiến trúc của căn nhà này cậu đã cực kỳ quen thuộc, vừa thấy bà ta liền lập tức thay đổi hướng đi.

Người đàn bà chạy như điên tới chỗ họ, tứ chi bà ta không phối hợp quờ quạng qua lại, thực sự giống như một con động vật chân đốt to xác, nhưng tốc độ lại cực nhanh, nháy mắt đã gần như đuổi phía sau bọn họ.

Bước chân Nhân Tuấn không dám dừng lại dù chỉ một giây, chỉ cần chậm chân một chút  khung tranh kia dường như sẽ ngay lập tức đập lên người cậu.

Bọn họ nhanh chóng xuống tới tầng 3, Lý Đế Nỗ nắm chặt tay cậu kéo về phía trước.

-" Anh dụ bà ta rời đi, em tranh thủ thời gian mở cửa."

Vừa dứt lời, anh liền chộp lấy bức tranh trước mặt ném về phía người đàn bà vẫn đang điên cuồng đuổi theo. Bà ta bị Đế Nỗ ném trúng, miệng phát ra tiếng rít gào dữ tợn, càng tăng tốc nhào tới chỗ anh. Một cú đập mạnh giáng xuống, may sao Đế Nỗ phản ứng nhanh né người một cái tránh được.

Anh lừa bà ta đuổi một vòng đến tận khi xuống sảnh, Lý Đế Nỗ toàn thân mồ hôi ướt đẫm, hít sâu một hơi nhanh chóng quay người hướng tới một cầu thang khác chạy lên. Nhiều thời gian như vậy cũng đã kịp cho Nhân Tuấn mở cửa chạy thoát.

Quả nhiên khi quay lại tầng hai một lần nữa, cửa sắt màu đen kia đã được mở ra. Bên trong cửa tản ra ánh sáng nhu hòa như sự sống đang đưa tay vẫy gọi. Anh thở hổn hển, buồng phổi đau rát, cố gắng dùng hết sức lực cuối cùng chạy đến cánh cửa.

Người đàn bà bỗng nhiên từ đâu xuất hiện chặn trước mắt anh, biểu tình dữ tợn, từ trên cao nhìn xuống như dã thú nhìn con mồi, chân của Lý Đế Nỗ bị bà ta chộp lấy, tay phải bà ta nâng lên, khung tranh cầm trong tay đang trong tư thế chuẩn bị đập xuống

Bao nhiêu ngày anh ung dung trêu tức bà ta cuối cùng cũng bị quả báo. Hô hấp Đế Nỗ dường như sắp ngừng, hình ảnh trước mắt trở nên chậm rãi vô cùng, bên tai còn nghe thấy âm thanh ai oán hỗn tạp như tất thảy linh hồn bị giam cầm trong khung tranh kia đang mở lời chào đón anh.

Khung tranh đập xuống, Lý Đế Nỗ không tự chủ được nhắm mắt lại.

"Aaaaaaaaaaa."

Bóng tối vốn nên đến lại không hề phủ xuống, tiếng người đàn bà kêu thảm thiết vang khắp tòa lâu đài. Anh mở mắt ra, phát hiện toàn thân mình đều đang ngâm trong máu, mà nơi trào ra máu lại là túi quần của mình, lúc này vẫn còn đang không ngừng cuồn cuộn chảy ra máu tươi. Máu này đối với người đàn bà kia như axit thiêu bỏng da thịt, thậm chí bà ta còn buông khung tranh trong tay, bắt đầu không chịu nổi mà cào cấu bản thân.

Miếng gỗ kia dù đã đứt đoạn nhưng xem ra vẫn còn rất hữu dụng.

Đế Nỗ không dám nghĩ dong dài, xoay người vọt về phía cửa. Thông qua đường hầm bị ánh sáng chói tới mức biến khung cảnh trở nên mờ ảo, chầm chậm tiến về phía trước. Cơ thể bắt đầu run rẩy dữ dội, đi càng gần về phía ánh sáng kia đầu óc lại càng thêm choáng váng, cuối cùng anh ngã quỵ xuống đất ngất đi..

Đế Nỗ bị luồng ánh sáng bao trùm rồi nuốt chửng, khung cảnh hóa thành một màu trắng xóa.

-"Hộc hộc hộc......" Lý Đế Nỗ ngồi bật dậy trên giường bệnh, đầy đầu đều là mồ hôi lạnh,  mùi thuốc sát khuẩn xọc vào khoang mũi khiến anh khó chịu nhăn mặt. Không biết Nhân Tuấn liệu đã trở về an toàn hay không, có bị thương ở đâu không, anh đứng dậy mặc kệ toàn thân ê ẩm, kéo dây truyền nước biển đi ra ngoài.

Nhân Tuấn đang hỏi chuyện với y tá về tình hình của anh thì bị một lực cực lớn đổ ập lên người, xém chút nữa té nhào xuống đất.

-"Xem ra anh ấy hồi phục rất nhanh nhỉ. Giờ tôi sẽ đi gọi bác sĩ" Cô y tá che miệng cười tủm tỉm nhìn cả hai rồi rời đi.

-"Cuối cùng anh cũng an toàn thoát ra ?"

-"Ừa. Tụi mình rốt cuộc cũng thoát ra rồi." Anh vui mừng thơm lên chỏm tóc đang phe phẩy trên đỉnh đầu cậu. Lại bị cậu nhẹ nhàng đẩy ra.

Mọi thứ cứ hệt như một cơn ác mộng, trước khi tỉnh lại một màn xảy ra kia thật sự dọa anh hoảng loạn, còn sợ rằng mình không thể quay trở về nhưng vẫn là anh phúc lớn mạng lớn.

Ở hiện thực, cả hai sau khi bị khung tranh bằng sắt kia đập vào người thì đã bất tỉnh gần 1 tuần. Cơ thể chịu tổn thương không hề ít, nhịp tim bên ngoài theo tình huống trong thế giới quỷ dị kia lên xuống thất thường, đã có lúc bác sĩ phải dùng đến máy sốc điện để tình hình chuyển biến tốt hơn.

Mạng của họ cuối cùng cũng giữ lại được chẳng phải điều dễ dàng gì.





Buổi khánh thành trung tâm triển lãm cứ theo đúng kế hoạch tổ chức, Nhân Tuấn gấp gáp làm việc đến độ làm Lý Đế Nỗ phát lo, cả ngày đều giam mình trong phòng vẽ đến tối muộn, anh có cố khuyên nhủ cách mấy cũng bị cậu bỏ ngoài tai. Dù gì cũng là từ cõi chết may mắn sống lại, người khác chắc hẳn cũng phải tự cho mình lười biếng vài ba tuần để trấn định tinh thần, Nhân Tuấn lại kì lạ trở thành một người tham công tiếc việc.

Cuối cùng ngày khánh thành cũng đến, khách mời từ giới chuyên môn đến rất đông đủ, giới báo chí và bạn bè của cả hai cũng góp mặt. Sảnh trung tâm khá lớn nay đã chật người qua lại, nghe nói trong buổi khánh thành lần này vị họa sĩ trẻ Hoàng Nhân Tuấn sẽ đồng thời trưng bày tác phẩm mới nhất của mình.

-"Em cảm thấy dạo gần đây em ấy rất lạ." Lý Đế Nỗ lấy sâm panh trên khay của phục vụ đưa cho người bên cạnh rầu rĩ nói.

-"Hai đứa lại cãi nhau à." Lý Minh Hưởng đáp lại, anh họ của Đế Nỗ không phải mới ngày một ngày hai nghe em mình than thở chuyện tình cảm, rất chuyên nghiệp vỗ vai em mình an ủi.

-"Không phải. Em ấy có chút...."


Sau đây họa sĩ Hoàng Nhân Tuấn sẽ chính thức công bố tác phẩm của mình.


Tiếng của người MC qua loa vang lên đều đặn khắp tòa nhà, mọi người dừng hết mọi hoạt động chuyên tâm hướng về phía bức tranh thật lớn đang được trùm vải đen kia. Nhân Tuấn đứng đó vẻ mặt âm trầm không đoán được suy nghĩ, tay phải nắm chặt dây kéo, chuẩn xác không sai một li theo tiếng đếm thứ ba mà kéo tấm vải che xuống, lộ ra bức tranh sơn dầu bên trong.

Trong bức tranh vẽ một khu sảnh có rất nhiều người đang nhìn chăm chú về đằng trước, thật giống như bức tranh trên tường kia đang ngắm nghía ngược lại người xem, điều này khiến cho anh có cảm giác vô cùng bất an, toàn thân không khỏi rét run.

Điểm kỳ lạ của bức tranh chưa dừng lại. Ở trung tâm tranh vẽ, một người đàn ông cao ráo mặc tây trang xanh thẫm, tay cầm một ly sâm panh đã uống cạn, Nhân Tuấn vẽ tỉ mỉ đến nỗi không quên nốt ruồi lệ điểm xuyến dưới khóe mắt người kia.

Người đó không ai khác chính là anh.

Bức tranh lớn treo trên tường kia là vẽ lại chính xác những gì đang diễn ra ở khu triển lãm ngay lúc này đây nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng kinh dị.  Anh hít sâu một hơi, lùi về sau mấy bước.

Hoàng Nhân Tuấn đang đứng bất động bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng về phía Đế Nỗ, miệng há thành độ cung quái dị cười ha ha vài tiếng, mấy giây sau người trong sảnh đồng loạt quay đầu lại nhìn chằm chằm anh, ánh mắt mọi người cứ như vậy trợn trừng lên cực kỳ hung ác. Ngay cả gương mặt ôn hòa thường ngày của anh Minh Hưởng giờ phút này lại trông dữ tợn một cách quái dị.

Bức tranh kia cũng xảy ra biến đổi lớn, ngoại trừ "Đế Nỗ" tất cả những gương mặt được vẽ trong tranh đều bắt đầu tan chảy. Mà anh cũng bắt đầu ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, chính là thứ mùi tanh tưởi, ẩm thấp của nước mưa từ thế giới ma quỷ kia. Cứ như thế gương mặt của mọi người chảy dài, mà người bên ngoài như hợp thành một thể với chính mình trong tranh, da mặt bắt đầu dãn ra lợp bợp rớt xuống đất như đất sét bị đun nóng, dần dần lộ ra lớp cơ thịt đẫm máu bên trong.

Nhân Tuấn lại cười rộ lên, âm thanh như tiếng chuông ngân đánh thẳng vào màng nhĩ khiến anh đau đến mờ cả mắt. Xung quanh khu triển lãm bắt đầu có biến hóa đáng sợ, trên tường trắng toát dần dà xuất hiện từng vệt nước sẫm màu, vách tường hai bên từ khi nào đã treo đầy khung tranh màu đen, trong khung tranh là một đám người máu thịt nhầy nhụa, biểu tình dữ tợn, đang cố vươn tay ra đập mạnh tấm kính, để từ đó thoát ra khỏi khung tranh.

Đế Nỗ chứng kiến một loạt sự việc kinh hoàng chỉ biết chôn chân tại chỗ, nước mưa hòa với máu tanh từ trong những bức tranh treo chi chít trên tường chảy ra, chẳng mấy chốc đã làm ngập cả khu triển lãm. Nhân Tuấn chậm rãi tiến lại gần, sức lực anh như theo dòng nước đã dâng đến bắp đùi rút cạn, không kiên trì thêm được nữa cứ như vậy ngã trên mặt đất.

Trước khi toàn bộ cảnh quan trở nên xiêu vẹo, Đế Nỗ thấy cậu cúi đầu nhìn anh, da mặt chuyển hóa thành giấy vẽ xoẹt một đường rách làm hai. Gương mặt trắng bệch hốc hác của người đàn bà trong mưa hiện ra, giọng nói ồ ồ kì lạ như xuyên qua mặt nước thỏ thẻ bên tai anh.

-"Không phải ngươi rất yêu gương mặt này sao? Ta đã biến thành bộ dạng giống cậu ta như vậy ngươi tại sao lại không nguyện ý ở lại đây?"

Đế Nỗ giữ im lặng, chậm chậm nhắm mắt lại để mặc cả người bị nhấn chìm vào xoáy nước đang cuồn cuộn dâng lên. Hơi thở theo đó yếu ớt dần.














-"Lý Đế Nỗ, tiên sư nhà anh có tỉnh lại hay không đây hả !!!!"

Giọng nói vô cùng quen thuộc, cái ngữ điệu vừa khóc lại vừa có thể mắng chửi suông sẻ không vấp từ nào này chỉ có thể là người yêu cậu, Hoàng Nhân Tuấn hàng thật giá thật. Nhìn vẻ mặt vừa ấm ức lau nước mắt, vừa liên mồm chửi rủa của Nhân Tuấn, anh liền không nhịn được bật cười.

-" Nghe rồi tỉnh lại liền đây."

Nhân Tuấn trố mắt mừng rỡ, liền không do dự duỗi tay đem Lý Đế Nỗ trên giường bệnh ôm vào lòng, vòng tay nhỏ hận không thể ôm anh tan vào cơ thể cậu.

-"Em đã đợi anh qua một ngày, mà anh cứ mãi nằm đấy không một chút chuyển biến. Vừa nãy lại xảy ra tình huống nguy kịch, xém chút nữa em tưởng....Huhu." Nhân Tuấn nói không tròn câu bắt đầu nhịn không được thút thít.

Đế Nỗ chợt nhớ ra việc gì, đưa tay lên chọt má cậu, không thỏa mãn lại véo véo má cậu để lại trên đó một vết đỏ tươi. Ánh mắt nghi ngờ trở về ánh nhìn u mê nguyên thủy, anh nhìn cậu cười hề hề như tên ngốc

-"Tên này bị điên à. Có phải lúc thoát ra anh đụng đầu ở đâu rồi không" Nhân Tuấn tự nhiên bị véo má mấy cái đau đến bực bội mắng.

-"Nguyện là tên điên, nguyện bị em mắng đến suốt đời." Bị cậu mắng anh không những không sợ còn rất thiếu đòn kéo cậu vào lòng ôm ôm dụi dụi. Hai bên đùa qua giỡn lại một lúc,  mệt rồi thì lại ôm nhau nằm ngủ trên chiếc giường đơn của phòng bệnh.



Bên cửa sổ, ngoài trời mây bắt đầu kéo đến xám xịt một vùng, tí tách từng giọt mưa bắt đầu rơi.

Tí tách tí tách, mùi nước mưa thấm ướt bùn đất, trên đường cái trống không bị màn mưa bao phủ, đường phố vốn dĩ âm u nay càng trở nên mịt mù. Cả thế giới giống như một bức tranh sơn dầu đang dần dần tan chảy.

Quỷ họa tranh người trong mộng ngươi

____THE END___

Quả kết này vừa có thể là SE, HE, OE tuỳ theo quý dị muốn hiểu kiểu nào nhóoo ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip