trên cây (end)
những ngày tháng sau đó đã trở thành những ký ức tươi đẹp nhất tuổi niên thiếu của tôi.
chúng tôi gần như lúc nào cũng dính lấy nhau, cả ba đứa. thỉnh thoảng sẽ có những buổi ăn trực ở nhà nhau, những lúc ấy chúng tôi sẽ lén lút đùa nghịch bằng chân dưới ngăn bàn. renjun thích gác chân lên đùi bọn tôi và jaemin, cái đứa có bàn chân lúc nào cũng lạnh, thích áp lòng bàn chân vào chân chúng tôi để giữ ấm, đồng thời cũng để làm bọn tôi nổi da gà với bàn chân lạnh ngắt như ma của nó.
điều thú vị hơn cả chính là những buổi tối bọn tôi ngủ lại nhà nhau (thường là nhà jaemin). những hôm như thế, hai đứa còn lại sẽ ôm quần áo sang tắm chùa. xong cả ba đứa lại vác nhau ra phòng khách để nằm ườn ra sô pha xem ti vi đến khi thật khuya thì mới dắt nhau lên phòng đánh răng rửa mặt đi ngủ. gọi là thế nhưng thường chúng tôi sẽ nằm ôm nhau rồi bắt đầu kể chuyện hoặc đùa mấy câu sến súa mà chả hiểu học từ đâu ra. rồi thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng thốt lên khe khẽ như kiểu 'tớ yêu mấy đứa quá' hoặc gì đó đại loại vậy. cả ba cứ nằm như thế cho đến khi ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết. để rồi sáng dậy trong vòng tay nhau, nghe những tiếng thở khe khẽ từ đối phương và cảm thấy như thể mình có cả thế giới trong tay vậy.
chúng tôi cứ trải qua những ngày bên nhau như thế cho đến cuối mùa hè, dù tất cả đã lường trước rằng việc đó sẽ xảy ra, nhưng không ngờ là nó lại xảy ra sớm đến thế. một chuyện mà cả ba chẳng hề muốn.
renjun chuyển nhà.
chúng tôi biết tin đó vào một buổi chiều thứ sáu âm u, những đám mây đen kéo đến che kín trời như thể dự báo một điều gì đó chẳng lành. lúc đó tôi đang ở trong bếp phụ jaemin làm bữa tối thì có tiếng chuông. tôi bèn bỏ con dao thái cần tây trong tay xuống để chạy ra mở cửa. khi cánh cửa gỗ sơn trắng vừa mở ra, thay vì là gương mặt tươi cười tôi thường thấy, thì đứng trước mặt tôi bây giờ là một renjun ướt nhẹp với hai mắt đỏ hoe. ngay lập tức, tôi liền kéo luôn cậu vào nhà và đóng sập cửa lại.
jaemin nhìn thấy renjun như vậy thì không khỏi lo lắng. nó bỏ nguyên chảo cơm chiên trứng xì dầu để chạy lên nhà lấy đồ cho cậu thay. mẹ na cũng sốt sắng đi kiếm khăn để cậu lau, sau đó thì nhìn tôi hất cằm lên trên nhà, ý bảo 'con mang bạn lên đấy nghỉ đi, chuyện dưới này để mẹ lo cho.'
ngồi trong phòng jaemin. cậu dựa vào người tôi và nó thì đang cố lau cho khô những cọng tóc nâu ướt sũng của cậu, phòng cho cậu không bị ốm.
'giờ thì kể cho bọn tớ nghe có chuyện gì được chứ?'_tôi vuốt lưng cậu, nhẹ nhàng hỏi.
renjun mất một lúc để kìm nén đợt nước mắt tiếp theo chuẩn bị trào ra.
'tớ...sắp phải...chuyển..đi...rồi.'_cậu nói trong những tiếng nấc.
câu nói đó chẳng khác nào một tiếng búa đập thẳng vào trái tim chúng tôi. căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng, chẳng ai nói câu nào, chỉ còn tiếng sụt sịt của renjun hoà vào tiếng thức ăn lèo xèo xong chảo dưới nhà.
sau cùng, jaemin là người lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng đó.
nó an ủi cậu rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chúng tôi vẫn còn có thể ở bên nhau thêm hai tuần nữa và bây giờ chúng tôi nên đi ăn tối thôi thay vì ngồi khóc với lại nó không muốn bệnh dạ dày của tôi lại tái phát.
tối hôm đó ăn xong, bọn tôi chẳng buồn xem phim hay nô đùa gì nữa, cả ba lên giường thật sớm. hôm nay đến lượt jaemin nằm giữa, nhưng nó đã nhường cho renjun. thành ra bây giờ chúng tôi-tức là tôi và jaemin, đang nằm ôm renjun, cố gắng xoa dịu đi nỗi buồn trong lòng cậu thực ra là cả trong lòng chúng tôi. ba đứa cứ nằm như thế cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
sáng dậy, tôi là người thức giấc sớm nhất, renjun và jaemin vẫn còn đang ngủ. tôi không dậy ngay mà còn nằm ngắm hai cậu thêm một chút nữa. bởi vì có thể rằng, sau này chúng tôi sẽ không thể nằm ôm nhau như thế này được nữa. tôi xót xa nhìn những giọt nước mắt khô vẫn còn đọng lại trên gò má renjun. chắc cậu đã khóc nhiều lắm. tôi thấy cánh tay jaemin ôm cậu thật chặt, như ôm một báu vật mà ta hằng trân quý.
chúng tôi không còn vui vẻ được như trước nữa. dù renjun chưa chuyển đi, nhưng ai cũng biết rõ rằng ngày ấy chẳng còn xa. chúng tôi không nỡ xa nhau một giây nào cả, cảm giác âu lo lúc bài cũng chực chờ trong lồng ngực, thực sự khó chịu.
ngày tồi tệ ấy rốt cuộc cũng đã đến. chúng tôi giúp renjun dọn dẹp với đôi mắt sưng húp. tôi không nỡ để cậu đi một chút nào cả, jaemin cũng thế, nhưng tất nhiên, chúng tôi không muốn cũng chẳng làm gì được, đó là chuyện nhà cậu và chúng tôi không có tư cách để can thiệp.
bữa tối cuối cùng ba đứa được ăn cùng nhau là ở nhà renjun. cả bố mẹ tôi và bố mẹ jaemin cũng đến. gia đình renjun rất tốt bụng và niềm nở nên tất cả mọi người trong khu đều quý họ. trong bữa ăn chỉ có tiếng người lớn nói chuyện. chúng tôi lặng lẽ nắm tay nhau dưới gầm bàn, thầm nhủ mọi chuyện sẽ ổn thôi.
dĩ nhiên, chúng tôi không thể nào thay đổi được sự thật. đêm hôm đó cả ba ngủ lại nhà renjun, dù không nói ra nhưng ai cũng biết, đêm đó chúng tôi đã ôm nhau khóc cả đêm. bằng chứng là sáng hôm sau mắt đứa nào đứa nấy đều sưng húp.
tôi và jaemin giúp gia đình renjun đem đồ ra xe, tuy trời không mưa nhưng không khí thật ảm đạm.
chúng tôi lôi renjun ra sau cây táo nhà jaemin. những giọt lệ lại đua nhau lăn dài trên má cậu. đôi bàn tay nhỏ bé liên tục gạt đi những giọt nước mắt, và miệng thì nức nở nói mình không sao đâu. bọn tôi siết chặt lấy thân hình gầy gò mà cả hai yêu thương, đặt lên môi cậu những nụ hôn vội vàng, hôn lên trán, lên má, lên mắt và lên cả chiếc mũi đang đỏ ửng.
'nhớ viết thư cho bọn tớ nhé, nhớ đấy.'
'tớ..sẽ viết....thường..xuyên'_ cậu nói trong tiếng nấc.
tôi và jaemin thẫn thờ nhìn chiếc xe lăn bánh, cậu liên tục ngoái lại nhìn chúng tôi và nói bằng khẩu hình miệng rằng bọn mình sẽ sớm gặp lại thôi. mãi cho đến khi chiếc xe chỉ còn là một chấm nhỏ cuối đường chân trời, hai đứa vẫn còn ngơ ngẩn ở đấy với đôi mắt sưng vù.
sau khi chuyển đi, đều đặn vào thứ ba và thứ sáu renjun sẽ gửi thư cho chúng tôi. vì thế mỗi khi nghe tiếng xe máy của anh đưa thư là hai đứa lại cuống cuồng. cậu kể cho chúng tôi nghe về cuộc sống ở chỗ mới, chúng tôi đã bắt đầu đi học, cậu nói rằng bạn bè ở trường rất tốt. nhưng cậu vẫn nhớ chúng tôi rất nhiều.
hè năm đó renjun có về thăm chúng tôi một lần. tôi cảm thấy cuộc sống như trở về mùa hè năm trước, khi cả ba cứ quấn quít lấy nhau. chúng tôi cùng nhau làm những việc trước đó từng làm. trước khi chia tay lần nữa, cậu bảo cậu sẽ chuyển sang một chỗ ở mới, và có thể sẽ không tiện gửi thư cho chúng tôi thường xuyên được nữa nhưng vẫn sẽ cố gắng.
mùa đông năm ấy, jaemin chuyển nhà lên thành phố. tôi gần như sụp đổ, khi mà cả hai người tôi yêu thương đều rời đi. tôi đã im lặng trong suốt một tháng trời, không hé môi nói bất cứ một câu gì, tôi cảm thấy mọi thứ thật bất công.
hai năm tiếp đó là khoảng thời gian bù đầu vào học, ngày đêm sống trong sách vở và đề cương. vậy nên số thư cũng ít dần đi.
cho đến khi học hết cấp ba, tôi đi đu học.
tôi đi đu học bảy năm, gia đình tôi cũng chuyển nhà lên thủ đô, mọi thứ gần như mất liên lạc.
sau khi về nước, tôi quay lại trị trấn nơi tôi đã từng ở. sau bao nhiêu năm, nơi đây đã thay đổi rất nhiều, tuy vậy tôi vẫn cảm thấy thân thương và quen thuộc. tôi lần theo địa chỉ cũ.
đây rồi, ngôi nhà có sân vườn và cây táo lớn. và chợt, trước mặt tôi hiện ra một hình ảnh.
mùa hè năm ấy, chúng tôi ngồi vắt vẻo trên cây.
———
xin chào
thực ra là tớ đã viết xong chap này từ lâu rồi nhưng bằng một sự ngáo cần nào đó mà tớ cứ nhớ là mình vẫn chưa viết xong nên không đăng :))))
yeh vậy là trên cây sẽ end tại đây thôi, nhưng vẫn còn nhiều series và oneshot khác của hồng trà việt quất mà tớ đang ấp ủ hãy tiếp tục ủng hộ tớ nhé.
♡
#190731
#mint
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip