Chương 17

17.

01.

Phác Chí Thịnh cùng ông Phác đến phòng họp được đặt tại tầng cao nhất của trung tâm thương mại, quyết định một vài việc của họ Phác sau này, trong đó có việc định đoạt toà phía Tây sẽ thuộc về quyền kiểm soát của ai.

Trong dòng người tấp nập đi lại trong trung tâm thương mại, nó dường như thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc.

Phác Chí Thịnh đứng im tại chỗ, nhìn chăm chú cửa hàng quần áo trước mặt.

Mặc dù chỉ là một vài giây thoáng qua, mặc dù chỉ bằng một cái liếc mắt.

Nó vẫn có thể nhận ra bóng hình kia chính là người cả một đêm đã không về nhà, không biết đã đi đâu – Hoàng Nhân Tuấn.

"Quả nhiên anh trai lại không ngoan rồi..."

Phác Chí Thịnh trầm mặt hướng về nơi người kia từng xuất hiện, cất giọng nói.

"Lần này trở về, em nhất định sẽ thoả mãn anh, dạy dỗ anh thật tốt.."

"Để anh hiểu nếu không nghe lời em..."

Nó cắn răng gằn từng tiếng, nhìn thấy bóng lưng ông Phác cách mình mỗi lúc một xa, tuy không cam lòng nhưng cũng đành thôi.

Phác Chí Thịnh hừ lạnh, đuổi kịp bước chân ông Phác.

Vào giờ phút này.

Hoàng Nhân Tuấn trốn ở trong phòng thay đồ.

Tại thời điểm Phác Chí Thịnh đến gần, Áo bông nhỏ trong đầu bắt đầu không ngừng nhắc nhở cậu.

Hoàng Nhân Tuấn tựa trước gương của phòng thay đồ, sợ đến mức mồ hôi lạnh cũng thay nhau chảy ra.

Nếu như bị Phác Chí Thịnh phát hiện, mọi "khổ cực", mọi nỗ lực giảm thiểu mức độ đen tối trước đây chẳng phải đều đi tong ? ?

Thời gian qua tốn công sức như vậy là vì cái gì chứ ? ?

Hoàng Nhân Tuấn: Áo bông nhỏ ! ! Tôi bây giờ nên làm gì ? ?

Hệ thống: Người chơi bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Áo bông nhỏ đột nhiên lại phát hiện ra một việc khác...

Hoàng Nhân Tuấn: Phác Chí Thịnh mà phát hiện ra thì tôi sẽ bị em ấy giày vò đến chết mất thôi.

Hoàng Nhân Tuấn theo thói quen ngắt lời của hệ thống, không nghe hết nửa câu sau mà Áo bông nhỏ định nói.

Cậu nắm lấy tóc xem xét xung quanh, phát hiện mình dường như vì hoảng loạn mà vào phòng thay đồ của nữ.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn váy nhung đen được đặt trên ghế, cùng với mũ dạ đen.

Có lẽ.. là đồ mà khách hàng trước để lại.

Hoàng Nhân Tuấn chớp chớp mắt, cổ họng khô khốc.

Không phải chứ....

Không thể nào....

Chẳng lẽ muốn mình vì để trốn...

Để không bị phát hiện...

Mà mặc vào...

"....."

Hoàng Nhân Tuấn bị chính ý nghĩ vừa rồi của mình doạ sợ.

"Chẳng lẽ chỉ còn cách này ? ? ?"

Mấy phút sau.

Hoàng Nhân Tuấn mặc xong bộ đồ, nhìn chính mình trong gương, nhất thời hoảng hốt.

Cậu vốn gầy, mặc chiếc váy bó eo hoàn toàn vừa.

Thậm chí... nơi eo của cậu vẫn còn chút rộng.

Chiếc váy màu đen càng làm tôn lên làn da trắng nõn, hai bên tay áo được thiết kế phồng lên, cổ áo xẻ xuống trước ngực, nom trông giống như một bộ lễ phục của quý tộc Anh quốc.

Bởi vì tối qua say rượu, ngủ một đêm không mộng mị, nên sắc mặt cậu lúc này rất hồng hào, lúc nãy vì quá lo lắng mà cắn môi nên đôi môi giờ đây còn ửng đỏ.

Hoàng Nhân Tuấn nắm lấy một góc mũ dạ, hít sâu một hơi.

Lần này...

Chỉ cần để Phác Chí Thịnh không phát hiện.

Nghĩ như thế, cậu căn bản không hề chú ý tới Áo bông nhỏ vẫn trầm mặc.

Hoàng Nhân Tuấn cẩn thận từng chút đi ra ngoài, làn váy đen nhẹ nhàng bồng bềnh theo từng bước chân.

Thời điểm đi đến ngã rẽ.

[ Tinh ! Người chơi xin chú ý ! Nam chính xuất hiện ở phía trước !]

Hoàng Nhân Tuấn: ! ! ! Đệt ! ! Sao xuất hiện nhanh vậy ! !

Ngoài cửa hàng trông như có người đi vào, hơn nữa còn hướng tới tới chỗ cậu mà đi tới..

Bởi vì mang theo mũ nên tầm mắt bị hạn chế, Hoàng Nhân Tuấn bị doạ giật mình, tưởng rằng người kia chính là Phác Chí Thịnh.

Cậu nắm lấy một góc váy, vội vàng trốn.

Cũng chẳng biết vì sao lại phải sợ sệt người kia như thế.

Hoàng Nhân Tuấn tuỳ tiện trốn vào một phòng thay đồ, cũng không chú ý bên trong có người hay không, cứ thế kéo rèm mà đi vào.

Cậu đưa lưng lùi về sau, vừa vặn đụng phải... người đang thay quần áo phía bên trong....

"Xin lỗi ! Tôi không biết bên trong này có người".

Hoàng Nhân Tuấn theo bản năng xoay người, rồi lại bởi vì không quen mặc váy, thân thể mất đà, bắt đầu nghiêng ngả muốn ngã...

Mà người đang chỉnh lại cổ áo kia, lập tức đưa tay ôm lấy eo cậu...

Hệ thống: ( Ồ ? Người chơi có max skill ? ? Dù ngã như thế nào cũng có người đỡ ! !)

Hoàng Nhân Tuấn kinh ngạc, mà người trước mặt cậu cũng kinh ngạc không kém.

Giờ phút này.

Người trước mặt cậu.

Không phải Phác Chí Thịnh, cũng không Lý Đế Nỗ... mà là....

"La Tại Dân ? ? ?"

Hoàng Nhân Tuấn sợ hãi, cơ thể lại bị người kia ôm càng chặt.

Đến lúc này, cậu cũng không kịp nhớ vì sao lại gặp La Tại Dân ở đây, vì sao lời nhắc nhở của Áo bông nhỏ lại sai lầm...

"............"

L a Tại Dân đầu tiên là sững sờ, anh còn tưởng là gặp phải fan cuồng gì nữa chứ....

Cúi đầu nhìn kỹ, anh mới phát hiện...

Trái tim La Tại Dân dường như hẫng đi một nhịp, nhìn người trước mặt, ánh mắt anh loé lên, sau đó... liếm liếm khoé môi.

Ở trong mắt anh, vào thời khắc này, trong căn phòng thay đồ nhỏ hẹp nhưng sáng sủa vô cùng, chỉ còn có mùi hương ngọt ngào của Hoàng Nhân Tuấn, cùng khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cậu, và cả bộ váy sexy tôn lên dáng người hoàn mỹ.

Mà lúc này, trong mắt Hoàng Nhân Tuấn là khung cảnh gì đây ?

Người trước mặt quần áo chỉnh tề, trên người mặc âu phục giống như vẫn thường xuất hiện trong TV, mà chẳng biết từ lúc nào đã thay đổi màu tóc, từ màu đen sang hồng, khiến anh trông thêm phần cuốn hút, nổi bật.

Dưới ành đèn lung linh, hương thơm ngọt ngào chậm rãi lan toả trong không khí.

Khuôn mặt đẹp đẽ của người kia dần dán sát đến khuôn mặt của Nhân Tuấn, chỉ dừng lại khi đôi môi dán bên tai cậu, hơi thở ấm nóng cùng giọng nói trầm thấp tựa như mật ngọt.

"Thật là đúng dịp nhỉ, Hoàng tiểu thư ?"

"..........."

02.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn hai hộp quà màu đen được đặt trên giường, tâm tình cực kỳ phức tạp, cậu ngồi ở bên giường, trên tay cầm tấm thiệp được đặt trên hộp quà. Trên tấm thiệp đen nổi bật dòng chữ in nghiêng màu vàng.

"Đây là quà của tôi dành tặng cho Hoàng tiểu thư. Vì không biết em thích phong cách thế nào nên tôi đã chuẩn bị cho em hai chiếc.

from La Tại Dân

....."

Hoàng Nhân Tuấn mím môi vò nát tấm thiệp, tức giận ném vào thùng rác bên cạnh bàn, kết quả bởi vì cậu dùng sức quá mạnh mà quả cầu giấy đập vào miệng thùng rác rồi lăn tới trong góc tường.

Hoàng Nhân Tuấn tức giận nói: Đồ mặt người dạ thú La Tại Dân.... Tên khốn La Tại Dân.... Đồ biến thái.... Đồ không biết xấu hổ.... Vậy mà... vậy mà lại thực sự muốn mình mặc mấy thứ đồ này.

Nhìn hai hộp quà màu đen trước mặt, Hoàng Nhân Tuấn cáu kinh khủng.

Trước đó.

Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ ở trong phòng thử đồ, La Tại Dân đã thừa dịp cậu không chú ý mà chụp trộm cậu khi cậu còn mặc váy ! Còn lấy bức ảnh ra uy hiếp, nếu như cậu không đồng ý với một yêu cầu của anh ta thì anh ta sẽ cho tất cả mọi người xem bức ảnh !

Mà yêu cầu lại không phải là gì khác, chính là bắt cậu mặc đồ phụ nữ một lần nữa ! Còn phải dùng thân phận bạn gái của anh để dự tiệc sinh nhật !

Lúc nghe cái yêu cầu ấy, Hoàng Nhân Tuấn còn tưởng tai mình điếc rồi cơ ! Dù có muốn làm khó cậu thì cũng không cần đưa ra cái yêu cầu kì quái như vậy chứ.

Thật không thể nào tưởng tượng được mà...

Cậu hoàn toàn không thể hiểu tính cách nhân vật dưới ngòi bút của mình sao lại ra cái dạng thế này ! La Tại Dân chính là một tên biến thái thúi tha !

Thế đấy.

Nam tử hán Hoàng Nhân Tuấn trong lúc nguy cấp chỉ đành đồng ý với cái yêu cầu biến thái ấy.

Cậu nghĩ, cứ đồng ý đã, sau này đổi ý cũng không muộn, cho dù bức ảnh bị truyền đi, cậu đánh chết cũng không nhận người trong ảnh là cậu, La Tại Dân còn làm gì được cậu chứ ?

Nhưng khi ngồi trên xe của La Tại Dân, trong đầu quên sạch chuyện trông thấy Phác Chí Thịnh...

Hoàng Nhân Tuấn mới chợt nhớ tới thân phận của La Tại Dân.... La Tại Dân là nghệ sĩ... mà còn là nghệ sĩ hàng top...

Cậu lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nếu như cậu đổi ý, khiến La Tại Dân dùng thân phận nghệ sĩ của mình mà đăng bức ảnh...

Như vậy hậu quả....

Có thể tưởng tượng được....

Cậu sẽ bị cha già đánh chết, sẽ bị mấy thằng bạn mất dạy cười cho thối mũi, còn có thể bị Phác Chí Thịnh "dạy dỗ" cho không xuống được giường...

Nghĩ đến đây, đầu Hoàng Nhân Tuấn mơ hồ đau, cậu dùng sức nắm lấy tóc xoa loạn.

Sao lại xui xẻo thế không biết ? ? ! !

"......."

Hệ thống: Hệ thống cũng không dự liệu được sự việc sẽ phát sinh thành thế này, vì đã trở thành việc không thể không làm, cho nên hệ thống.. tạm thời sẽ để chuyện này thành nhiệm vụ thứ năm của người chơi !

Hoàng Nhân Tuấn:..... ? ? ?

[ Tinh ! Người chơi xin chú ý ! Hiện tại công cố nhiệm vụ thứ năm ! Nội dung nhiệm vụ: Giả gái tham dự tiếc sinh nhật với thân phận là bạn gái của La Tại Dân, không bị mọi người phát hiện thân phận thực sự thì nhiệm vụ được coi là thành công. Nhiệm vụ hoàn thành được tặng một lần lựa chọn thế giới trừng phạt, nhiệm vụ thất bại sẽ không bị trừng phạt ]

Hoàng Nhân Tuấn: Đùa nhau đấy à ? Cậu còn chê tôi chưa đủ phiền hả ? ?

Hệ thống: Đằng nào người chơi chả phải đi, không bằng đi lại còn được thưởng ! Làm nhiêm vụ vừa hời vừa có lời ! !

Hoàng Nhân Tuấn: Có lời cái p ! ! Cậu nghĩ tôi là đang đi buôn bán đấy hả ! ! ? ?

Hệ thống: Thế người chơi có bản lĩnh thì từ chối La Tại Dân đi, đến thời điểm phải chịu "phạt" tôi cũng không thèm quan tâm đến cậu.

Hừ...

Hoàng Nhân Tuấn: ? ? ?

Cậu nói cứ như từ trước đến giờ cậu quan tâm đến tôi ý nhỉ ? ?

03.

Hoàng Nhân Tuấn chấp nhận số phận, dù sao từ khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, cậu đâu phải chưa từng trải qua mấy chuyện kì lạ, cho nên hiện tại cậu cũng chẳng quan tâm nữa.

Hoàng Nhân Tuấn mở hai chiếc hộp quà màu đen trước mặt ra, bỏ nắp hộp sang bên, đập vào mắt là hai bộ váy với hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Cậu lại muốn chửi thề một lần nữa.

"....."

Một bộ váy dài màu đỏ, một bộ váy ngắn màu trắng

Giày, tóc giả để phối cùng cũng đã được chuẩn bị sẵn cho cậu.

Hoàng Nhân Tuấn: ......

Lúc này, khi Hoàng Nhân Tuấn còn chưa kịp phản ứng, Áo bông nhỏ trong đầu cậu đã bắt đầu ồn ào.

[ Tinh ! Người chơi bây giờ tiến hành lựa chọn !

A: phong cách trưởng thành gợi cảm

B: phong cách trong sáng đáng yêu ]

Hoàng Nhân Tuấn: ? ? ? ? ?

WTF ? ?

Lại cái gì nữa ? Gợi cảm cái gì ? Trong sáng gì ? ?

Hoàng Nhân Tuấn: ! ! ! ! Tên La Tại Dân này thực sự có bệnh mà ! Tôi thực sự muốn chém anh ta.

Hệ thống: Người chơi chọn một bộ đi thôi, bây giờ cũng đến lúc rồi....

Hoàng Nhân Tuấn:.......

Hoàng Nhân Tuấn: Tôi nhớ Đào Tư Tư là kiểu em gái trong sáng dễ thương, nếu nam chính yêu thích kiểu này, vậy thì tôi chọn...A. Nếu đã không thể đổi ý, tôi phải khiến La Tại Dân buồn nôn !

Hệ thống: Nhưng mà....nếu người chơi chọn phong cách trưởng thành gợi cảm... là một tên con trai ngực không khác gì cup A.... quả thực nghĩ đến có chút không đỡ được...

Hoàng Nhân Tuấn: ? ? ?

Áo bông nhỏ này ! Cậu không phải cũng muốn bị tôi chém đấy chứ ? ?

Áo bông nhỏ vội ôm đầu: Không ! Không phải ! Ý tôi là nếu người chơi đã chọn phương án thứ nhất thì Áo bông nhỏ có một đề xuất, đó là người chơi nên lót một ít đồ dưới áo.

Hoàng Nhân Tuấn: Hả ? Lót gì cơ ? ?

Hệ thống: Ho khan một cái ! Dựa theo vóc người nam tính của cậu ! Hệ thống đề xuất cậu nên trực tiếp nhét bóng trước ngực thì mới oke đó !

Hoàng Nhân Tuấn: HẢ ? ?

"......."

-------
Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu nha 🙏

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip