Chap 11. Cầu hôn
KHÔNG NGHỊCH THUYỀN.
Bắt taxi tới sân bay, Norman làm một số thủ tục cần thiết. Chờ không quá lâu để bắt đầu khởi hành. Norman chống cằm, y ngồi cạnh cửa sổ, lim dim quan sát cảnh vật bên ngoài.
Dù sao đang ở trên không nên thứ để ngắm chỉ có những đám mây lượn lờ như tảng sương chưa tan hết. Chuyến này bay hết mười hai tiếng. Khoảng thời gian rảnh rỗi còn lại Norman nghĩ chốc chốc quyết định ngủ một giấc.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Vừa đúng giờ hạ cánh, y cầm hành lý, định rời khỏi sân bay nhưng vừa đi được mấy bước thì bị chặn lại.
"Anh ơi."
Norman nghe tiếng gọi cúi người, nhìn hai cô bé thắt bím tóc hai bên rụt rè "Có chuyện gì sao?"
Một trong hai bé tiến lên, đưa cho y bộ trang phục được gấp gọn gàng, chỉnh chu, tay chỉ vào trong ảnh "Chị gái tên Emma nhờ em mang tới cho anh."
Xác nhận chính xác là cô bạn tóc cam nhà mình, y trả lời "Phải thay bây giờ?"
Bé gái gật đầu.
Kể ra sân bay hôm nay thưa thớt bóng người, Norman mặc bộ vest trắng mới tinh, khuôn mặt vì vậy nhu hòa, dịu dàng hơn. Cô bé thấy y thay đồ xong rồi, nhắc bạn mình đưa băng bịt mắt tới, nói "Anh có thể đeo nó vào không?"
"Được."
Mặc dù y không rõ chuyện gì đang xảy ra cho lắm nhưng vẫn đồng ý làm theo. Lúc trước mắt y còn lại một màu đen, hai em ấy mỗi người nắm tay dẫn Norman đi.
"Anh tháo nó ra được rồi ạ."
Bọn trẻ sau khi hoàn thành nhiệm vụ được giao cho, nhanh chóng chạy đi. Còn Norman đứng đó, ngẩn người nhìn mọi thứ xung quanh.
Nơi đây là một khuôn viên xây theo kiểu dáng trang nhã không kém phần đơn giản. Chỗ Norman đứng ngập tràn hương thơm của hoa cẩm tú cầu trắng tinh khôi. Dải tử đằng hồng khẽ khàng đu đưa theo làn gió mát, rũ xuống như nàng công chúa xinh đẹp đầy e thẹn, tạo thành mái vòm bọc y bên trong. Nắng tinh nghịch trêu đùa rơi khẽ khàng tỏa sáng quanh Norman.
"Ngài Norman."
Mải mê ngắm nên y không phát hiện ra có người đứng đằng sau mình. Norman nhìn những nhân vật lớn, nổi tiếng đều có mặt. Họ cầm tấm thiệp mời giống nhau, ngồi ở phần ghế đã được xếp sẵn. Người vừa gọi y là tay kinh doanh tính tình nóng nảy, mặt mày nhất thời cau có khó chịu "Ngài mời chúng tôi đến đây làm gì?"
Hắn đứng dậy tính đi về phía Norman nhưng chưa bước được nửa bước, Emma cầm mic, chặn đứng hành động của hắn.
"Để không gián đoạn buổi họp báo ngày hôm nay xin mời các vị ổn định."
Tất nhiên câu này dùng để ám chỉ hắn, chờ cho mọi người hết xì xào, Emma lướt một lượt phía khán đài, ánh mắt dừng trên người Norman, mỉm cười.
"Trước hết chân thành cảm ơn các vị đã bỏ thời gian đến đây. Tôi - Emma - một trong ba người đứng đầu công ty XX có đôi lời muốn nói.
Như các vị cũng đã biết, cuộc chiến giữa quỷ và 'đàn gia súc' đã kết thúc khoảng mười năm trước. Khi đó, toàn thể nhân loại được chính phủ cấp cao và giới quý tộc thông báo bọn trẻ 'thức ăn' đều đã chết, cam đoan với họ rằng không có một ai gây ra hiểm họa đối với cuộc sống yên bình này."
"Cũng như trong buổi thông báo họ quyết định nhập cư hơn hai mươi người với mác danh 'Con người bị cuốn vào vòng xoáy cuộc chiến' để danh ngôn chính thuận tránh khỏi những hiềm nghi của con người. Không phán xét, không công khai danh tính. Vây nên sau đó hơn một năm vẫn không ai biết đến sự tồn tại của chúng tôi, ở đâu và làm gì.
Điều tôi muốn nói ở đây là gì - Tất cả chúng tôi đều thuộc hai mươi người kia. Những người từng đặt mạng sống vào ranh giới quỷ, loài người để chiến đấu vì cuộc sống bình yên và vì gia đình của mình.
Cuối cùng, buổi họp báo sẽ được phát trực tiếp toàn quốc. Xin hết."
Các nhân vật lớn nhìn Emma cúi đầu, toàn bộ câm nín.
Norman nghe xong triệt để sốc nặng.
Đúng là việc này có nằm trong kế hoạch của y nhưng tại sao cô biết nó?
"Bất ngờ lắm đúng không."
"Nhưng đây mới chỉ là dạo đầu thôi."
Lusa xuất hiện đột ngột đứng trước mặt y, mỉm cười. Khuôn mặt xinh đẹp như chứa đựng kho tàng bí mật, không nói một lời cầm tay y kéo đi.
Cả hai chạy không xa nơi vừa nãy, cô dừng lại, quay đầu nhìn Norman.
"Không phải cậu muốn biết tôi toan tính gì sao?
Đây là câu trả lời."
Dùng lực đạo vừa đủ, Lusa đẩy Norman về phía sau. Ngay khi y nghĩ mình sẽ ngã thì cả cơ thể bỗng rơi trọn vào lồng ngực vững trãi. Ray không biết từ bao giờ lẳng lặng đứng ôm Norman. Trên không trung, những chiếc phi cơ bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.
Cả người bị xoay như chong chóng, y còn chưa kịp hoàn hồn, một lần nữa bị đánh úp.
Đưa tay đón những cánh hồng đỏ rực rải khắp vùng trời xanh biếc tựa cơn mưa rả rích không ngừng. Norman cầm một cánh hoa, xé tờ giấy cùng màu được dán cẩn thận bên trong. Một dòng chữ ngắn gọn nhưng mang bao nhiêu sự mê đắm.
Tớ nhớ cậu.
"Norman."
Giọng cậu từ tính gọi tên y. Chỉ một từ, Norman vẫn có thể nghe nỗi nhớ nhung da diết mà Ray dành cho y.
Ray không hỏi Norman mấy tháng nay tốt không, cũng không nói hằng đêm, cậu luôn nghĩ đến y, nghĩ đến điên cuồng.
Cậu bỏ tay ra khỏi người Norman, đi đến khóm hoa tú cầu trắng, ngắt lấy một cành, nói:
"Norman, tớ bình thường quá mức lý trí, trong tình yêu cũng vậy."
Trên tay Ray hiện giờ tự dưng nhiều thêm bó hoa hồng. Cậu quỳ xuống trước mặt y, từng câu từng chữ rõ ràng "Nhưng vì cậu tớ nguyện cả đời mù quáng."
"Tớ muốn đem kiếp này, kiếp sau, tất cả các kiếp còn lại, miễn là khi tớ sống, tớ chắc chắn đem mình gả cho cậu.
Cậu không yêu tớ, tớ yêu cậu; cậu không bên tớ, tớ bên cậu, một đời nâng niu cậu.
Vì chỉ có như vậy, người khác mới không thể cướp cậu đi."
"Vậy cậu có đồng ý trải qua thật nhiều mùa đông hạnh phúc cho đến khi mình không thể bên nhau nữa được không?"
Bó hoa đẹp thật đấy...
Norman dù sao cũng bất ngờ một chút, sau đó mỉm cười dịu dàng.
"Tại sao lại không."
Tình yêu sao? Thật ấm áp.
Nhìn Ray lôi chiếc nhẫn từ bông hoa tulip đeo cho mình, cũng không ngờ sắp tới phải đem giá đi bán.
Chậc, tiếc ghê.
Một bó hoa hai mươi lăm bông hồng, riêng lẻ một bông tulip.
Mà tulip có ý nghĩa gì nhỉ?
"Lời bày tỏ của tình yêu."
Norman khẽ nói.
Lusa vừa nãy đẩy y một cái nhanh chóng cong đuôi chạy trốn, lần này tự nhiên xồ ra.
Đồng thời, những nhân viên bất ngờ đứng bên cạnh hai người, khúc khích cười:
"Ngài Norman, tất cả điều này đều do một tay anh Ray lên kế hoạch hết đấy."
Hả!!?!
"Giờ tớ rút lại lời đồng ý được không?" Norman chọt chọt người cậu.
Ray ngồi bên cạnh y, trên tay cầm cuốn sách cũ kỹ giống như bốn năm trước cười.
"Không được, muộn rồi."
Norman, cuối cùng tớ cũng lừa được cậu về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip