Chap 7. Hẹn hò
KHÔNG NGHỊCH THUYỀN.
Rốt cuộc buổi gặp mặt chẳng đi đến đâu. Grisia theo lẽ thường tình trợ giúp y làm đúng nghĩa vụ của bản thân, về phần dự án - như đã nói, hắn một ngón tay cũng không đụng.
Tháng 6, thời tiết ngày một khô nóng.
Mọi người làm việc vô cùng nghiêm túc. Hầu như chỉ nghe tiếng sột soạt của văn kiện, tiếng lạch cạch của bàn phím. Tất cả cật lực chăm chỉ cày kéo kế hoạch, bởi vì trong lòng tỏ rõ dự án lần này quan trọng.
Norman thở dài. Lượng công việc càng lúc càng nhiều. Y nhìn mọi người phần vì oi bức căng thẳng mệt mỏi, lại chăm chú về hộp thư thoại trên màn hình không khỏi suốt ruột.
Cộc...cộc...
Giữa không khí trưa hè nóng rát mặt, Phil cạch cửa bước vào, mồ hôi chảy ròng ròng trước sự ngạc nhiên của tất cả nói:
"Xin lỗi, giờ em mới được nghỉ." Cậu tiến vào, đồng thời giới thiệu những người ở đằng sau mình "Năm người này, nếu anh đồng ý họ sẽ là nhân viên công ty mình."
Y mỉm cười, gật đầu "Anh đang chờ em đấy. Bàn làm việc của em ở kia. Grisia, giúp tôi dẫn họ xuống phòng."
"Vâng."
Lần này cuối cùng an tâm thở phào một hơi, nhấn vào hộp thư thoại, hồ sơ từng người vừa tới lần lượt hiển thị.
Norman đọc lướt qua dù từng đuổi việc ở công ty cũ tiềm năng của bọn họ vô cùng tốt. Nhưng hai mày bất chợt nhíu chặt, nụ cười trên môi trở nên cứng ngắc. Đọc kỹ lại một lượt, y nhận ra điểm bất thường, đem sự thoải mái vừa rồi vứt bỏ.
'Lusa, chị đến cùng muốn gì?'
Ray vẫn luôn quan sát y, đem giấu sự hồ nghi, bất an hiện giờ. Cậu quay đầu về phía Emma, nhận được cái lắc đầu ẩn ý.
Sau sự kỳ lạ ấy, Norman bắt đầu đi sớm về khuya, dành hầu hết thời gian đặt vào kế hoạch, nhiều đêm sinh hoạt đều đặn ở công ty.
"Bận đến mức này?" Ray dùng lực đạo vừa đủ xoa bóp phần bả vai căng cứng do ngồi quá lâu của y.
Norman lười trả lời cậu, toàn thân mệt mỏi dữ dội chỉ muốn chợp mắt. Trong lúc mơ màng, y cảm nhận cơ thể được bao bọc bởi lồng ngực ấm áp, mí mắt nặng trĩu triệt để nhắm lại.
Sự việc tiếp diễn như vậy hơn hai tháng. Một hôm, cô nhân viên mới thực tập không biết vì việc gì cuống quýt đến quên phép tắc mở cửa xông vào, hơi thở hổn hển nhưng không hoàn toàn che giấu được nụ cười rực rỡ của cô.
"Ngài Norman, chị Emma, anh Ray, Phil... chúng ta ký được hợp đồng rồi."
Mọi người sững sờ ngơ ngác, bất giác hiểu ra vỡ oà sung sướng. Phải biết bọn họ đã cố gắng bao nhiêu cho sự thành công lần này.
"Ăn mừng thôi."
Norman thở phào, tính vui vẻ về nhà nghỉ một giấc, nghe xong lời này ứa mồ hôi lạnh. Y đáng thương cự tuyệt trong đau khổ. Cứ vậy bị cả bọn nửa lôi nửa kéo đến nhà hàng nhậu đến quên hết trời cao đất dày. Norman bị ép uống tới khuôn mặt đỏ bừng, ngồi một góc mê man như đứa trẻ ngốc.
"Emma, Phil dậy đi."
Ray vỗ vỗ bọn họ, cả người luống cuống. Cậu lo lắng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hồng hào đáng yêu của y, suy nghĩ chốc lát, mở máy gọi hai cuộc điện thoại.
Một cho Lusa. Một cho Grisia.
Cái tên mắt kính có bệnh này, khi biết Norman dành được hợp đồng hắn liền trở mặt như chú cún cun cút nghe lệnh Norman. Hắn nói bản thân lúc gặp mặt y đã sớm phục nhưng vẫn muốn thử thách.
Ray ghét hắn. Nhưng vì tương lai ăn đậu hũ đành giao Phil, Emma cho hắn và Lusa cùng vác về nhà bởi vì sức cậu dù khỏe đến mấy cũng chỉ cõng được một người thôi.
Norman khi say đặc biệt ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy, ngây ngây ngô ngô được Ray ôm về. Cậu cởi giầy giúp y, đặt y nằm trên giường. Sau đó đi xếp giường cho Emma, Phil rồi qua căn bếp lấy nước đề phòng Norman khát.
"Sao lại ngồi dậy rồi." Ray đưa ly nước cho y.
"Khó chịu."
Giọng y khàn khàn, choáng váng lấp đầy cổ họng khô nóng bằng giọt nước mát lạnh. Ray xoa đầu Norman, xấu xa nói:
"Tớ thích cậu."
Norman lúc này đầu óc mơ màng, nghe không hiểu hừ mũi.
"Nói yêu tớ."
"Hối lộ trước đi."
Ray bật cười, lúc say vẫn rất thông minh. Chưa kịp kì kèo, Norman trực tiếp đè lên người cậu, tay thuận tiện luồn vô áo, lấy viên kẹo bóc ăn.
"Tớ yêu cậu." Y cười hắc hắc.
Cậu đưa tay gãi tai, lòng bị y gọi đến ngứa ngáy khó nhịn nói "Một lần nữa."
"Không."
"Không gọi cũng được vậy chúng ta hẹn hò?"
"Tớ yêu cậu."
Ray "....."
Norman đùa đủ nằm vật ra giường, tìm tư thế thoải mái nhanh chóng say giấc. Ray yêu chết sự đáng yêu của y, hôn chóc lên môi, đắp lên tấm chăn mỏng cho cả hai, ôm y yên lòng ngủ.
Sáng hôm sau, kỳ dị Norman tỉnh dậy rất sớm, đầu đau như búa bổ cố gắng nhớ lại những điều xảy ra hôm qua nhưng bất lực. Y để cho đôi mắt thích ứng với ánh sáng, lại nhìn người mình không mảnh vải che thân. Cánh tay chi chít dấu hôn xanh tím, mặt đen lại không nhân từ đạp cậu một phát.
"Ách."
Ray bị đau giật mình tỉnh lại. Phát hiện anh người yêu giận dữ đùng đùng bỏ đi, trong lòng vui vẻ, hành động nhanh hơn não kéo y ngồi trên đùi mình.
Lâu lắm mới có ngày nghỉ, cậu ngái ngủ áp mình vô gáy y, hít một hơi sâu, mùi hương của dầu gội thoảng nơi cánh mũi thơm dịu.
Thấy y không giãy dụa, cậu mới nói.
"Mỗi ngày vẫn luôn ở cạnh cậu nhưng đều cảm thấy không đủ."
"...."
"Tớ nhớ cậu."
"...."
"Hôm nay chúng ta hẹn hò được không?"
Nor rất dễ làm cho hết tức giận man chỉ có thể thở dài, mang theo giọng mũi đáp.
"Không phải không thể. Với cái cổ này...tớ không đi."
Cuối cùng hồi lâu sau khi Ray ngon ngọt dụ dỗ đủ kiểu cùng thề thốt mặc áo cổ cao không ai phát hiện. Norman mới cứng nhắc giật môi gật đầu.
Nói là hẹn hò nhưng cả hai đều không có bất cứ dự tính sẽ đi đâu, họ không cùng nhau nói chuyện chỉ đi bộ dạo chơi cùng nhau, cũng không biết từ bao giờ mệt mỏi mà dừng chân tại khu ghế đá này.
"Tớ đi mua nước."
"Ừ."
Norman ngồi chờ, tâm trạng trở nên buồn chán nhưng nét mặt không thay đổi ôn nhu như nước ngó nghiêng. Ánh mắt y vô tình nhìn về phía cuối con đường, mờ mờ bóng dáng cô con gái nhỏ nhắn bê chồng giấy trắng, không cẩn thận vấp ngã.
Y thấy cô sắp khóc, bèn đến gần đỡ cô, giúp cô nhặt trả những tờ giấy văng tứ tung kia.
"Cảm ơn."
Norman mỉm cười "Không có gì. Lần sau cẩn thận chút."
Cô vốn đang lúng túng, bỗng dưng được an ủi, khi thấy nụ cười dịu dàng, ân cần liền ngẩn người. Cặp má trắng hồng lại càng thêm đỏ sau lớp kính cận kia nom khả ái.
Nhưng chưa kịp để cô xin tên, y nói:
"Tôi đi trước."
Y tính đi tìm Ray, nhưng bước được quãng không xa bắt gặp cậu mày mũi tím tái. Norman đỡ cậu xuống ghế, lo lắng hỏi:
"Cậu sao thế."
"Đau bụng muốn ói."
"Tớ đưa cậu đi khám."
Ray nói "Không cần, Norman cậu giúp tớ cúi người xuống một chút."
Y giờ này hoang mang lắm rồi, đâu còn nghĩ đến sự kỳ quái bèn cúi người, không ngờ rơi vào nụ hôn sâu mãnh liệt ấm nóng.
Nắng rơi lấp ló trên chiếc ao sơmi trắng tinh, càng làm nổi bật dáng vẻ ôn hoà của y.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip