chapter 5.

về đến nhà sau bữa tiệc, lee sanghyeok chúc bố mẹ ngủ ngon rồi đi thật nhanh lên phòng. vừa đến thế giới nhỏ của mình, anh đã nằm xuống luôn vì quá mỏi chân. biết thế không theo trai trẻ đi ăn, giờ xương khớp rã rời rồi nè.

- byeol, ra đây nói chuyện.

- ơi, chim sẻ gọi đại bàng trả lời.

- son siwoo được bao nhiêu phần trăm òi?

- yêu thật lòng, 95% rồi. chỉ số an toàn, mai hành động luôn để tiến độ 3/3 luôn nhé.

- à nè, hôm nay không nhắn han wangho gì ấy, em ý có giận không nhỉ.

- yên tâm, hệ thống sắp đặt hết rùi. ổng cũng bận lắm, tầm ba mươi phút nữa mới được đi ngủ, lúc đó may ra hai người mới nhắn tin được. à nói trước, sở đi tắm rửa rồi soạn đồ, tí cậu bận lắm á.

lời hệ thống thật sự đáng tin nha. anh mới dọn dẹp và sắp được sách vở xong, cầm lên cái điện thoại một cái mà đã 23 tin nhắn. thôi thì phải lôi hai máy điện thoại ra rep hai người mà ta đều biết là ai rồi.

anh thầm biết ơn công việc xây dựng nội dung ở riot games đã giúp luyện kĩ năng đánh máy thượng thừa cho anh thế này. một bên là han wangho xin lỗi ríu rít vì sợ anh cô đơn, xin hứa khi vể bù cho anh. một bên khác là son siwoo dịu dàng nói chuyện yêu đương. hay rồi, giờ mà có thêm một anh tsundere mình nhắn gì cũng phũ phũ, nhưng vẫn nghe mùi quan tâm thì anh chính là người sướng nhất quả đất.

vậy là anh phải ở trạng thái luân phiên điện thoại đến tận 1h30 sáng liền đó, đau tay muốn xỉu luôn. không biết mấy người bắt cá nhiều tay có thấy nản không, chứ anh là mệt lử rồi đó. chúc hai người tình chưa phải người yêu ngủ ngon, rồi mùi mẫn thể hiện tình cảm xong, anh yên tâm thả mình vào giấc mộng đẹp. còn hai người 100% hảo cảm với anh thì vẫn chưa ngủ ngon được, có lẽ là vì nhớ nhung quá đó.

hôm nay son siwoo được nghỉ học, han wangho chiều mới về, thế nên lee sanghyeok yên tâm đi săn một em trai nữa. hệ thống này cũng rất support anh, hôm nay lớp anh được học thể dục chung với S-11, cũng là lớp của park jinseong.

- byeol à, hôm nay dùng kính nào cho đẹp?

- mắt mèo đi, rồi cậu dùng luôn bảo bối nữa là đảm bảo ba mươi giây câu luôn chàng trai vào túi.

thế nên anh nghe lời byeol, và uốn xoăn tóc nữa. được rồi, bắt đầu một ngày học vui vẻ thôi!

hôm nay bố mẹ anh đi làm từ sớm nên anh đành phải đi xe đạp, nhà cũng khá gần trường nên không sao hết.

nhưng mà không ngờ học sinh đạp xe đi học nhiều đến thế. khi anh đến thì chỗ đã chật ních, thật sự không tìm được một khe hở nào để len vào. chống xe đạp cạnh đó và nghĩ cách, nhưng mãi mà anh chẳng có được sáng kiến nào cả.
bỗng nhiên có một cậu học sinh đạp xe tới. sau khi đặt xe của mình ở chỗ trống còn sót tại khu S-11, cậu ấy quay sang hỏi anh:

- anh có cần giúp đỡ gì không?

khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng, vóc người cân đối, trông y hệt nam thần truyện tranh là đây ư? đã vậy còn học khối tự nhiên nữa. lee sanghyeok thấy người chuẩn gu mình đến rồi, thế nên anh e ngại gật đầu.

tác phong của em trai kia khá nhanh gọn, vừa mới nhận được sự đồng ý thôi đã dắt liền xe của anh. có vẻ như cậu là một người kiệm lời, chẳng hỏi anh thêm điều gì, chỉ nhìn bảng tên và dắt đúng vào ô A-12. sau khi làm xong việc, cậu bạn đó cũng quay đi luôn, gật đầu nhẹ với anh như một lời chào vậy.

lee sanghyeok than thở với byeol: "huhu, không biết in tư mà xin nhỉ?"

nhỏ byeol nghe thấy thế liền chê yêu lee sanghyeok một câu:

[ôi bồ ơi, mình là người (sắp) không chỉ có một mà tận ba người yêu, tém tém lại coi.]

"thì để ngắm cũng được mà, với lại còn chưa cảm ơn á, ngại quá. biết thế lúc nãy gọi với rồi mời ra căng tin rồi."

[biết đâu có phép màu nào gặp lại người ta lần thứ hai, không sao mà. bây giờ tập trung vào park jinseong đi nào.]

"aigu, cậu cứ đợi đi. tiết thể dục tui toả sáng cho mà xem."

lee sanghyeok đứng giữa bạn học tian ye và lee yechan. không biết là anh có nhầm không chứ bạn lee yechan ấy, bạn đã cố ý đụng chạm anh hẳn bốn lần rồi. cũng may có tian ye quát lại, để anh đứng sau nên anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm. cái bạn học yechan đó, mặt mũi cũng đẹp trai toả nắng mà kì kì á he. cứ như bạn meiko, vừa xinh yêu vừa biết quan tâm (bảo vệ anh khỏi chuyện bị cáo sàm sỡ) mà còn giúp anh chắn nắng nữa. "chắc là lát nữa phải mua chút quà cảm ơn người ta thôi!", lee sanghyeok nghĩ như vậy.

- sanghyeokie, cậu mau ghi lại sĩ số để nộp kìa!

- ui thật á, được rồi tớ làm ngay.

lee sanghyeok hốt hoảng ghi giấy, sau đó ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh để lên văn phòng. xui rủi thế nào dây giày lại bị bung ra, anh chạy nhanh không kiểm soát được tốc độ nên bị ngã. đôi chân trắng nõn bị xước, rỉ máu và lấm lem bụi mịn bê tông chỗ mắt cá rồi. đã thế thời tiết này còn sắp vào đông, gió lạnh làm cho vết thương càng thêm xót. anh định gắng gượng đứng lên thì một bàn tay giơ ra, giọng nói trầm ấm cất lên:

- anh ổn chứ?

lee sanghyeok ngước mắt nhìn người trước mặt, anh há hốc: "ôi tôi yêu nhân duyên diệu kỳ.", sau đó lướt tới bảng tên của người ta lại càng sốc nữa. nhưng anh cũng cố kìm nén cảm xúc trong lòng, mượn bàn tay ấm áp mà đứng dậy.

park jinseong đỡ anh dậy, rồi dìu anh tới chỗ ghế đá gần đó. trùng hợp thế nào trên tay cậu cũng cầm một hộp sơ cứu, vì lớp cậu vừa nãy có một bạn chơi đá bóng mà bị ngã. đang đem đồ cất vào phòng y tế thì gặp người này. cầm mắt cá chân bị thương lên, cậu thuần thục sát trùng sạch sẽ, rồi băng lại bằng băng cá nhân để bảo vệ.

lee sanghyeok không biết là mình công lược cậu bạn này hay mình đổ luôn người ta nữa. anh cũng nhớ lời nhỏ byeol nói, nhanh chóng bắt cơ hội tán tỉnh người ta:

- cảm ơn em nhiều nhé. chút nữa em xuống căng tin không, anh mời em chút gì coi như quà cảm ơn nha?

park jinseong nhìn người đàn anh trước mặt, giờ này cậu mới để ý: "người này có gương mặt đáng yêu ghê.", vì mỗi lần anh cười thì hai bên má sẽ căng ra, trông rất giống má thỏ tròn tròn. dù là một người được nhận xét là lạnh lùng, nhưng thực lòng thì park jinseong rất thích những thứ đáng yêu. thế nên không có lý gì để cậu từ chối người này cả, vừa dễ cưng cũng tốt tính nữa.

hai người cùng đến phòng y tế và văn phòng trước, sau đó ghé qua căng tin. lee sanghyeok cứ nghĩ cậu sẽ mua nước tăng lực hay đồ ăn gì để bổ sung chứ, ai ngờ lại chỉ là một chai nước lọc. khi hỏi cậu, anh bất ngờ nhận được một lý do...vô cùng thuyết phục:

- để bảo vệ sức khoẻ ạ.

cậu thật sự tĩnh lặng vô cùng, gần như mọi chủ đề anh bắt chuyện với cậu đều đi vào ngõ cụt, thật sự thấy nản luôn ý. đã thế anh còn không được thấy chỉ số hảo cảm nữa.

giá mà lee sanghyeok biết được cảm xúc lúc này của park jinseong nhỉ. thật sự thì trái tim cậu đang rung động liên hồi vì lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi với người xinh yêu, dịu ngoan như thế sau bao năm làm bạn với máy tính, tài liệu và hồ sơ kinh doanh. không hiểu sao mỗi lần nhìn vào mắt anh, cậu cứ cảm thấy như bị kẹt trong đó, nhấn chìm trong khát khao được yêu thương, che chở cho anh. có lẽ chỉ cần vài lần tiếp xúc nữa thôi, park jinseong sẽ thực sự yêu say đắm lee sanghyeok mất rồi.

cả hai người cùng về lại sân thể dục, cũng may là cô giáo quản lý hai lớp đang đi lấy bóng nên park jinseong và lee sanghyeok trót lọt vượt qua.

khi mà lee sanghyeok vừa mới tung tăng về lớp thì anh đã phải đứng khựng lại. đột nhiên byeol nói với anh:

[lee sanghyeok, không ổn rồi. một thế lực virus xâm phạm vào máy chủ, có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm đó. mau, mau đi về phía đông người hơn một chút. nếu không sẽ gặp nguy. chạy đi thôi.]

chỉ là byeol vừa dứt lời thì một nhóm học sinh với đồng phục trường khác - là trường cũ của nguyên chủ, từ sân sau bước ra, "mai phục" xung quanh chỗ anh đang đứng. một tên trong số đó nhảy ra, chạy lại vuốt má anh:

- chào bé nha. mới đi có ba ngày mà tụi này đã nhớ bé lắm rồi đó.

- các...các cậu tại sao lại có mặt ở đây?

tên thủ lĩnh của nhóm bước tới gần hơn, nạt nộ lee sanghyeok:

- ha, cái trường này coi bộ cũng bình thường mà. tao chỉ cần đánh ngất thằng cha bảo vệ phòng, ném tiền cho đám bảo vệ túc trực xung quanh để tắt đống hệ thống camera an ninh là xong. hơn nữa, mày cũng biết bố tao là ai rồi mà.

từng thằng một bắt đầu tiến lên đụng chạm cơ thể anh:

- thế mà cưng cả gan bỏ trốn đấy, không nghĩ là bọn này chỉ cần nhấc cái móng tay cũng thấy cưng à.

- cưng đi mà chả nói lời nào với bọn này.

- hay là nay anh nâng cấp luôn cho cưng chừa nhé?

lee sanghyeok bắt đầu hoảng rồi, anh gào lên. nhưng rất tiếc, đây là sân sau của trường, và đang là tiết thứ hai nên chẳng có người nào qua lại cả. anh bật khóc vì quá sợ khi tứ phía bị bao vây.

chúng nó cậy đông hiếp yếu, bắt đầu mang ra những dụng cụ ngày xưa đã tra tấn nguyên chủ. chân tay anh đều bị dây thừng trói chặt.

___________________________________________

lee sanghyeok đã hoàn toàn mất nhận thức sau khi bị đánh liên tiếp vào bụng rồi. ngay khi bọn nó chuẩn bị làm những hành động đồi bại, bác bảo vệ trưởng cùng với park jinseong đã chạy thật nhanh đến:

- bọn khốn nạn kia, bỏ tay ra.

chưa để bọn nó kịp chuẩn bị, cảnh sát cũng đã lao đến và tóm cổ từng thằng một.

park jinseong nhanh chóng chạy ra chỗ gốc cây nơi anh bị trói, cấp tốc mang người chạy đi.

___________________________________________

lee sanghyeok xụi lơ, thầm cảm ơn ông trời vì được cứu giúp kịp thời. cảm giác khi nãy...chân thực đến nỗi anh còn thấy ám ảnh. có lẽ nguyên chủ đã chịu quá nhiều tổn thương rồi. bỗng dưng anh thấy hai mắt mình mờ đi, và dần dần lịm vào một giấc ngủ lúc nào không hay.

trong cơn mê man, anh thấy một bóng người hốt hoảng lay người anh dậy, rồi bế anh lên chạy thật nhanh vào phòng y tế.

[...]

lee sanghyeok tỉnh dậy, cả người đau đến phát khóc. cũng may là byeol có thể giúp anh làm dịu cơn đau và chữa thương tức thì, chứ nếu không nhiêu đây đã đủ để anh không thể nhấc nổi mí mắt rồi.

đột nhiên anh thấy vai mình nặng hơn thường ngày, hé mắt nhìn thì nhận ra cậu dựa vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng nói một câu:

- em thích anh, một chút thôi.

lee sanghyeok mở to tròng mắt, anh cứ nghĩ, cứ nghĩ rằng mình sẽ không là gì trong mắt một park jinseong lạnh như băng. nhưng cậu đã bày tỏ lòng mình rồi, cớ gì mà anh không nhận chứ. anh túm lấy cổ áo của người bé tuổi hơn, mạnh mẽ đặt lên đó một cái hôn.

"quái lạ, sao thằng nhóc này không hôn lại ta.", lee sanghyeok nghĩ. 

park jinseong thì vẫn đang chết lặng trước hành động vừa rồi, cậu cứ hết nhìn anh rồi lại quay sang nhìn mình.

- em...anh...là anh...anh cũng thích...

- òm, anh cũng thấy thích em á.

sau màn thổ lộ để kéo hai trái tim về cạnh nhau, lee sanghyeok và park jinseong ngồi ôm nhau trên chiếc giường chật hẹp của bệnh xá. park jinseong chỉ dám ôm hờ, khẽ hỏi han anh:

- anh còn đau lắm không? để em tìm thuốc giảm đau cho nhé.

- anh không sao mà, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.

___________________________________________

park jinseong vuốt nhẹ mái tóc người thương, hôn lên những vết xước nhỏ trên làn da trắng. còn lee sanghyeok thì tận hưởng cảm giác được cậu yêu chiều. hai người đã kể cho nhau về gia đình, chuyện học tập, và...cả bạn bè nữa:

- khi nào em sẽ đưa anh đi chơi cùng với tụi nó nha, han wangho với son siwoo cũng khoe tụi nó có người thương rồi. em cũng không muốn kém cạnh đâu.

đến đây thì lee sanghyeok xám mặt. hay rồi, giờ mà cậu biết anh là người đang mập mờ cùng với cả ba thì sẽ...thú vị lắm ha.

và ông trời như rất quý anh vậy, ông đã để cho cả ba chàng trai gặp nhau luôn khi han wangho và son siwoo, không hiểu vì cớ gì lại vào phòng y tế lúc này.

tám mắt trân trân nhìn nhau, han wangho đã khóc rất to. người ta thường nói người dịu dàng lúc tức giận lên sẽ sợ lắm, và son siwoo không ngoại lệ - cậu nói câu nào như muốn thét ra lửa câu đó, thật sự như muốn thiêu rụi anh luôn. còn park jinseong, khỏi phải nói, nhìn anh với rét run như băng tuyết. anh đành phải giải thích ngọn nguồn, từ chuyện xuyên không tới đây cho tới nhiệm vụ phải công lược một lúc cả ba.

nghe xong, dù không tin lắm nhưng mà cả ba đứa đều chung một nỗi lo. đó là chúng sợ rằng, một ngày anh sẽ biến mất khỏi vòng tay của chúng.

anh sẽ không ở cùng với chúng em lâu nữa ư? - han wangho mếu máo nói

em không cho phép anh rời đi đâu! - son siwoo lườm anh cháy mặt

phải có cách để giữ lại anh trong đêm đó chứ? - người chăm đèn sách park jinseong đang cố gắng tìm kiếm mọi cách để anh được ở lại "thế giới nostalgia" này mà anh kể.

nhìn ba người, mắt anh rưng rưng. cảm nhận được ba chàng trai khôi ngô tuấn tú lo lắng cho anh, trong lòng lee sanghyeok cảm thấy tim mình chững lại một nhịp rồi. nhưng đồng thời cũng buồn bã không thôi, anh tự hỏi: "han wangho, son siwoo, park jinseong, khi anh quay về hiện tại, làm sao để anh thôi nhớ nhung về đoạn tình cảm này đây..."

sau đó anh cố gắng bình tĩnh, kìm nén để nói một lời từ tận sâu thẳm trái tim: 

- giờ chúng mình là người yêu chính thức rồi nhé, vui lên đi mà.

 
cả ba cậu trai cùng nhìn nhau, cũng chỉ nhắc đến truyện vui trước mắt.

hai ngày kế tiếp là thứ bảy và chủ nhật, thế nên họ được nghỉ học. cả ba đã cùng nhau đến hai công viên giải trí (theo ý nguyện được chơi cưỡi ngựa của lee sanghyeok và muốn trêu trọc người nào đó sợ tàu lượn siêu tốc).

ngày thứ hai đầu tuần, dự tính cũng là ngày cuối cùng anh ở thế giới này. anh đã cùng nhỏ byeol mua tặng mỗi người một món quà. tận tay đưa họ "vật định tình", anh đã oà khóc. han wangho, son siwoo, park jinseong xót xa không thôi.

[...]


tỉnh dậy ở trên giường bệnh, trong không gian trắng tinh lại đầy mùi thuốc khử trùng, lee sanghyeok thầm nghĩ:

 "có lẽ mindongie hoặc là cún yêu đã đưa mình vào đây rồi." 

bất chợt, giọt nước mắt lăn trên má anh.

"ba đứa hãy sống thật tốt nhé, anh sẽ nhớ năm ngày qua nhiều lắm."


                                                                           the end. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip