Chương 4 Gặp lại
Vài năm trước, cũng vì lý do tương tự mà nhóm của Josh đã đảm nhận làm vệ sĩ cho Chase. Vào thời điểm đó, không may là Gamma phụ trách vị trí vệ sĩ đã bị biến đổi. Kết quả là cả đoàn phải xin nghỉ khẩn cấp, do hệ thống nhân viên cảnh vệ có chỗ trống nên tạm thời đội của anh đã bị đưa vào.
Lần này có vẻ không khác lắm. Anh tự hỏi liệu họ có thể tìm được một đội thay thế trong vòng ba tháng hay không. Mark mở lời như thể mọi người đều có cùng suy nghĩ.
“Vậy thì, bọn tôi chỉ cần làm trong 6 tháng là được đúng không? Nếu bên các anh nói được một câu chắc chắn thì bọn tôi sẽ an tâm hơn nhiều lắm”
“Đúng vậy… sẽ chỉ cần các anh hỗ trợ trong khoảng thời gian đó thôi, chắc là như thế. “
Người đội trưởng gật đầu một cái để lại cả đống nghi hoặc không biết rằng có chắn chắn hay là không. Trong khi đi theo trưởng nhóm, đám người đó thỉnh thoảng vẫn dáo dác nhìn xung quanh. Mỗi người bọn họ sẽ phải xem xét trước những nơi mà họ cần tuần tra trong tương lai. Những vị trí đặc biệt cần lưu ý hoặc những nơi có khả năng có người có thể ẩn nấp, nơi họ có thể đảm bảo tầm nhìn của mình một cách bao quát nhất, và tính toán hướng xem họ sẽ đi đường nào nếu ai đó lẻn vào?
Ngay lúc đó, một người phụ nữ bắt gặp ánh mắt của Josh, cô nhẹ nhàng chào anh. Cô ấy là thành viên của đội an ninh chuẩn bị rời đi, cái cách cô ấy đi ngang qua khi đang bận nói chuyện với các thành viên khác trong nhóm có vẻ rất mất kiên nhẫn.
Có lẽ tất cả họ sẽ rời khỏi đây trước buổi chiều. Các thành viên của đội đó luôn đeo trên mình vẻ mặt muốn rời khỏi đây ngay lập tức, ai cũng vậy, không có ngoại lệ.
A.
Tôi có thể cảm nhận được mùi hương ngọt ngào quanh quẩn nơi chóp mũi. Giống như Josh không phải là người duy nhất cảm thấy điều đó, anh có thể thấy các thành viên trong nhóm đều đồng loạt rùng mình dù ở các nơi. Trưởng nhóm Gamma vẫn dửng dưng bước đi, nhưng những người khác đều đã bị kích động.
“Chết tiệt.”
Isaac làu bàu chửi thề. Ngoại trừ Mark là Beta và Josh là Omega, tất cả người còn lại đều là Alpha. Tuy nhiên, sự cám dỗ của hương thơm này đủ mạnh để gây kích thích cho cả các thành viên Alpha nữa.
“Josh, sao thế?”
Isaac hỏi, dường như anh đã nhận ra điều gì đó không ổn. Josh vội vàng trả lời.
“Không có gì đâu, chắc tại tôi thấy hơi lo lắng.”
‘Mình đã uống thuốc ức chế chưa nhỉ?Anh hầu như không nhớ nổi qua kí ức mờ mịt của mình. Lý do Josh giấu kín danh tính của mình giữa các thành viên này và có thể thân thiết cho đến nay là do mùi tin tức tố của bản thân anh rất yếu, và có lẽ vì thế, anh không bị ảnh hưởng nhiều bởi chất dẫn dụ của các Alpha. Đặc biệt là kể từ khi dấu ấn kia được in lên cơ thể. Trước và sau đó, Josh không cảm thấy khó chịu miễn là anh chú ý đến chu kỳ phát tình.
Tất nhiên, đó là cho đến khi Josh tiếp xúc với chất dẫn dụ của người khắc dấu ấn lên cơ thể của anh.
“Toàn bộ của anh đều thuộc về tôi.”
Josh lần đầu tiên nhận ra ý nghĩa của những từ đó. Anh thậm chí không thể nhớ được người đã nói điều đó khi nào, anh thấy thật nực cười khi hắn ta có thể tự huyễn hoặc bản thân anh như thế.
Nếu bị ảnh hưởng bởi những thứ vậy thì chỉ đơn giản là điều chỉnh cơ thể của bản thân và bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc, muốn như vậy thì sẽ phải uống gấp đôi, không, gấp ba lần lượng thuốc thông thường. Vì dấu ấn, Josh bị ảnh hưởng bởi người đàn ông đó mạnh mẽ hơn những người khác gấp nhiều lần. Anh biết rõ điều đó, nhưng anh không hề nghĩ rằng lại bị nó ảnh hưởng tới mức này.
Khi anh đang cố gắng khống chế cơn chóng mặt, Trưởng nhóm đi trước dường như nghĩ ra điều gì đó.
“Đây là kẹo mà chúng tôi hay ăn, nó sẽ làm loãng tin tức tố tích tụ trong cơ thể, tôi rất thích vừa ăn vừa làm việc. Chúng tôi không rõ lắm nhưng họ nói là kẹo này có mùi nồng nặc đến nỗi không thể ngửi thấy mùi tin tức tố nữa”
Mọi người lần lượt nhặt lấy từng viên kẹo nằm trong lòng bàn tay của trưởng nhóm. Josh nhét cả ba viên vào miệng cùng một lúc. Anh dường như muốn nhai luôn cả lớp vỏ bọc bên ngoài của chúng.
' “A, cay quá…. ”
Trưởng nhóm tính nói cho họ biết nhưng đã quá muộn. Đột nhiên, chóp mũi anh giật giật và mắt bắt đầu ánh lên, nước mắt trào ra. Henry nhìn lại khi anh ho liên tục rồi tặc lưỡi.
“Cậu làm gì thế? .”
Isaac đang đi bên cạnh anh cũng hoảng sợ thốt lên, “Cậu có sao không đấy?”. Josh khó khăn gật đầu. Cảm giác trong miệng gần như biến mất, nhưng nhờ đó, đầu óc anh đã thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Khi đang tìm kiếm xung quanh ngôi nhà theo hướng dẫn của trưởng nhóm, đột nhiên anh nhận được một cuộc gọi đến từ bộ đàm. Sau khi trả lời ngắn gọn báo cáo được gửi qua tai nghe, anh quay đầu lại.
“Ngài Miller sẽ đến sớm thôi. Mọi người đi đi ”.
Tất cả mọi người đều trở lên khẩn trương, mau chóng di chuyển theo sau anh ta. Cuối cùng anh sẽ gặp được người đàn ông đó. Đó là do tim anh đập khủng khiếp như thế này, chứ không phải chỉ vì những bước đi dồn dập của bản thân. Josh hơi choáng váng. Liệu người đàn ông đó có nhớ anh không? Hắn đã thay đổi như thế nào, hay vẫn như trước kia?
Anh sẽ cảm thấy thế nào nếu gặp lại hắn ta?
Khi Josh đi ngang qua khu vườn rộng lớn, cánh cổng sắt anh nhìn thấy ở đằng xa từ từ mở ra với một âm thanh nặng nề. Sau đó, một chiếc Sedan mới xuất hiện.
Trong chiếc xe đó.
Anh vô tình nuốt khan một ngụm. Đột nhiên chiếc Sedan dừng lại. Mọi người khó hiểu và nhanh chóng tiến lại gần, đó là lúc anh biết được lý do tại sao.
“Là đám phóng viên!”Khi Mark lẩm bẩm như tự nói với bản thân thì anh đã chuyển tốc độ sang chạy, cánh cửa của chiếc Sedan mở ra. Người đàn ông tóc vàng sáng từ từ đứng dậy.
‘A…’
Trong một khoảnh khắc, cảm giác như cả thế giới bỗng nhiên dừng lại. Một khoảnh khắc như dài vô tận, chỉ vài giây thôi nhưng Josh dường như đã quên cả hít thở.
Điều đầu tiên đập vào mắt anh là một màu xanh lạnh ngắt. Còn hơn cả bầu trời kia, nó gợi nhớ tới bờ biển xanh trong lành, một thế giới mới tràn ngập màu xanh mát mà có hắn ta ở trong đó.
Anh thậm chí không thể tưởng tượng được hắn ta có thể mặc một bộ đồ mang màu như thế, và thậm chí anh chưa bao giờ nghĩ rằng cái màu đó sẽ phù hợp với ai đó, nhưng hắn ta đã làm được tất cả. Nếu không phải vì bản thân không thể mặc được mấy thứ đồ màu xanh thì anh thật cũng muốn mặc thử nó.
Mái tóc vàng tự nhiên được chải gọn gàng, chân tay thẳng tắp và đôi môi lạnh lùng đang mím chặt.
Anh ta có làn da trắng đặc biệt, lẽ ra người như vậy sẽ trông ngây thơ và trong sáng như một thiên thần, nhưng ngược lại, hắn ta đem lại một cảm giác kỳ lạ, như thể hắn đang nắm lấy một góc của trái tim người khác bằng cách thô bạo vậy.
Nguyên nhân có lẽ là vì ánh mắt sắc lạnh kia. Đôi mắt có vẻ như đang nhìn thứ gì đó, nhưng thực ra là không nhìn thứ gì cả. Đôi mắt màu tím trống rỗng vô hồn.
Với đôi mắt đó, hắn ta chậm rãi nhìn xung quanh. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hắn như chạm nhau với Josh, nhưng dĩ nhiên anh đã nhầm. Ánh mắt vô định nhanh chóng quay sang chỗ khác khiến Josh không khỏi thất vọng.
Sau đó, khuôn mặt anh đầy vẻ chán nản, phủi phủi mái tóc rối bù của mình. Khi ngẩng đầu lên, Josh nhận thấy một điếu thuốc giữa đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của hắn ta, Chase đưa tay vuốt tóc rồi cầm lấy điếu thuốc.
Những chiếc móng vuông vức được cắt tỉa cẩn thận trên những ngón tay thon dài đã lọt vào tầm nhìn của Josh. Trong chốc lát, một ngọn lửa đỏ như bốc lên, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay hắn ta nghiêng sang một bên. Thân thể trắng mút thon dài chưa được mấy lần hút của điếu thuốc đã thoát khỏi ngón tay kia mà lao thẳng xuống dưới.
Mắt Chase dán chặt vào một chỗ trong chốc lát. Đột nhiên hắn ta nheo mắt lại.
“Cậu Miller.”
Khi người đứng đầu đội an ninh cũ chạy đến gần hắn ta định nói điều gì đó, đột nhiên một âm thanh sắc bén của cửa vang lên liên tiếp. Mọi người ngơ ngác dừng lại, rồi đột nhiên Chase cười nhạt. Trong một khoảnh khắc, Josh có cảm giác như trái tim anh như lạnh dần.
Ngay sau đó anh ta lại tiếp tục, mọi người đều nín thở và tập trung ánh mắt vào Chase. Cơ thể của hắn ta với những đường cong mềm mại, di chuyển uyển chuyển và nhẹ nhàng như thể đang bơi trong không khí. Anh chỉ nhìn thẳng vào một người duy nhất, như thể không buồn quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Khi anh đang say mê nhìn chằm chằm vào hắn, bàn tay duyên dáng của Chase đột ngột luồn vào trong chiếc áo khoác của bộ vest rồi lôi ra một thứ gì đó.Josh không phải là người duy nhất nhận ra rằng đó là khẩu Desert Eagle yêu thích của Chase Miller.
“Đồ ngốc, tránh ra!”
Mark gấp gáp hét lên, người vệ sĩ cũ cũng chạy theo la hét, Chase giơ tay ra.
Chỉ trong một khoảnh khắc anh cảm giác bản thân gần như mất trí. Hắn ta sải từng bước lớn nhưng không chạy, chĩa thẳng súng về phía người đàn ông đang chụp ảnh hắn ta kia.
Là dòng máu thuần chủng được sinh ra giữa một Alpha trội và một Omega trội, do đó, anh em nhà Miller tất cả đều là Alpha trội, họ được so sánh với các loài động vật khác nhau và gọi nhau bằng biệt danh. Trong số đó, người con cả, một luật sư, giống cha mình nhất, được gọi là Baeksa (Bạch Xà) giống như cha mình.
Và biệt danh của người con thứ ba là …… .
Đoàng!
‘Tên điên này.’
Mấy tên săn ảnh loạng choạng ngã rạp ra đất do tiếng súng lớn. Những mảnh vỡ của máy ảnh và máu đỏ bắn ra tứ phía đập vào mắt, Chase không dừng lại ở đó. Suy nghĩ một lúc, hắn ngồi xuống, cái tên mặt trắng bệch kia vội vàng lui hông về phía sau, hắn lại chĩa súng một lần nữa.
Khi gặp lại con chó điên Miller, Josh nhận ra từ sâu thẳm trong từng khớp xương của mình, người đàn ông này không hề thay đổi một chút nào dù bao năm đã trôi qua.
“Mấy người nhìn cái gì, mau ngăn anh ta lại”
“Cậu Miller, dừng lại!”
“Thằng khốn, mau cút ra!”
“Chờ đã, anh đang làm gì vậy, dừng Miller lại!”
Mọi người đều không tin nổi và hét lên, xung quanh biến thành một mớ hỗn độn. ‘Cái đéo gì thế này.;
Josh nuốt lại lời nói thô tục rồi chạy như điên. Không có gì thay đổi kể từ đó đến nay. Trong khi đứng bảo vệ người đàn ông đã dùng khẩu đại bàng sa mạc bắn bằng một tay, họ phải làm mọi thứ trong khả năng của mình để bảo vệ cả các thường dân khỏi tên khốn đó nữa.
Lần này cũng vậy. Không phải Chase C.Miller, người mà bọn họ phải cứu lúc này là những tay săn ảnh kia kìa.
Đoàng!
“ Ư a!”
Một tiếng súng khác vang lên và Josh hét lớn. Thật may là anh đã dùng bản thân mình nhảy ra và giật lấy khẩu súng lục từ Chase, nhưng anh đã bị bỏng do nắm vào nòng súng nóng bỏng kia.
Tiếng hét gấp gáp của Isaac vang lên từ phía sau Josh, người vừa ném khẩu súng lục đi.
“Josh! Trời ơi, cậu có sao không? ”
Issac nhanh chóng vỗ đôi tay nóng rực của anh. Đột nhiên, một đội nhân viên bảo vệ bao vây Chase và cố gắng làm anh ta bớt nóng. Nhờ đó, mùi tức tố kích thích của hắn ta đã trộn lẫn với các mùi hương khác và bị xáo trộn, đó là điều may mắn cho Josh.
“Ư aa, áaa”
Đám thợ săn ảnh ngồi bệt dưới sàn và khóc lóc thảm thiết, sàn nhà ướt đẫm nước tiểu, có người đầu chảy máu vì một viên đạn bắn trượt, quần thì ướt đẫm. Josh phát cáu khi nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành lại đang run rẩy và khóc như thể anh ta bị thần kinh mất trí như vậy. Không chịu nổi cơn đau, anh siết chặt cổ tay và nhìn xuống đám thợ săn ảnh.
“Các người còn đang làm gì đấy? Còn không mau đi nhanh đi.”
Giọng nói dõng dạc cất lên, vì rõ ràng càng nhìn người đàn ông trước mắt càng thì Chase càng phát điên. Lúc này, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy âm thanh bị đánh của những người vệ sĩ đang đứng bảo vệ phía sau.Nếu anh ta dám chụp ảnh đời tư của Chase C.Miller, rõ ràng anh ta có lẽ là một kẻ mới vào nghề, không biết gì về thế giới, hoặc một tên ngốc đến mức liều mạng vì bị đồng tiền làm cho mờ mắt.
Chase luôn nằm trong danh sách nên tránh xa của các tay săn ảnh kì cựu, kể từ khi những tay săn ảnh độc ác chuyên chụp ảnh khỏa thân của các ngôi sao bị bắt gặp khi cố gắng chụp ảnh Chase C.Miller, sau đó họ đã phải nằm trên giường trong suốt quãng đời còn lại. Tất nhiên, Chase chưa bao giờ phải trả giá cho những việc làm ấy cả. Thay vào đó là những lời nói khẳng định bản thân mình luôn đúng lại được nói ra trước công chúng, và những người thích quan tâm đến đời tư của ngôi sao lại bắt đầu xì xào bàn tán về nó.
Dù tính mạng đang bị đe dọa, người đàn ông vẫn run rẩy và không thể cử động. Bực bội và khó chịu, Josh túm cổ mắng mỏ.
“Không nghe thấy à? Tôi nói cút ngay lập tức!”
Đám thợ săn ảnh mau chóng đứng dậy rồi bò ra khỏi căn nhà. Anh vô tình nghiến răng, bây giờ người đàn ông đó chắc hẳn đã học được một chút về thế giới khốc liệt này rồi.
Ít nhất thì anh ta cũng đã học được một bài học về việc không nên đụng vào Chase C. Miller.
Cách đó không xa, một chiếc camera vỡ vụn nằm lăn lóc trên sàn. Đó là cái giá phải trả của việc cứu một mạng người, và chiếc máy ảnh đó như là một vật thế mạng vậy. Josh nghĩ.
Anh liếc nhìn kết cục tồi tệ của những chiếc máy ảnh xịn sò có giá lên đến hàng chục nghìn đô la kia, cảm giác sợ hãi người đàn ông ấy đột nhiên chậm rãi quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip