Chương 8

Chỉ trừ việc cửa thịt mềm nhũn, gần như không khép lại được.

Lâu Nhạn Thanh sau khi đặt Nguyễn Kiều xuống cũng không lập tức rời đi.

Hắn đứng một lát, bỗng nhiên cong ngón tay, cách quần ngủ của Nguyễn Kiều, vuốt ve phần lồn đầy đặn, trắng tuyết đó.

Ngón tay theo môi lồn trên dưới chuyển động, rất nhanh liền chạm được hột le.

Cách lớp vải, Lâu Nhạn Thanh kẹp hột le giữa ngón trỏ và ngón giữa, xoa bóp, vuốt ve, xoay tròn trêu chọc.

Rất nhanh, nước dâm trong suốt liền theo đường đi không khép lại được mà chảy ra.

Ngày hôm sau, khi Nguyễn Kiều rời giường, lập tức cảm thấy hạ thân mình có chút dính nhớp.

Cậu cúi xuống nhìn thoáng qua, Lâu Nhạn Thanh vậy mà thật sự ngủ thành thật trên sàn nhà, nhắm mắt lại, vẫn chưa tỉnh.

Lâu Nhạn Thanh đương nhiên là đã tỉnh rồi.

Nghe thấy Nguyễn Kiều sột soạt mặc quần áo, hắn cũng không nhúc nhích.

Chỉ là bỗng nhiên, Lâu Nhạn Thanh cảm thấy có thứ gì đó che khuất ánh sáng trước mắt.

Hắn mở mắt ra, thấy một đôi chân trắng tuyết, thon dài.

Từ góc độ nằm mà nhìn, đường cong bắp chân cũng thật mượt mà và xinh đẹp.

Nguyễn Kiều bước qua Lâu Nhạn Thanh, chính vươn tay đi lấy chiếc quần yếm trên giá áo bên cạnh.

Nguyễn Kiều lười biếng, không đi đường vòng.

Cho nên Lâu Nhạn Thanh vừa mở mắt ra, liền thấy dưới chiếc áo ngủ rộng thùng thình của Nguyễn Kiều là thân thể trần truồng.

Vì tư thế, thậm chí có thể thấy, đáy chiếc quần lót trắng tinh có vệt ướt rõ ràng.

Dán vào lồn, ngay cả hai vệt hồng nhạt thấm ra cũng thấy được.

Nguyễn Kiều hôm nay cũng tính toán đi ra ngoài chơi.

Cậu mặc vào bộ quần áo này trông rất trẻ con, hơn nữa cậu vốn dĩ lại trắng, thoạt nhìn cứ như một cậu bé.

Quần đùi có dây đeo màu đen thắt eo, áo khoác vest ngắn màu đen, áo sơ mi trắng có ren trang trí ở cổ áo và tay áo —— thậm chí còn phối hợp một chiếc nơ bướm viền đen nhỏ.

Tất cả những thứ này đều làm Nguyễn Kiều thoạt nhìn giống một tiểu vương tử xinh đẹp.

Ngoài ra còn có kẹp chân và vớ trắng quá đầu gối, cùng với một đôi giày da nhỏ màu đen.

Nguyễn Kiều cầm kẹp chân trên tay, loay hoay một lát, phát hiện mình không hiểu rõ thứ này.

[Hệ thống:] Không phải như vậy, ngươi nắm hai bên, tách ra trên dưới.

Nguyễn Kiều nghiêng đầu, một bên nghe hệ thống dạy cậu, một bên làm theo.

Cậu thậm chí không phát hiện Lâu Nhạn Thanh đang nằm trên mặt đất đã mở hai mắt, chính an tĩnh không tiếng động mà nhìn cậu.

Nguyễn Kiều làm không quá thuận lợi, loay hoay vài lần, cuối cùng cũng tách được kẹp chân ra.

Cậu nhéo hai bên dây lưng, nghiêm túc mà vòng qua đùi mình.

Khi cài nút, bắp đùi trắng nõn hơi bị kẹp chân ép vào, từ hai bên tạo thành một đường cong rất mê người, rất đáng yêu, cũng rất có da thịt.

Nguyễn Kiều mặc chậm, ngón tay thon dài dẫn theo chiếc dây đeo vớ trắng hướng lên trên, sau đó cố sức mà dùng kẹp chân kẹp lấy.

Có mấy lần không kẹp ổn, vì thế liền không thể không làm lại từ đầu.

Cậu làm như vậy thời điểm, Lâu Nhạn Thanh một bên nhìn động tác trên đùi cậu, bên kia…… Lại nhịn không được phân tâm đi xem mặt Nguyễn Kiều.

Lông mi rủ xuống, nghiêm túc mà nhìn động tác đầu ngón tay mình, trong ánh mắt mang theo một chút ảo não, cánh môi mềm mại như nụ hoa mím thành một đường thẳng tắp.

Lâu Nhạn Thanh cảm thấy trong cổ họng có chút ngứa ngáy.

Hắn mạnh mẽ ngăn chặn loại cảm giác này, nhưng chút ngứa này cứ như vậy không chịu bỏ qua mà gãi yết hầu hắn, giống như móng vuốt mèo con mà trêu chọc yết hầu hắn.

Thật sự có chút khó có thể chịu đựng, yết hầu hắn bị buộc trên dưới hoạt động một chút, ánh mắt nhạt nhẽo trong mắt, lại vẫn cứ phản chiếu ra đùi Nguyễn Kiều thon dài mượt mà, cùng khuôn mặt nhỏ nhắn được tô điểm thêm bởi mái tóc rũ xuống.

Nguyễn Kiều bắt đầu đi đôi giày da nhỏ màu đen đó.

Chân dẫm vào, nhấc lên một cái, liền thành công dùng mũi chân móc lấy giày.

Đại khái là vớ có đai bó chặt, hoặc là vốn dĩ có chút trong suốt.

Dưới lớp vớ trắng mỏng manh, mềm mại đó, là gót chân màu hồng nhạt.

Nguyễn Kiều ngón tay móc lấy gót, nhắc lên trên, lòng bàn chân lại dẫm xuống.

Giày da cứ như vậy mặc xong rồi.

Cuối cùng mặc xong, Nguyễn Kiều đứng dậy, dùng sức dậm dậm chân.

Cậu cảm thấy hẳn là không có gì vấn đề, tiếp theo có thể ra cửa, đi tham gia trò chơi hôm nay.

Một đám công tử nhà giàu chọn một tòa lâu đài trang viên, tính toán ở bên trong ăn nhậu chơi bời cả ngày.

Tiền thuê lâu đài đương nhiên không thấp, mà người đứng ra trả tiền, chính là Nguyễn Kiều.

Cậu rất phá của, mắt cũng không chớp, liền đem thẻ phụ lấy ra để quẹt.

Hôm nay đương nhiên muốn chơi chút gì đó khác biệt, bọn họ tính toán chơi "trốn tìm" trong lâu đài, đương nhiên, là loại có chút hương vị nhập vai, phụ trách bắt người là ma cà rồng và người sói, cùng với phụ trách trốn tránh là con người.

Nguyễn Kiều vận khí không tốt, bốc thăm trúng con người, nhưng dù sao cũng chỉ là trò chơi do đám công tử nhà giàu bày ra, cũng không phải thật, mục đích chính, vẫn là ăn chơi thôi.

Nguyễn Kiều hôm nay thật ra không quá muốn ra ngoài.

Cậu cảm thấy phía dưới có chút không thoải mái……

Có chút bủn rủn, còn có chút tê tê.

Nguyễn Kiều đem chuyện này nói cho hệ thống, cậu hiển nhiên không cảm thấy nói thẳng ra có gì không đúng.

Hệ thống không sửa lại cậu, chỉ là khi thấy cậu thay quần lót, đưa ra một lời giải thích rất hợp lý trong điều kiện này.

[Hệ thống:] Hôm nay, so với trước kia ướt rất nhiều.

[Hệ thống:] Có thể là do em nằm mơ, khi ngủ, chỗ đó tự mình tiết ra.

Hệ thống đã từng thử qua, bên trong Nguyễn Kiều rất mềm, lại rất thoải mái, còn rất biết kẹp.

Có đôi khi quả thực quá mức linh hoạt, khi chưa bị xâm nhập, đều sẽ tự cọ xát, các vách thịt bên trong đè ép và cọ xát lẫn nhau.

[Hệ thống:] Chỉ số cơ thể của em đã được điều chỉnh lại một chút, tạm thời sẽ không tái phát bệnh mê trai, chứng nghiện tinh cũng đã được giải quyết.

[Hệ thống:] Hãy làm nhiệm vụ thật tốt, đừng gây thêm rắc rối.

Nguyễn Kiều không hiểu ý hệ thống.

Cậu rõ ràng vẫn luôn rất nghiêm túc làm nhiệm vụ.

Cốt truyện không theo đúng ban đầu phát triển, lại không trách cậu, hơn nữa điểm tích lũy cũng kiếm được rất nhiều, cậu đã có mấy chục rồi.

Cho nên căn bản là không có gây thêm rắc rối a!

Nguyễn Kiều "a" một tiếng.

Cậu cúi đầu, thấy Lâu Nhạn Thanh trên mặt đất.

Lâu Nhạn Thanh vậy mà thật sự thành thật nằm cả đêm trên đất.

Không biết lúc này có phải hay không chán ghét chết cậu.

Càng chán ghét càng tốt, như vậy lúc sau vả mặt người đọc mới có thể càng vừa lòng sao, điểm tích phân tự nhiên cũng liền có rất nhiều.

Nguyễn Kiều cố ý dẫm lên đầu gối Lâu Nhạn Thanh, “Ta muốn đi ra ngoài chơi.”

Lâu Nhạn Thanh "ừ" một tiếng, chống người dậy, đối với việc Nguyễn Kiều dẫm lên đầu gối khiến cậu không thể thu chân lại, tựa hồ cũng không để ý.

Cái này không đúng……

Lâu Nhạn Thanh lúc này hẳn là tức giận nói “Ngươi đi đâu”, ít nhất phải nói loại lời này mới đúng, sau đó Nguyễn Kiều liền có thể nói,

“Ngươi không xứng quản ta”, tiếp theo liền ra cửa, xem như nhiệm vụ hoàn thành.

Chính là Lâu Nhạn Thanh cố tình chỉ trả lời một tiếng "ừm".

Nguyễn Kiều lại hung tợn nói, “Cho dù ngày mai muốn kết hôn, nhưng hôm nay ta vẫn muốn đi ra ngoài chơi, ngươi quản không được ta!”

Lâu Nhạn Thanh duỗi tay khoanh lại mắt cá chân Nguyễn Kiều, lòng bàn tay tựa hồ là lơ đãng vuốt ve một chút.

Xương cốt đều mảnh khảnh, bọc da thịt trắng nõn mềm mại diễm lệ, xinh đẹp làm người ta kinh ngạc, nắm trong tay, mềm như bông, lại mang chút kiêu kỳ.

Lâu Nhạn Thanh cảm giác chính mình có chút ù tai.

Hắn không chịu khống chế mà nhớ lại tối hôm qua, không, chính xác hơn là mấy giờ trước.

Trơn trượt, ẩm ướt, cửa hang quá mức mẫn cảm.

Giống như chủ nhân của thân thể này vậy……

Trên mặt Lâu Nhạn Thanh bỗng nhiên dâng lên một luồng lạnh lẽo, sau đó mới là cảm giác nóng bỏng.

Hắn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sau đó ý thức được ——

Hắn lại bị Nguyễn Kiều tát một cái.

“Buông ra! Ai cho phép ngươi dơ tay chạm vào ta!”

Nguyễn Kiều cuối cùng cũng giải cứu được mắt cá chân mình, lén lút lùi lại mấy bước, điều này làm cậu càng đến gần cạnh cửa, tiện lợi cho việc tùy thời bỏ chạy.

“Ta không thể nào ngoan ngoãn kết hôn với ngươi, chính ngươi nói rõ ràng với lão gia tử đi, bằng không ngày mai ngươi cứ chờ mất mặt đi!”

Lâu Nhạn Thanh nhìn chăm chú vào hướng Nguyễn Kiều rời đi, duỗi tay sờ soạng một chút chỗ bị đánh.

Hắn không đứng dậy đuổi theo, cũng không nói thêm gì.

Tất cả đều là bởi vì, hắn đã cương cứng.

Chỉ có Nguyễn Kiều cái đồ ngốc này, mới có thể không chú ý tới phần hạ thân của đàn ông đang cứng lên.

Lâu Nhạn Thanh chờ đến khi thứ đó cuối cùng không cam lòng mà cúi đầu xuống, mới đứng dậy rời đi.

Hắn trực tiếp sử dụng kỹ năng truy tìm theo sau.

Lối vào trang viên lần lượt có người tiến vào.

Richard nhà làm bất động sản, coi như có chút tiền, nhưng trong mắt đám công tử nhà giàu này vẫn không quá đủ.

Hôm nay Richard thật vất vả mới có được vé vào cửa, xuống xe sau, đang hăm hở tính toán đi vào, lại bỗng nhiên bị một người ngăn lại.

Đối phương đôi mắt màu nhạt, mang theo một chút vẻ lạnh lùng khiến người khác khó tiếp cận.

“Thư mời cho ta, ngươi có thể về nhà.”

Richard cứ như vậy ngơ ngác mà đưa thư mời cho đối phương, sau đó như mất hồn mà quay đầu,  lên xe, bảo tài xế đưa hắn về nhà.

Trên đường tài xế tò mò hỏi Richard,

“Thiếu gia, ngài sao lại không đi tham gia tiệc?”

Richard rất kỳ quái mà nhìn hắn một cái.

“Tiệc gì? Không có tiệc tùng gì cả, về nhà thẳng đi.”

Khi thuê trang viên này, Nguyễn Kiều đã quẹt thẻ, lúc quẹt thẻ Nguyễn Kiều còn không biết phải tốn bao nhiêu tiền, nhưng chờ đến khi điện thoại di động bắn ra tin nhắn, thấy số tiền bị trừ, Nguyễn Kiều mắt đều trừng lớn.

Chỉ thuê một ngày để làm nơi tụ họp, vậy mà đã tốn mười vạn.

Mười vạn khối, Nguyễn Kiều căn bản chưa bao giờ dùng một lần nhiều tiền như vậy.

Cậu trả tiền lúc đó rất đau lòng, nhưng chờ cậu lại đi xem số dư ngân hàng của mình, chút đau lòng này liền lập tức tan biến.

Từ số điểm nhỏ bên trái vị trí số nào đó đếm tới vị trí số 8, đếm tới vị trí số 6, Nguyễn Kiều đã ngừng lại hô hấp, chờ đến khi đếm tới vị trí số 8, mặt Nguyễn Kiều hơi hơi đỏ lên, vậy mà nhịn không được đối với hệ thống nói: Boss, chúng ta, chúng ta lần này về trễ một chút nhé.

Trừ bỏ ngay từ đầu đại ca thực hung ác bạo lực ra, ở thế giới này lại rất có tiền, những người xung quanh lại đều sợ cậu.

Ngay cả vai chính cũng muốn mỗi ngày bị cậu bắt nạt.

Nguyễn Kiều có chút đắc ý.

Không hổ là cậu, vận khí tốt như vậy, bắt được loại kịch bản này.

Nguyễn Kiều đến nơi thì người đã gần như đông đủ, khi rút thăm số lượng ma cà rồng, người sói và con người là tương đương nhau.

Chờ đến khi mọi người đến, cũng không lập tức bắt đầu, một đám người ai nấy đều mặc trang phục phù hợp với phong cách lâu đài cổ, tùy ý ăn tiệc đứng, cùng với nhấm nháp rượu.

Trong hoa viên bày hai bàn dài, nhưng xét đến thời tiết nóng bức, trong phòng khách lâu đài cổ cũng bày biện đủ loại đồ ăn rực rỡ.

Nguyễn Kiều không chào hỏi những người đã đến, nhưng những người này rất thích dựa lại gần làm quen.

Nguyễn Kiều xuống xe sau mới phát giác vớ trắng có đai và giày da nhỏ có chút không phù hợp, gót chân cậu bị ma sát hơi khó chịu, thực sự không muốn lãng phí thời gian ở bên ngoài.

______

được bữa đi ngủ sớm, sáng dậy đau bảo tử 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip