Chương 15

Ôn Nguyễn nhẹ nhàng chớp mắt, tinh dịch Cố Dịch Tư để lại trong người khiến hắn khó chịu, giọng nói có chút mềm mại và đầy mong đợi. Sự mong muốn được nghỉ ngơi đã hoàn toàn hiện rõ trên gương mặt cậu.

"Được."

Sau khi nhận được câu trả lời từ hệ thống, khuôn mặt trắng mềm của Ôn Nguyễn cọ cọ vào gối rồi dần dần chìm vào giấc mộng.

Còn bên ngoài, Tư Vân Bạch đã đợi rất lâu, gần như đến đêm khuya mới quay người đi, vì hắn biết, tiểu thiếu gia của hắn sẽ không ra ngoài.

Hàng mi đen nhánh che đi sự u ám trong đáy mắt Tư Vân Bạch. Hắn từng bước đi về phía trước, dừng lại trước cửa phòng mình rồi mở cửa bước vào.

Dù sao...

Hắn đã quen rồi phải không?

Hắn chưa bao giờ là lựa chọn đầu tiên
của Ôn Nguyễn.

Nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ không tự mình tranh giành.

Bóng dáng chàng thanh niên ẩn chứa chút điên cuồng dần dần bị bóng tối bao
phủ.

Sáng hôm sau, Cố Dịch Tư chỉ kịp trao cho Ôn Nguyễn một nụ hôn chào buổi sáng rồi vội vã trở về công ty vì một dự án khẩn cấp.

Sau một ngày nghỉ ngơi, những dấu vết Cố Dịch Tư để lại trên người Ôn Nguyễn đã mờ đi phần lớn.

Đầu óc ngu ngốc của Ôn Nguyễn cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, nhớ ra những chuyện Cố Dịch Tư đã làm với mình ngày hôm qua, cùng với nhiệm vụ thứ năm mà hệ thống đột nhiên công bố.

Ngồi trên giường suy nghĩ rất lâu, Ôn Nguyễn nghĩ đến Tư Vân Bạch, hàng mi run rẩy, hít sâu một hơi, lo lắng mặc vội một bộ quần áo rồi chân trần ra khỏi phòng.

Theo lời nhắc nhở của 008,

Tiểu thiếu gia mềm mại toàn thân mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình của vị hôn phu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ của Tư Vân Bạch.

Đuôi mắt ướt át: "Anh ấy sẽ cho tôi vào không?"

Ôn Nguyễn có chút không chắc chắn, dù
sao hôm qua mình đã để anh ấy đợi lâu như vậy, Tư Vân Bạch hẳn sẽ bắt mình
đợi một chút.

Nhưng ngay giây tiếp theo, không đợi hệ thống trả lời, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, Tư Vân Bạch đứng ngay đó, trong mắt tràn ngập những cảm xúc mà Ôn Nguyễn không thể hiểu.

Ôn Nguyễn biết mình rất ngốc, không hiểu nhiều thứ.

Nhưng tại khoảnh khắc này, cậu lại không hiểu sao không cảm thấy Tư Vân Bạch đáng sợ, cậu nhéo nhéo vạt áo, lắp bắp nói: "Tôi, tôi có thể vào không?"

Người đàn ông không nói gì, nhưng lặng lẽ tránh ra một lối đi.

Phòng ngủ này không quá đơn sơ, nhưng không thể so sánh với phòng của Cố Dịch Tư.

Ôn Nguyễn nhìn một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên bàn làm việc của Tư Vân Bạch, lo lắng mím môi, ngay cả khi nói chuyện với 008 cũng ngập ngừng:

"Có, có phải ở đây không?"

"Đúng."

Quay người lại, không ngờ lại loạng choạng ngã vào lòng Tư Vân Bạch. Lưng Ôn Nguyễn run lên, cả người sợ đến mềm nhũn, hơi thở hổn hển mang theo hương thơm vừa vặn bị người đàn ông ngửi thấy.

Người trong lòng vừa thơm vừa mềm.
Tay Tư Vân Bạch ôm chặt eo Ôn Nguyễn càng lúc càng siết chặt, cho đến khi Ôn Nguyễn áp sát vào ngực hắn.

Hắn rất cao.

Ôn Nguyễn cũng không hẳn là thấp, nhưng đứng trước người đàn ông cao lớn hơn mình nhiều, cậu trông nhỏ bé và gầy gò, trong mắt ngấn lệ: "Có, có thể buông tôi ra không?"

Tư Vân Bạch lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tại sao không hỏi tôi tại sao hôm qua tôi lại gọi nhiều điện thoại cho em như vậy?"

Ôn Nguyễn thở dốc, không nói gì.

"Em biết tôi ở ngay sau cánh cửa phải không?"

"Nguyễn Nguyễn, em thích tôi một chút được không? Chỉ một chút thôi." Tư Vân Bạch ôm chặt Ôn Nguyễn, như thể chỉ cần buông tay, người trong lòng sẽ biến mất.

"Tôi..."

Ôn Nguyễn luôn cảm thấy Tư Vân Bạch không bình thường, nhưng lại sợ đột nhiên mở miệng sẽ khiến người đàn ông đuổi mình ra ngoài, vì vậy cậu bị ôm chặt eo, hoàn toàn nằm trong vòng tay của người đàn ông.

Môi hơi mím lại.

Nhưng lại bị người dùng ngón tay cạy ra, nhẹ nhàng trêu đùa đầu lưỡi, dù nước dãi đã chảy ra không kiểm soát được, cũng không dám lắc đầu nói "Không cần", nói lời từ chối.

Vì cậu còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.

Ôn Nguyễn ngu ngốc bị người hầu của mình từng chút khám phá, chiếc áo thun rộng thùng thình không biết từ khi nào đã bị đẩy lên đến ngực, hai núm vú cương cứng bị Tư Vân Bạch ngậm vào miệng.

Từng chút liếm láp, mút vào.

Cảm giác tê dại lan nhanh theo sống lưng Ôn Nguyễn, nước mắt trong mắt run rẩy, hàng mi ướt đẫm, nhìn người đàn ông trước ngực, ngay cả cổ Ôn Nguyễn cũng đỏ bừng.

Đứng tại chỗ, lặng lẽ khép hai chân lại.
Xấu hổ và ngượng ngùng.

Núm vú đỏ bừng bị người đàn ông mút đến sưng tấy, cảm giác nóng rát ẩn hiện khiến Ôn Nguyễn như bị dòng điện chạy qua toàn thân, khắp nơi đều tê ngứa.

"Ngô ~"

Ngón tay trắng nõn vô thức nắm chặt mái tóc đen cứng rắn của người đàn ông, nhưng lại không có sức lực, toàn thân mềm nhũn.

Hai núm vú đỏ tươi trước ngực bị hút mút đến sưng to, giống như hai quả mọng nước đầy đặn, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, sẽ nứt da chảy ra dịch ngọt.

"Tư, ah~... Tư Vân Bạch..."

Tiểu thiếu gia không biết cách từ chối chỉ có thể bất lực gọi tên người hầu của mình, vùng đuôi mắt ngày càng đỏ đậm, theo những giọt nước mắt lăn dài, khoái cảm tê dại khiến Ôn Nguyễn theo bản năng siết chặt hai chân.

Cơ thể chưa được kích thích bỗng nổi lên một tầng cảm giác khó chịu quen thuộc.

Ý muốn được xâm nhập ngay lập tức lan khắp cơ thể tiểu thiếu gia xinh đẹp, "Ha~ ah ~" âm cuối ngọt ngào.

Hô hấp Ôn Nguyễn dồn dập, khi nhận thấy Tư Vân Bạch muốn buông núm vú mình ra, ngón tay không kiểm soát được, ấn tóc người đàn ông xuống một chút.

Hàm răng chưa hoàn toàn rút ra vừa vặn chạm vào đầu núm vú đỏ tươi.

Theo tiếng nức nở đau đớn của Ôn Nguyễn, một giọt máu nhỏ tí tách chảy ra, đọng lại trên môi Tư Vân Bạch, đỏ đến mức yêu dị.

"Nguyễn Nguyễn không phải không cần sao?"

Vành tai Ôn Nguyễn đỏ bừng, cậu thậm chí không cần Tư Vân Bạch giải thích cũng đủ biết câu tiếp theo của hắn -- "Tại sao còn muốn ấn xuống?"

"Ô..." Lòng bàn tay mềm mại trắng nõn của Ôn Nguyễn áp vào bên miệng người đàn ông, yếu ớt nói: "Im, im miệng."

Tư Vân Bạch để mặc cậu áp vào, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia trắng hồng trước mặt.

Đáy mắt Ôn Nguyễn ngập nước, núm vú sưng tấy do người đàn ông mút mát run rẩy kiều diễm, đỏ rực cả, khiến người ta hận không thể chà đạp cả thân thể cậu cũng có màu sắc như vậy.

"Tại sao phải im miệng?" Hơi thở của Tư Vân Bạch phả hết vào lòng bàn tay nhạy cảm của Ôn Nguyễn khi hắn nói: "Tiểu thiếu gia không thích sao?"

Vành tai Ôn Nguyễn đỏ bừng, cậu là mười vạn câu hỏi tại sao sao? Cái gì cũng phải hỏi, nhưng sau khi thầm mắng, nơi mềm mại rõ ràng đã được Cố Dịch Tư làm cho thỏa mãn lại khát khao chảy nước.

Một mùi hương ngọt ngào khác hẳn với hương thơm của Ôn Nguyễn dần xuất hiện.

Hoa huyệt không ngừng co bóp, thịt huyệt ép vào thịt huyệt, đẩy ra vô số dâm thủy, nhưng lại quên mất việc đẩy đi cảm giác ngứa ngáy và khát khao ẩn sâu trong lớp thịt mềm mại. Ôn Nguyễn mềm mại bị Tư Vân Bạch ôm chặt trong lòng.

Tựa lưng vào cửa.

Cả hai đều cao lớn.

Nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác nhau.

Cố Dịch Tư là hung dữ, rất tàn nhẫn, còn Tư Vân Bạch thì không, hắn dịu dàng nhưng ẩn chứa chút xấu xa khó nhận ra.

Núm vú bị răng cắn vỡ da rõ ràng càng trở nên nổi bật hơn.

Ôn Nguyễn bị người đàn ông tách rộng hai chân, lưng dán thẳng vào cửa phòng, cảm giác lạnh lẽo, nhưng phía sau lại được người đàn ông tốt bụng lót một chiếc áo, vì thế sau cái lạnh ngắn ngủi, khi Ôn Nguyễn toát mồ hôi, lưng càng lúc càng nóng.

Còn trước mặt, Tư Vân Bạch vẫn chỉnh tề áo quần.

Trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng như mọi khi, vừa vặn xuống, một dương vật gân guốc đang nhẹ nhàng cọ xát hoa huyệt đang chảy dâm thủy của Ôn Nguyễn.

Tách rộng hai cánh môi âm hộ trắng nõn đầy đặn, đầu khấc tròn lớn hưng phấn phun ra dịch, theo từng cái cọ xát dần dần bôi lên thịt trai phấn nộn của Ôn Nguyễn.

Hoa huyệt bị Cố Dịch Tư thao đến sưng tấy hôm qua giờ đã hoàn toàn hồi phục.

Chính nó đang khát khao chảy dâm thủy, thu hút dương vật thâm nhập.

"Ngô ~" Mắt Ôn Nguyễn ngấn lệ, những ngón tay phớt hồng nắm chặt áo sơ mi của Tư Vân Bạch, "Vào, ô ô... Vào đi..."

Cảm giác ngứa ngáy tinh tế nhưng khó chịu theo từng cái cọ xát chậm rãi của đầu khấc khiến sự trống rỗng bên trong hoa huyệt của Ôn Nguyễn ngày càng nặng nề.

Dịch trong suốt chảy trên đầu khấc tròn, dần dần làm ướt thân dương vật gân guốc.

"Ách ~ Xin, xin anh... Tư Vân Bạch... Ha a ~" Mềm đến không thể tưởng tượng được.

Hoa huyệt bị thao đến sưng đỏ / Chà đạp núm vú / Nguyễn Nguyễn bị dương vật đẩy vào tử cung / Đội nón xanh 【Cập nhật】

Tư Vân Bạch lần này không còn bắt Ôn Nguyễn cầu xin nữa, hai tay nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của tiểu thiếu gia, trong mắt tràn đầy sự si mê, như thể dù Ôn Nguyễn hiện tại có bắt hắn quỳ xuống cũng được.

"Ô ô —!"

Ôn Nguyễn hai tay siết chặt áo sơ mi của Tư Vân Bạch, toàn thân run lên vì dương vật đột nhiên thâm nhập, "Ha a ~!"

Dương vật tím đen từng chút tiến vào khoang âm đạo non mềm.

Trong hoa huyệt, vô số thịt non đều bị nghiền nát, nhưng vẫn kiên trì không ngừng quấn lấy thân dương vật này.

Giọng Tư Vân Bạch khàn khàn, hơi dồn dập, tiếng thở dốc ở một khoảnh khắc nào đó lại trùng hợp với tiếng thở của Ôn Nguyễn.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Ôn Nguyễn bị nước mắt làm ướt đẫm, hàng mi ướt sũng không ngừng run rẩy, "Nguyễn Nguyễn thấy Cố Dịch Tư thao em sướng hơn, hay là tôi?"

Đầu khấc hung hăng va chạm lên trên, thẳng tắp chống vào cổ tử cung, không ngừng nghiền ép.

"A ~! Không cần..." Ôn Nguyễn lắc đầu, ngữ điệu không rõ ràng, càng không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng cho Tư Vân Bạch, nhưng người đàn ông dường như bị kích thích tinh thần thắng thua, liên tiếp hỏi.

"Hắn có thao vào tử cung em không?"

Trong mắt Tư Vân Bạch ẩn chứa chút điên cuồng, tốc độ thao tác dưới thân càng lúc càng nhanh, "Hắn cũng thao em như vậy sao?"

Mồ hôi thơm của Ôn Nguyễn rơi xuống, từng câu hỏi một bị Tư Vân Bạch không ngừng ném cho cậu, ngày càng chạm đến sự trần trụi.

Mặc dù Ôn Nguyễn không có chút xấu hổ nào trong chuyện tình dục, nhưng vẫn sẽ cảm thấy ngượng ngùng vì những câu hỏi như vậy.

Cơ thể rõ ràng run rẩy.

Nước mắt không ngừng lăn dài theo những động tác thao tác ngày càng hung bạo của Tư Vân Bạch, hàng mi Ôn Nguyễn run rẩy, cơ thể gần như bị dương vật đẩy lên, chỉ có những ngón chân trắng muốt tròn trịa đang chống đỡ, cậu lắc đầu, lại mềm mại lại kiều diễm: "Ô ô ô... Không, không cần... A ~! Không cần hung dữ như vậy... Người xấu..."

"Không có?" Tư Vân Bạch hỏi lại.

"Không có gì? Không bị Cố Dịch Tư đẩy vào tử cung sao?" Dương vật càng thao tác mạnh hơn.

Toàn thân Ôn Nguyễn căng cứng, "A a ——!!!"

Cổ tử cung vốn đã mềm nhũn vô cùng bị người đàn ông không chút thương tiếc trực tiếp đẩy vào, đầu khấc to lớn chống vào tử cung non nớt đến mức chua xót, vách trong mềm mại không ngừng nhẹ nhàng mấp máy, như đang chủ động bao bọc vị khách lạ này vậy.

Dịch cơ thể tí tách tí tách.

Theo những giọt dịch từ chân thịt trắng nõn của Ôn Nguyễn từ từ chảy xuống, bên hông bị một đôi ngón tay xương xẩu siết chặt, ngón chân Ôn Nguyễn đã không còn chạm đất, những ngón chân trắng hồng bị dịch dâm chảy xuống làm ướt đẫm.

Từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Vô số dịch dâm bao phủ làn da xinh đẹp của tiểu thiếu gia, ngón chân cong queo vì khoái cảm quá lớn, Ôn Nguyễn gần như bị Tư Vân Bạch làm hư.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip