Chương 6
"Ah~ ——" một tiếng rên rỉ rất khẽ.
Đầu ngón tay đẩy hai cánh môi âm hộ đầy đặn nhưng đẫm dâm thủy ra, dần dần đi vào trong, nhưng lại không biết mình nên làm gì, lại nên làm như thế nào, nhất thời run rẩy hàng mi dừng lại.
Đúng lúc này, "Còn chưa ra sao?" Một giọng nam lạnh lẽo truyền đến.
Là của Cố Dịch Tư.
Lưng Ôn Nguyễn trắng nõn mịn màng cứng đờ, vô số lý trí bị tình dục che lấp theo âm thanh ấy tuôn trào, tiểu thiếu gia xinh đẹp mắt đỏ hoe, hận không thể cuộn tròn mình ở đây, như thể trốn đi thì những chuyện mất mặt mình làm sẽ biến mất.
Nhưng cơ thể hưng phấn lại không nghe lời, ngón tay vừa tìm thấy lối vào hoa huyệt bị thịt mềm non hồng không ngừng hút lấy, nhưng vẫn không thể thỏa mãn, hoa huyệt đã trống rỗng nhiều ngày không ngừng run rẩy, run lên dưới câu hỏi của Cố Dịch Tư.
Đôi mắt tròn của Ôn Nguyễn ướt đẫm nước mắt, hàng mi bất an nhanh chóng chớp nhẹ, đầu ngón tay vẫn đưa ở lối vào hoa huyệt, cảm nhận vô số dâm thủy trào ra từ bên trong.
Cố Dịch Tư ngửi thấy mùi hương độc đáo trên người Ôn Nguyễn, ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu thiếu gia đang né tránh trên giường, khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, như thể nghĩ ra điều gì, "Ôn Nguyễn, em đang làm gì?"
"Ahh ——!" Tiếng rên bị tiểu thiếu gia kịp thời phát hiện che vào gối.
Hơi thở nặng nề và dồn dập, Ôn Nguyễn ngốc nghếch lần đầu tiên thông minh một lần, hoa huyệt vẫn không ngừng co bóp, thịt mềm mại non nớt từng tấc một nghiền ép thịt mềm, ngứa đến phát điên, dâm thủy từng đợt nối tiếp từng đợt.
Ôn Nguyễn toàn thân ở giữa sự mơ hồ của cao trào và sự tỉnh táo trái với bản tính.
Ôn Nguyễn ngốc nghếch chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện xấu nào lại dám tự an ủi dưới sự chứng kiến của người khác, thậm chí còn đạt đến cao trào.
Hốc mắt đỏ bừng, đẫm nước mắt, Ôn Nguyễn toàn thân chật vật muốn chết.
Môi thịt đầy đặn hồng hào kẹp chiếc gối trắng bông, tóc đen rối bời, khuôn mặt xinh đẹp lúc này mất đi vẻ thuần khiết thường ngày, trái lại trở nên diễm lệ và gợi tình không tả xiết, khiến ai cũng không thể ngờ đây là một phản diện, nhưng dường như, phản diện nên như vậy.
Yết hầu Cố Dịch Tư hơi lăn lộn.
"Là đang tự an ủi phải không?"
Lưng Ôn Nguyễn run lên, thần kinh căng thẳng, cảm giác bị nhìn trộm như có như không cứ lởn vởn phía sau, như thể không thể tránh khỏi, mà phía sau cậu, thậm chí cả trong phòng cũng chỉ có một mình Cố Dịch Tư.
Không dám đối mặt.
Đầu ngón tay Ôn Nguyễn hơi cuộn lại, nước mắt gần như đã ngừng chảy lập tức tuôn xuống, tiểu thiếu gia xinh đẹp nhưng ngốc nghếch không dám trả lời, nhiệm vụ của cậu dường như đã thất bại.
Cố Dịch Tư sẽ cảm thấy ghê tởm sao?
Anh ta sẽ giống những người kia bắt đầu bắt nạt mình sao?
Liệu có, liệu có nói cho Tư Vân Bạch không…
Ôn Nguyễn nước mắt giàn giụa sợ chết khiếp, dù cho bất kỳ điều gì trong tưởng tượng của cậu cũng khiến cậu muốn liều mạng giấu mình đi, cậu dường như nên cúi đầu, sống như một cái bóng, tại sao mọi việc đều không làm tốt?
Cổ chân lộ ra ngoài chăn đột nhiên bị người nắm lấy, là một nhiệt độ rất quen thuộc.
"!"
Ôn Nguyễn cứng đờ một thoáng, nhưng không dám rút về, cả người như một con thỏ trắng ai cũng có thể bắt nạt, vừa ngốc vừa yếu ớt, chỉ khẽ chạm vào đã sợ hãi vô cùng.
Cố Dịch Tư nắm lấy cổ chân thon trắng của Ôn Nguyễn, ánh mắt thâm trầm.
Vào ngày đính hôn với Ôn Nguyễn, anh nhớ cha mẹ Ôn từng nói rằng cơ thể Ôn Nguyễn có chút khác biệt so với những người khác, chỉ mong sau khi kết hôn với Cố thị, sau này Cố Dịch Tư có thể chăm sóc cậu ấy một chút.
Chỗ khác biệt?
Cố Dịch Tư dường như đã biết là ở đâu.
Cùng lúc đó, cơn ngứa ran cũng theo nơi Cố Dịch Tư chạm vào không ngừng leo lên, hoa huyệt vẫn còn trong dư vị cao trào bắt đầu bất mãn, mỗi lần huyệt khẩu đóng mở đều khiến lý trí của Ôn Nguyễn tan biến một chút.
"Anh..." Giọng mũi run rẩy, nghe thế nào cũng đáng thương.
Cơ thể Ôn Nguyễn giấu trong chăn một mảnh hỗn độn, quần áo được Tư Vân Bạch cẩn thận chỉnh lý buổi trưa đã xộc xệch, nhăn nhúm, quần bị Ôn Nguyễn cởi xuống đến đầu gối khi động tình, thậm chí không cần Cố Dịch Tư cố sức xác nhận, chỉ cần vén chăn lên là có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Ách ~ không..."
Ôn Nguyễn cả người mềm nhũn, da thịt mẫn cảm bị Cố Dịch Tư vuốt ve tinh tế, cho đến khi cậu không thể chịu đựng được nữa.
Tiểu thiếu gia vẫn còn trong nỗi sợ hãi bí mật bị phát hiện nhìn về phía vị hôn phu mà mình luôn ghét bỏ, vành tai trắng như ngọc đỏ bừng, nhưng chỉ là như vậy nhìn anh ta, ánh mắt trống rỗng lại mơ màng, cả người bị tình dục bao bọc.
Cơ thể bị Ôn Nguyễn gọi là "tiện" theo ánh nhìn chằm chằm của Cố Dịch Tư càng ngày càng mẫn cảm, cơn ngứa khó chịu vô cùng giày vò, Ôn Nguyễn không tự chủ run rẩy một chút.
Đại não càng ngày càng ít tỉnh táo.
Giọng nói lạnh lùng của Cố Dịch Tư bị phủ một lớp ám ý dục vọng, "Là đang tự an ủi, phải không?" Anh ta lặp lại câu hỏi trước đó chưa được trả lời.
Hoa huyệt của Ôn Nguyễn co bóp dữ dội, môi âm hộ đầy đặn trắng nõn, toàn bộ hạ thân ướt đẫm dâm thủy, càng không nói đến dương vật sớm đã cương cứng, chút lý trí cuối cùng tan biến hoàn toàn trong
giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.
"Là, cậu ta đang sợ hãi"
"Đúng vậy..."
Nhưng vẫn trả lời.
Vừa nói xong, cơ thể vốn đã bệnh hoạn lại run lên vì sung sướng.
Bị tinh dịch nóng bỏng rửa sạch tiểu huyệt / Nguyễn Nguyễn phá thân / vị hôn phu rất hung / cao trào đến phun nước.
"A ~" Môi đỏ Ôn Nguyễn khẽ hé, hoa huyệt vừa cao trào một lần lại không thể kiềm chế mà phun ra một luồng dịch lớn.
Cố Dịch Tư nhìn tiểu thiếu gia tính khí tệ hại trước mắt run rẩy, nước mắt làm ướt hàng mi, từng chùm từng chùm run rẩy, run rẩy, hương thơm thoảng qua mũi
cũng trở nên nóng bỏng hơn.
"Cố, Cố Dịch Tư..."
Ôn Nguyễn cả người mềm nhũn như một vũng nước, nước mắt đong đầy, "Giúp, giúp em... Ô ô... Em muốn." Cuối câu mang theo tiếng nức nở nồng đậm.
Ôn Nguyễn chỉ cảm thấy mình vô cùng giống cái dáng vẻ khi ấy cầu xin khoan dung dưới tay người khác.
Làm ra biểu cảm và động tác đáng thương nhất, để đạt được mục đích khiến người ta mềm lòng.
Vòng eo thon mảnh bị một đôi bàn tay to nắm lấy, vành mắt đỏ hoe của Ôn Nguyễn theo bản năng nức nở một tiếng, vừa yếu
ớt vừa quyến rũ.
Eo nhỏ nhẹ nhàng run rẩy trong tay người đàn ông.
Cố Dịch Tư không thể phủ nhận mình thật sự bị Ôn Nguyễn trước mắt mê hoặc, vị hôn thê nhỏ của anh còn quyến rũ hơn anh tưởng tượng.
"Nguyễn Nguyễn muốn ta giúp em cái gì đây? Hửm?"
"Làm, làm nó..."
Ôn Nguyễn run rẩy đầu ngón tay, một chút vén chăn trên người lên, dang chân ra, táo bạo lại đáng thương nhìn về phía Cố Dịch Tư, như thể đang nói chính là chỗ này.
Hoa huyệt trống rỗng đến cực độ trắng nõn lại sưng phồng, hai cánh môi âm hộ chặt chẽ bao lấy phần thịt bánh bao đóng mở, nhưng lại không thể ngăn cản dâm thủy liên tục trào ra, hơi thở của Cố Dịch Tư đột ngột tăng nhanh khi nhìn thấy tiểu huyệt ướt át của Ôn Nguyễn.
Hơn hai mươi năm thanh tâm quả dục anh ta dường như trong khoảnh khắc đã dồn tất cả dục vọng đã bỏ qua trước đó vào cơ thể.
Hơi nóng xông lên đại não.
Cố tình Ôn Nguyễn ngốc nghếch như không nhận ra nguy hiểm của người đàn ông bên cạnh, lại đổ thêm dầu vào lửa hỏi: "Có thể, có thể giúp em không... Ngô ——! Anh không phải vị hôn phu của em sao?"
Vừa nói, ngón tay ửng hồng còn liên tục đưa về phía hoa huyệt, cái ngứa tê tê dại dại ấy làm người ta khó chịu nhất, như thể mỗi tấc da thịt đều đang run rẩy, kêu gào khát vọng, đầu ngón tay còn chưa chạm tới đã bị Cố Dịch Tư hơi thở nóng bỏng ngăn lại.
Người đàn ông mặc vest giày da nắm lấy tay Ôn Nguyễn giúp mình cởi cúc áo, từng cái một, ngay cả áo sơ mi cũng không thoát khỏi số phận.
"Không... Ách ~"
Cảm giác trống rỗng trong hoa huyệt khiến Ôn Nguyễn mắt mờ đi một tầng nước mắt lấp lánh, cậu không hiểu tại sao người đàn ông không giúp mình đã đành, lại còn muốn ngăn cản chứ.
Tiểu côn thịt cương cứng dưới thân hồng hào, đỉnh đầu chảy ra chất lỏng trong suốt như thể không thể kiểm soát.
Hoa huyệt thì càng như vậy, mỗi khi cao trào hoặc chảy ra một luồng dâm dịch lớn, đều làm cảm giác ngứa và trống rỗng trong huyệt tăng lên, cho đến cuối cùng Ôn Nguyễn không chịu nổi, khóc lóc nhìn về phía Cố Dịch Tư trước mắt, "Tư Vân Bạch, ô ô ô... Em muốn Tư Vân Bạch..."
Tiểu thiếu gia yếu ớt không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào trên người mình cuối cùng cũng nhớ đến người hầu toàn năng của mình. Nhưng những lời này cậu ta ngàn vạn lần không nên nói ra trước mặt một người đàn ông khác, thậm chí còn là vị hôn phu của cậu, Cố Dịch Tư.
Trong lòng ghen tuông còn chưa hoàn toàn tan biến, đôi mắt đen tối của người đàn ông cúi xuống phía trên Ôn Nguyễn, dương vật đáng sợ dưới thân cứng đến đau đớn, ánh mắt Cố Dịch Tư u tối: "Nguyễn Nguyễn muốn tìm ai?"
Anh ta ấn tay Ôn Nguyễn vào phần thân nóng bỏng của mình, từng mạch máu nổi lên đều cọ xát lòng bàn tay trắng nõn của tiểu thiếu gia, phần thân đáng sợ, lại làm tiểu huyệt mềm mại của Ôn Nguyễn đang khát khao dâm dịch chảy ròng.
Mi mắt trắng nõn của Ôn Nguyễn đỏ bừng, hàng mi run rẩy, cuối cùng nhìn chằm chằm Cố Dịch Tư, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em muốn..."
Hoa huyệt thậm chí còn chưa kịp mở rộng.
Tóc tai gọn gàng của Cố Dịch Tư trở nên rối bời, nhưng lại làm cho những đường nét khuôn mặt vốn đã tuấn tú của người đàn ông càng thêm nổi bật.
Anh ta biết tiểu thiếu gia yếu ớt trước mắt này cũng chỉ là giỏi nói miệng, bóp lấy vòng eo nhỏ nhắn dưới tay, ôm Ôn Nguyễn về phía trước, những ngón tay thon dài đẩy hai cánh môi âm hộ trắng nõn ra.
"Ô ~"
Phần thịt đỏ hồng quyến rũ bị dâm thủy làm cho mềm mại, nhưng lại mẫn cảm một cách kỳ lạ, ngón tay vừa chạm vào đã bắt đầu run rẩy, dâm dịch trong suốt không ngừng trào ra từng đợt.
Hương thơm thoảng qua mũi Cố Dịch Tư cũng ngày càng nồng, anh ta biết, tất cả những điều này đều là bằng chứng cho việc Ôn Nguyễn đang động tình.
Đầu ngón tay cẩn thận tìm thấy lối vào huyệt non hồng, dâm thủy dính dính nhớp nháp trong suốt, từ từ tiến vào một chút. Chỉ một chút, cũng khiến tiểu thiếu gia yếu ớt ở mọi nơi rên rỉ thành tiếng.
Ngón tay nắm chặt ga trải giường dưới thân, Ôn Nguyễn hít khí từng chút một.
Chỉ cảm thấy tất cả những điều này đều không giống như mình tưởng tượng.
Hơn nữa hoa huyệt chưa từng bị người chạm vào hay thậm chí là tiến vào lại trở nên càng ngày càng hưng phấn.
"A ~ vào, vào rồi... Muốn, ô..." Đuôi mắt Ôn Nguyễn đỏ hoe, theo bản năng muốn khép hai chân lại để Cố Dịch Tư vào sâu hơn một chút, nhưng lại bị người đàn ông dễ dàng ngăn cản.
Lối vào hoa huyệt hẹp hòi bị một ngón tay thon dài dần dần tiến vào.
Từng đốt xương khớp nối tiếp nhau bị huyệt khẩu tham lam cẩn thận nuốt vào, dâm dịch trong veo, nhìn thế nào cũng thấy dâm đãng.
Thịt hồng trong huyệt mềm mại, nhẹ nhàng mấp máy, nhưng lại tham lam bao lấy ngón tay này không ngừng hút lấy.
Chỉ một ngón tay tiến vào cũng khiến dương vật của Cố Dịch Tư càng thêm cương cứng, xấu xí, đỉnh quy đầu không ngừng chảy ra chất lỏng dính nhớp, như thể nóng lòng muốn chui vào tiểu huyệt mềm mại của tiểu thiếu gia đang được ngâm trong dâm thủy.
"Ah... Ha a ~"
Cố Dịch Tư đột ngột tăng tốc độ khuếch trương, khiến Ôn Nguyễn không chịu nổi, nhưng lại tìm thấy khát vọng quen thuộc trong cơn ngứa tê dại, muốn được lấp đầy, muốn được người ta trêu đùa dục vọng trong khoảnh khắc này đã áp đảo tất cả.
Ôn Nguyễn nói không sai, cơ thể cậu ta chính là tiện.
Ngón tay Cố Dịch Tư bắt đầu nhanh chóng ra vào trong tiểu huyệt phấn nộn, mỗi lần rút ra rồi lại tiến vào đều phát ra tiếng nước dâm đãng, khoái cảm sinh ra do cọ xát, chỉ một chút cũng khiến Ôn Nguyễn không chịu nổi.
Tiếng rên rỉ mềm mại và yếu ớt nối tiếp nhau.
Các ngón tay tiến vào tiểu huyệt cũng từng ngón một, cho đến khi đẩy lối vào huyệt non hồng đến trắng bệch.
Mặc dù đã thành ra thế này, dâm dịch trào ra từ bên trong huyệt vẫn mãnh liệt đáng sợ, khiến ai nhìn cũng không nói một câu đây là đồ tiện nhân trời sinh để người ta làm.
Cố Dịch Tư rút ngón tay ra, nhìn khuôn mặt ướt át của cậu ta khẽ cười, nhớ lại những chuyện Ôn Nguyễn đã làm trước đây, không biết vì sao, Cố Dịch Tư lại cảm thấy có một loại cảm giác tương phản bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip